Đọc truyện Quân Vi Hạ – Chương 86: Sao rơi
Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, không ai nắm được rõ ràng, phu phu hai người cũng để lại không ít nhân thủ trong kinh, hiện giờ còn chưa thấy có tin tức truyền đến, sốt ruột cũng vô dụng.
“Có lẽ Hoàng hậu đã tính toán tốt rồi, điện hạ cũng đừng quá lo lắng.” Kỷ Châm an ủi Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân vuốt cằm, sắc trời đã tối, mọi người đuổi một ngày đường đều mệt mỏi, cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng giải tán, chia nhau về khách phòng nghỉ tạm.
Nhà mẹ của Thục phi họ Mộc, tổ tiên có xuất thân là thợ mộc, và cho đến nay người trong nhà vẫn làm nghề điêu khắc gỗ, bởi thế, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy đủ loại tượng gỗ điêu khắc độc đáo hay quý hiếm được trưng bày khắp nơi trong phủ thứ sử Việt Châu.
Quản gia theo lễ mà dọn dẹp xong bốn gian phòng nghỉ, Lâu Cảnh chẳng buồn liếc nhìn gian phòng dành cho mình cái nào, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ của Tiêu Thừa Quân.
“Ta nhớ ngươi quá đi… “ Lâu Cảnh vào phòng, nhanh nhẹn đóng cửa lại, tựa như người không có xương, bám dính trên lưng Tiêu Thừa quân như thuốc dán.
“Chúng ta mới không gặp có một ngày thôi.” Tiêu Thừa Quân bật cười, tha miếng thuốc dán lớn trên lưng đi về phía trước.
“Suốt một ngày đấy.” Khi cả hai đến bên giường, Lâu Cảnh lặng lẽ nhấc chân chặn ngang khiến Tiêu Thừa Quân bị vấp, cả hai liền ngã nhào xuống giường mềm mại. Lâu Cảnh thuận thế đè lên người y, hướng lên trên đi đi, cắn cắn vành tai ai kia, “Có một mỹ nhân này, thấy chi không quên…”
Tiêu Thừa Quân nghiêng đầu nhìn hắn, Lâu Cảnh cũng buông ra vành tai y ra, chăm chú nhìn sâu vào mắt phu quân, chậm rãi tới gần, cắn lên môi y, “Một ngày không thấy này, nhớ nhung như điên dại…”
Tiêu Thừa Quân hơi hơi mỉm cười, nhắm mắt lại, nghiêm túc cùng hắn hôn môi.
“Phụ thân, phụ thân… ô oa a a…” Chính là đang thân thiết, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt.
“Điện hạ, chúng ta mau trở về đi ạ.” Bà vú nơm nớp lo sợ mà nhỏ giọng dỗ dành, nhưng tiếng khóc phát ra lại càng lúc càng lớn hơn.
“Phụ thân xinh đẹp, phụ thân cơ… Nha oa a…” Đứng ở ngoài cửa, Tiêu Kỳ Thụy giãy giụa thoát khỏi tay bà vú, dùng cánh tay nhỏ bé, mũm mĩm đập cửa không ngừng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Từ lúc Tiêu Thừa Cẩm rời khỏi hoàng cung, bé vẫn chưa được gặp lại phụ thân lần nào, hiện tại cả gia gia (Hoàng hậu đó ^^) cũng không thấy, hưng phấn lúc được cưỡi ngựa lướt gió cũng đã tiêu thất từ lâu, ập đến chính là hoảng loạn và mong nhớ, bé còn quá nhỏ, chưa phân biệt rõ ràng giữa phụ thân và bá phụ, chỉ cảm thấy đây chính là phụ thân của mình thôi.
Bà vú cũng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, gương mặt nghiêm nghị của Mân vương điện hạ xuất hiện trước mắt, bà vú lập tức quỳ xuống, “Vương gia tha tội, vừa rồi nô tỳ không lưu ý, Thái tôn điện hạ liền chạy tới đây, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, nô tỳ thật đáng chết vạn lần.”
“Phụ thân!” Tiêu Kỳ Thụy khóc hô nhào qua, bắt lấy vạt áo Tiêu Thừa Quân, nắm chặt không buông tay.
Tiêu Thừa Quân xoa xoa thái dương, “Ngươi đi xuống trước đi.” Đuổi bà vú đi, Mân vương kéo cục bột mũm mĩm bám dính trên chân mình vào phòng, đóng cửa lại.
