Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 20


Đọc truyện Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi) – Chương 20

Lâu Minh Tuyết vừa đứng lên liền cảm thấy huyệt lý kẹp phân thân thật nặng, hơn nữa hình như còn chảy ra gì đó. Y theo bản năng kẹp chặt chân, cảm giác càng rõ ràng hơn. Trong nháy mắt biết là cái gì, y đỏ mặt. Nhìn nam nhân ngồi đó nhìn nơi riêng tư trần trụi của y, oanh một cái mặt càng đỏ hơn, lấy tay che khuất: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì, còn nhìn ta liền đem mắt ngươi móc ra!”

“Tiểu Tuyết, ngươi thật xinh đẹp!” Tạ Ngự Khi vừa nói, một bên đưa tay kéo nơi riêng tư đang được che khuất xuống, nhìn ngọc sợi phấn nộn đã vểnh cao lên, liếm liếm môi há mồm ngậm lên.

“Nha!” Trụ thịt đột nhiên được khoang miệng ấm áp ngậm vào, y theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm lấy đầu nam nhân thở hổn hển: “Ah… Nhẹ chút… A… Thật thoải mái…”

Trụ thịt rất ít khi chiếu cố đột nhiên được đối xử như vậy, Lâu Minh Tuyết thoải mái híp mắt, môi đỏ giương lên hừ nhẹ.

Cảm nhận được người trong lòng động tình, Tạ Ngự Khi một bên ra sức lấy lòng ngọc sợi trong miệng, một bên xoa nắn hai cái túi nhỏ, đôi lúc du di đánh vòng trêu chọc cúc huyệt nhạy cảm.


“A… Hảo kích thích… A… Không muốn… Ta gấp…. không được… Ân…” Theo Lâu Minh Tuyết bắn tinh, hoa huy*t bên trong cũng kẹp phân thân nữa, lạch cạch một tiếng rớt xuống trên đất đồng thời lộ ra một bãi *** thuỷ cùng dịch thể nam nhân chưa thanh tẩy cho y.

“A… Đừng đụng nơi đó… Không chịu được… A a…”

Trụ thịt vừa bắn tinh vì nam nhân cắm vào hậu huyệt lần thứ hai ngẩng đầu lên.


Điểm nhạy cảm bị nam nhân liên tiếp sờ nắn, y không thể kiềm chế ôm người hắn lắc đầu cự tuyệt nhưng lửa dục đã đốt lên lại rất khó dập tắt.

“A… Thịt đế lại bị sờ soạng… A… Rất thư thái… Hừ hừ… Không chịu được… Muốn nước tiểu… A… Đừng chơi như vậy… A…” Theo nam nhân xoa nắn, y rốt cục chịu không nổi khoái cảm, hậu huyệt đạt đến cao trào, trụ thịt phía trước cũng bắn một lần. Nam nhân cố ý kích thích đường tiết niệu nữ tính, nước tiểu thấm ướt ráp trải giường.

Hai người không thể không tắm lại lần nữa, cũng thay luôn ráp trải giường mới.

Mà Lâu Minh Tuyết tự nhiên không thể tránh được trong thùng nước tắm lại chơi một lần, tiểu huyệt lại bị Giác tiên sinh cắm vào.

Nắn bóp cái mông trắng mịn của người trong lòng: “Nghe hoàng huynh nói bên trong chứa dịch thể sẽ không bị ngứa ngáy, chỉ muốn tốt cho ngươi, hảo cắn lấy Giác tiên sinh dịch thể sẽ không chảy ra ngoài.”

Đã bị hắn làm cho không có khí lực để phản kháng Lâu Minh Tuyết nhìn Tạ Ngự Khi như muốn ăn tươi nuốt sống: “Vật kia nặng chết rồi, vừa đứng lên đến liền rơi ra ngoài, làm sao có thể hay lắm…”

“Nơi đó đổ nước thuốc, tự nhiên sẽ nặng, thế nhưng nóng hồ hồ không thoải mái sao, ngươi tập quen là tốt rồi, ngoan, chờ ngươi thích ứng, mặt sau cũng phải nuôi.” Tạ Ngự Khi vừa nói một bên vừa lấy ngón tay hướng bên trong ấn ấn nhưng đầu ngón tay thô to vừa chạm đến cửa huyệt xốp xốp nhạy cảm, người trong lòng liền mềm nhũn. Y cảm thấy nam nhân này thực là cố ý đi, nén lại thân thể đang bủn rủn đẩy hắn ra: “Cút ngay, bính nữa ta liền chặt tay ngươi.”

Nói xong cầm lấy quần áo chuẩn bị mặc vào.

Nhưng người đang trần truồng đứng đó hình như không biết xấu hổ, lộ ra đại điểu to lớn bỗng vùi đầu vào hai cánh mông vểnh lên, mũi cọ cọ nơi riêng tư ngửi một chút: “Tức phụ, tao thủy, thật là thơm!”

