Đọc truyện Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi) – Chương 44
Liên tiếp mấy ngày, ngoại trừ buổi sáng bởi vì dậy sớm mới có thể may mắn nhìn thấy thê tử, những lúc khác nếu Tạ Ngự Khi muốn gặp đều phải tiến cung mới được. Bởi vì Lâu Minh Ngọc sắp sinh, Lâu Minh Tuyết cả ngày đều trong cung bồi, mà hắn lại không thể nói gì, hảo hảo hôn sự a.
Hôm đó Tạ Ngự Khi một mình trông phòng chờ Lâu Minh Tuyết trở về uống một chút rượu giải nỗi khổ tương tư mấy ngày nay.
Y so với hôm trước về sớm hơn, thấy hắn trong viện lại chủ động cười đi tới: “Sao lại một mình uống rượu ở đây?”
Bởi vì chuyện lần trước, Lâu Minh Tuyết mấy ngày coi như thấy hắn cũng rất ít chủ động cùng hắn nói chuyện, đến nay vẫn còn chia phòng ngủ đây. Hắn hoảng hốt kéo tay y: “Tiểu Tuyết, ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta, ngươi còn giận ta không?”
Y càng cười chói lọi: “Ta đã sớm không còn giận, hôm nay về phòng ngủ đi”
“Hảo hảo.” Tạ Ngự Khi nghe vậy tâm cũng vui đến sắp nổi bong bóng, liền kéo y về phòng.
Y nhìn bóng lưng nam nhân, đôi mắt đen láy chợt lóe vẻ hưng phấn.
Hôm nay y thấy sư đệ nói rất đúng, tuy rằng thân thể bọn họ có điểm đặc thù nhưng cũng không thiếu gì so với nam nhân bình thường, dựa vào cái gì bắt bọn họ phải nằm ở hạ vị?
Không biết suy nghĩ trong lòng y, hắn cả người đều mừng rỡ, về đến phòng liền đóng mạnh cửa, không dằn nổi ôm lấy y áp lên cửa hôn.
Y phối hợp đáp lại hắn, mấy ngày nay chia phòng ngủ cùng nam nhân thật sự không thoải mái như y tưởng tượng, mang thai, thân thể càng mẫn cảm khát khao hơn bình thường rất nhiều.
Tạ Ngự Khi ngửi mùi lãnh hương trên người Lâu Minh Tuyết, một bên hôn một bên thoát y phục y: “Tiểu Tuyết, cho ta làm làm.”
Kéo quần y xuống, bàn tay thô ráp liền mò đến nơi riêng tư, y biết thân thể mình sẽ không kháng cự nổi, tối nay còn có mục đích khác, nếu để nam nhân sờ sờ e là y liền thất thủ.
Nhẹ nhàng đẩy nam nhân ra, Lâu Minh Tuyết ghé vào tai hắn mập mờ nói: “Hôm nay để ta hảo hảo hầu hạ ngươi được không?”
Tạ Ngự Khi cứng đờ không thể tin được nhìn Lâu Minh Tuyết, chỉ thấy mình hình như đang nằm mơ.
Không chờ hắn phản ứng liền bị y đẩy ngã lên giường, kéo quần xuống. Nhìn hung khí đã cứng lên, Lâu Minh Tuyết dùng bàn tay non mịn áp lên, Tạ Ngự Khi liền thoải mái hừ một tiếng.
Một tiếng hừ khẽ lại làm y có cảm giác thành công: “Thoải mái sao?”
Y cúi đầu, mô phỏng bộ dáng cùng động tác nam nhân khi hầu hạ mình, nghe được hắn hừ hừ: “Thoải mái” Tạ Ngự Khi thoải mái cả về thể xác và tâm lý, nghĩ đến người cao ngạo như y hôm nay lại chủ động hầu hạ hắn, hắn giây phút này chết đi cũng thỏa mãn rồi.
Lâu Minh Tuyết câu lên khóe môi, cười rất là đẹp mắt nói: “Vậy ngươi liền cẩn thận hưởng thụ!”
Nói xong liền cư nhiên hé môi ngậm vào dục vọng.
“A…” Hắn kích động run lên, phải biết rằng cùng y đã lâu, người này chỉ dùng miệng làm cho hắn hai lần, một lần là bị *** trùng hành hạ, một lần là đêm tân hôn không tỉnh táo bị hắn cưỡng bách. Hôm nay, Lâu Minh Tuyết không chỉ có tỉnh táo mà còn không chê hắn, Tạ Ngự Khi cảm thấy tâm hồn thật triệt để thoải mái.
Nhìn y hai cánh môi nhỏ nhỏ đỏ hồng phun ra nuốt vào thịt heo bổng màu tím đen, chỉ nhìn thôi cũng nhượng hắn hưng phấn.
Y phun ra nuốt vào cự vật nam nhân, quá lớn, y mỗi lần phun ra nuốt vào rất lao lực nhưng nghĩ đến chuyện phía sau, y liền kiên trì nhẫn nại tiếp tục.
“Tiểu Tuyết… Nhanh phun ra… Ta muốn đến… A…” Tạ Ngự Khi vừa dứt lời, Lâu Minh Tuyết hút một cái, một luồng chất lỏng liền phun vào miệng y.
Ý thức được mình bắn vào miệng y, hắn vội vàng đứng lên muốn rút ra. Không chờ hắn mở miệng y liền ùng ục nuốt xuống, cuối cùng còn *** đãng liếm liếm khóe môi đỏ rực: “Nằm úp sấp hảo, vẫn chưa xong đâu.”