Mắt thấy bà vú biến mất, Tiêu Kỳ Thụy lập tức nín khóc, toe toét cười, hào hứng mà nhún nhảy.
Lâu Cảnh ghé vào trên giường, đang chờ phu quân nhà mình trở về, ai ngờ người thì đúng là trở lại, nhưng mà còn kèm theo một người qua đường mũm mĩm.
“Phụ thân xinh đẹp!” Tiêu Kỳ Thụy nhìn thấy người trên giường, lập tức buông lỏng vạt áo của Tiêu Thừa Quân, lẫm chẫm mà chạy tới bám vào mép giường cao cao, nhấp nhổm dùng sức mà kiễng chân lên trên, chẳng qua người quá nhỏ, chỉ hé lên đôi mắt đen láy.
Tiêu Kỳ Thụy thích Tiêu Thừa Quân, bởi vì bộ dáng y giống phụ thân mình, thì cũng thôi, nhưng vì sao bé lại thích Lâu Cảnh đến vậy, thật sự là khiến người ta khó hiểu.
(có lẽ nào… là háo sắc từ nhỏ không ta =____=)
Lâu Cảnh vươn một tay tóm lấy quần áo của bé con, nhấc bé lên giống như tóm một con gà con, tháo hài trên chân bé ra, sau đó thả bé xuống giường.
“Khanh khách…” Tựa hồ Hoàng thái tôn điện hạ thực thích trò này, hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng.
Tiêu Thừa Quân ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ mà cười cười, “Ngươi chơi với nó một lát, ta đi tìm Triệu Hi nói chuyện.” Chơi với trẻ nhỏ là việc y tuyệt không am hiểu, nhìn thấy trẻ con liền đau đầu, liền nghĩ đi làm vài chuyện chính sự.
“Triệu Hi không ngủ một ngày một đêm rồi, hẳn là bây giờ đã nằm ngủ say như chết.” Lâu Cảnh vươn tay ôm lấy thắt lưng Mân vương điện hạ, chặn đứng ý đồ chạy trốn của y.
Tiêu Thừa Quân bị hắn kéo về phía sau, liền ngã vào trên người Lâu Cảnh, đối diện là một đôi mắt to tròn, ngây thơ mà nhìn y.
Lâu Cảnh ngồi xuống, ôm Mân vương điện hạ vào trong ngực, hôn hôn lên gương mặt y, “Triệu Hi có kế hoạch làm quan lớn đấy, muốn đi theo ta làm quân sư, vừa lúc dẫn hắn đi cãi nhau với Lô Tân.”
Tiêu Thừa Quân vội đẩy hắn ra, “Thụy nhi đang ở chỗ này đấy.”
Tiêu Kỳ Thụy hiếu kì mà thăm dò cái giường lớn xa lạ, nghe thấy có người gọi tên bé, liền hớn hở bò qua, học theo Lâu Cảnh mà ấn một miệng nước miếng lên má Tiêu Thừa Quân.
“Tiểu tử thối này, đây là của ta.” Lâu Cảnh không bằng lòng, đưa tay lau sạch mảng nước miếng chói lọi kia đi, chính mình lại hôn một hơi.
“Được rồi, không quậy nữa, hai người các ngươi đều trật tự cho ta.” Tiêu Thừa Quân ngồi dậy, đẩy Lâu Cảnh vào phía trong giường, chính mình thì nằm ở mé ngoài, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, y muốn tĩnh tâm ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận.
“Suỵt, phụ thân tức giận rồi đó.” Lâu Cảnh kéo Tiêu Kỳ Thụy qua, nằm xuống cùng bé, nhỏ giọng nói.
“Tức giận?” Tiêu Kỳ Thụy mở to mắt nhìn.
“Đúng thế, bây giờ Thụy nhi phải ngoan ngoãn tự mình chơi nghe không, ta đi dỗ phụ thân.” Lâu Cảnh tùy tay sờ sờ ngăn tủ trên đầu giường, lôi ra một cái tượng gỗ nho nhỏ, nhét vào tay bé.
“Phụ thân tức giận, cho phụ thân chơi.” Bé con quơ quơ cái tượng gỗ, muốn nhỏm dậy đưa cho Tiêu Thừa Quân.