“Ngươi!” Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này cư nhiên mặt dày như vậy, sắc mặt đỏ hơn không biết là do tức giận hay thẹn thùng, trừng đôi mắt đen láy: “Ngươi còn dám nói hưu nói vượn, ta liền làm ngươi không thể nói nữa, ta đói mau làm cơm cho ta ăn!”

Lâu Minh Tuyết ngồi trên giường nhỏ nghỉ ngơi, Tạ Ngự Khi nào dám không tuân theo, vội vàng tròng quần áo liền ra ngoài tìm đầu bếp nấu bữa ăn tiêu chuẩn cao cấp nhất.

Chỉ có điều nhà bếp cư nhiên không có một bóng người, hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm tên đậ bếp không trông coi mà còn chạy đi đâu. Đi lòng vòng cuối cùng cũng tìm được người. Tên này cư nhiên lại nằm nhoài trước lều Hữu phó tướng nhìn lén vào bên trong.


Đi tới đá mông hắn một cái: “Làm gì chứ!”

Đầu bếp quay đầu nhìn người vừa đạp một mình, đứng lên: “Không, không có gì, Hầu gia tìm tiểu tư có chuyện gì, khà khà!”

Tạ Ngự Khi liếc mắt nhìn đầu bếp, hắn sao lại không nhìn ra người này đang nói dối giấu diếm gì đó, trực tiếp đẩy người ra, tự mình nằm úp sấp bên mành khe nhìn vào bên trong.

A, hắn nhìn thấy gì, Hữu phó tướng cư nhiên nằm nhoài trên người Tả phó tướng, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ái muội: “A… Mạnh thật… Ca ca thịt heo bổng… Làm tao huyệt… Thoải mái chết rồi…”

“Là sao, vậy thì tốt, dễ hầu hạ!” Hữu phó tướng thanh âm trầm thấp vào lúc này vang lên, thuận thế giơ tay ba ba ba đánh  vào cánh mông không tính là trắng nõn nhưng lại rất co dãn Tả phó tướng, đem nơi đó thành một màu phấn hồng.

Tạ Ngự Khi không dám nhìn nhiều, hắn sợ dục hoả mới vừa đè xuống lại bị hai người này đốt lên. Đem mành che giấu tốt, hắn cũng không để ý hai người tại sao lại ở cùng một chỗ, chỉ quay đầu nhìn tên đầu bếp: “Chạy trở về nhà bếp đi, chuyện này truyền ra, ta đánh gãy chân của ngươi!”

“Ta không nói, ha ha, ta không nói, bất quá Hầu gia ngài tìm tiểu nhân có phải là phải làm cho Lâu đại phu thêm món ăn a!”

“Biết vậy còn không nhanh đi làm!” Nhìn thân hình ốm gầy của hắn, Tạ Ngự Khi lại đá thêm một cước: “Nhanh đi làm việc, đừng để ta thấy ngươi lén nhìn người khác làm việc!”

“Không được, không được, ta đây cũng là hiếu kì!” Đầu bếp híp mắt nhỏ cười hì hì, xoay người chạy.


Lâu Minh Tuyết nhìn hắn nhấc hộp cơm tiến vào: “Chậm chết rồi, ngươi muốn bỏ đói ta a!”

“Đến, đến, thừa dịp ăn nhiều một chút!” Y lườm hắn một cái không nói nữa, vùi đầu ăn.

Nhìn tiểu nhân gia đang ăn ngon vô cùng, hắn không nhịn được cười cười: “Ăn từ từ, chờ ta xuất chinh, đem đầu bếp lưu lại cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì liền để hắn làm cho ngươi!”

“Lưu hắn cho ta làm gì, ngươi xuất chinh, ta tự nhiên cũng đi cùng!”

“Ngươi đi cùng làm gì, thời điểm đó…”

“Thời điểm đó thế nào, ngươi cảm thấy ta cần ngươi bảo vệ sao, hừ, ta là quân y thánh thượng ban cho, có lý do gì không theo quân! Ngươi đừng cho là ta nguyện ý cùng ngươi, ta đây là hoàng mệnh khó trái!”

Tạ Ngự Khi nhìn vẻ mặt biệt nữu của y, tâm lý ấm vù vù, biết người này thích nói một đằng làm một nẻo, nguyện ý cùng hắn, vậy hãy theo đi, để y ở đây hắn cũng không yên lòng, mang theo bên người thời điểm cần thiết chăm sóc thêm cũng được.Hắn cũng không lo lắng y không có năng lực tự vệ, được sư phụ già bồi dưỡng lớn lên, chuyện như tự vệ hắn tin y so với hắn còn thạo hơn. Điều hắn lo nhất là hoàn cảnh gian khổ, sợ y chịu khổ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.