“Phụ thân không chơi cái này đâu.” Lâu Cảnh kéo bé trở lại, đè thấp thanh âm: “Phụ thân thích chơi cưỡi ngựa với ta cơ, chút nữa ta sẽ leo lên người phụ thân rồi chơi cùng y một lát, ngươi phải bịt kín hai mắt lại, biết không?”
“Đông!” Cái gáy Lâu Cảnh bị hung hăng mà bắn một phát, ai ui một tiếng quay đầu lại, liền thấy ánh mắt tức giận của Mân vương điện hạ, lập tức cười làm lành, “Ta chỉ pha trò dỗ nó chơi thôi mà.”
Tiêu Kỳ Thụy lập tức ném cái tượng gỗ trong tay đi, dùng hai cái tay mập mạp che mắt lại.
Tiêu Thừa Quân xoa xoa thái dương, giao Thái tử tương lai cho Hoàng hậu như Lâu Cảnh giáo dưỡng, thật sự sẽ không dạy hư nó chứ?
Mộc đại nhân – thứ sử Việt Châu nhìn thấy ngoại tôn liền rất vui mừng, muốn giữ bọn họ ở lại chơi thêm mấy ngày, nhưng Tiêu Thừa Quân kiên trì phải nhanh về đất phong, lôi kéo ngoại công mật đàm trong trà thất cho tới trưa. Lâu Cảnh thì đặt Hoàng thái tôn lên vai, mang bé chạy đi tìm Triệu Hi.
Một ngày này lâm triều, thập phần náo nhiệt.
Người của Trần quý phi bị chặn ở nửa đường, không thể tìm cứu binh, mà nội thị tỉnh thì lại vô cùng cần cù mà thẩm vấn La Cát thập phần thấu đáo.
“Hoàng Thượng, thần có bản muốn tấu.” Thừa dịp tả tướng Dương Hựu Đình chưa kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt, Thẩm Liên bước ra khỏi hàng, dâng lên một quyển tấu chương.
Thẩm Liên không biết nhiều chữ lắm, toàn bộ tấu chương đều cho người khác viết giùm, Hoài Trung tiếp nhận tấu chương trình lên, Thuần Đức đế cũng không nhìn, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
“Thần phụng mệnh thẩm vấn tổng quản La Cát của cung Loan Nghi, mới đầu còn tưởng là mấy việc trong nội cung, nhưng không ngờ hôm qua La Cát đã thú nhận vài chuyện nghiêm trọng, liên quan đến triều đình, thần chỉ phải thượng tấu.” Thẩm Liên cúi thấp đầu, âm hiểm mà liếc mắt nhìn hữu tướng Trần Thế Xương.
Sắc mặt Trần Thế Xương lập tức thay đổi, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, sao hắn lại không nhận được chút tin tức nào? Rốt cuộc là tổng quản thái giám bên người quý phi đã bị bắt đi nội thị tỉnh từ lúc nào?
Quan viên phe cánh hữu tướng cũng có chút rối loạn.
“Thẩm công công chớ ăn nói lung tung, một cái thái giám nội cung thì có thể biết được chuyện lớn gì trong triều cơ chứ?” Trần Thế Xương lạnh lùng nói.
“Hình cụ trong nội thị tỉnh, đến cả đường quan Hình bộ nghe thấy cũng phải biến sắc, Trầm đại nhân hỏi ra cái gì thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên.” Hình bộ thượng thư cũng bước ra khỏi hàng nói, ngụ ý chính là nội thị tỉnh tra tấn bức cung, vu oan giá họa.
“Chúng ta còn chưa nói là hắn đã cung khai cái gì mà, hữu tướng đại nhân cần gì phải gấp gáp thế?” Thẩm Liên không chút hoang mang nói, trong giọng nói mang theo âm hàn khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Thuần Đức đế vốn rất tín nhiệm Thẩm Liên, bởi vì hoạn quan chỉ có thể dựa vào ân sủng của Hoàng Thượng, cho nên thủy chung tin tưởng rằng Thẩm Liên một lòng với hắn, “Thẩm Liên, ngươi nói đi.”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, La Cát kia đã cung khai, Trần quý phi có ý đồ độc hại Hoàng thái tôn, còn giết hại không ít phi tần, nhất là phi tần đang mang trong mình long loại (mang thai), đến nỗi hoàng tự điêu linh thế này.” Thẩm Liên dùng thanh âm hơi có vẻ bén nhọn, không nhanh không chậm mà nói xong, giống như là đang nói Trần quý phi “ngoại trừ thích cài ngọc trâm còn thích mang vòng tay” vậy.
Triều đình ồ lên, từ khi tứ hoàng tử ra đời, trong hậu cung liền không có hoàng tử nào được sinh ra nữa, mọi người vẫn luôn nghĩ rằng là do thân thể Thuần Đức đế không được, cũng không dám nhiều lời, ai ngờ, hóa ra là bị người hại chết.
Sắc mặt Thuần Đức đế cũng không dễ nhìn, Trần quý phi thường xuyên tranh giành tình nhân, hắn cũng chỉ cho là làm nũng tranh sủng, không có việc gì, mấy năm nay hoàng tự đơn bạc, hắn cũng không để ý.
“Còn có một chuyện.” Thẩm Liên đề cao thanh âm, “La Cát cung khai, tứ hoàng tử chết ở Tấn Châu, chuyện này có điểm kì quái.”
Thái giám bên người Trần quý phi nói cái chết của tứ hoàng tử có điểm kì quái, vậy ẩn ý trong đó còn phải hỏi sao? Hiển nhiên là do Trần gia muốn trải đường cho tam hoàng tử nên đã hạ độc thủ rồi.
Dương Hựu Đình nghe vậy, lập tức bước ra khỏi hàng, “Hoàng Thượng, theo thần thấy, tin đồn vô căn cứ, chắc chắn có nguyên nhân, phải tra xét nghiêm ngặt việc này.”
Trong lòng mọi người cũng có nghi ngờ về cái chết đột ngột của tứ hoàng tử, mấy chuyện độc hại hoàng tự chưa sinh ra vẫn được tính là việc của hậu cung, cũng không nhất định là thật, nhưng cái chết của tứ hoàng tử có điểm kì quái, thì đích xác là một chuyện cực kì nghiêm trọng.
Sắc mặt của Thuần Đức đế vô cùng không tốt, nói đến chuyện này, dù hắn có muốn tiếp tục che chở cho Trần quý phi thế nào, cũng không có khả năng hàm hồ cho qua, huống chi chuyện Hoàng thái tôn cũng khiến hắn rất tức giận, lập tức hạ lệnh phải tra xét nghiêm ngặt, phái khâm sai đi Tấn Châu, nhất định phải điều tra rõ ràng về cái chết của tứ hoàng tử.
Mà Trần quý phi, bị tước hàm quý phi, hàng xuống làm vi phi, bị nhốt tại cung Loan Nghi, cho người trông coi nghiêm ngặt, đợi điều tra ra manh mối mới tiếp tục định luận.
Lửa cháy đổ thêm dầu, bỏ đá xuống giếng, là chuyện Thẩm Liên am hiểu nhất, đợi ngọ thiện (ăn trưa) qua đi, hắn liền mang một phần danh sách đi tìm Thuần Đức đế, đây chính là danh sách nhóm phi tần bị Trần quý phi buộc phải sảy thai trong hậu cung mấy năm nay.
Tiêu Thừa Quân mang theo Hoàng thái tôn trở về Mân Châu, mà Kỷ Châm sợ trên đường xuất hiện cái gì ngoài ý muốn nên cũng đi theo một chuyến, muốn đưa bọn họ về đến Dung Thành mới yên tâm. Có Kỷ Châm đi theo, Lâu Cảnh an tâm thoải mái mà kéo Triệu Hi đi Giang Châu, mang theo vài thân vệ, hùng hùng hổ hổ mà xông vào phủ thứ sử Giang Châu.
Lô Tân bày ra bộ dáng muối mỡ không thu, Lâu Cảnh cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn, cắm phập bội đao lên bàn, vắt chéo chân ngồi một bên uống trà, bộ dáng vô lại mười phần. Mà Triệu Hi thì cười hì hì mà lôi kéo thứ sử đại nhân đang tức đến run cả người, “Tướng quân của chúng ta là một võ tướng, vẫn không thích nhiều lời, nếu đại nhân có chuyện gì khó xử, xin cứ nói với ta là được.”
Lô Tân nhìn nhìn thiếu niên mang bộ dáng thư sinh trước mắt, thoạt nhìn non nớt dễ gạt, lúc này sắc mặt mới dịu đi, cùng Triệu Hi nói chuyện.