Quân Vi Hạ

Chương 34: Đích thứ


Đọc truyện Quân Vi Hạ – Chương 34: Đích thứ

Phủ An quốc công vẫn như trước kia, Lâu Cảnh nhảy xuống xe ngựa, nhìn bảng hiệu phủ An quốc công, hơi hơi mỉm cười, đồ vật nên là của hắn, cho dù có là ông trời cũng không thể đoạt đi.

Khi Lâu Cảnh vừa nhấc chân bước lên thềm đá, cánh cửa lớn liền mở ra, quản gia đứng trước cửa nghênh đón, “Thế tử gia đã trở lại.”

Lâu Cảnh nhìn thoáng qua quản gia, “Phụ thân và phu nhân đâu?”

“Quốc công gia và phu nhân đang ở chính đường chờ thế tử, nhị lão gia và tam lão gia cũng có mặt ở đó.” Quản gia vội vàng cười nói.

Nụ cười trên mặt Lâu Cảnh vẫn tươi như trước, thưởng cho quản gia hai lạng bạc và năm viên ngọc trai, sau đó đi thẳng đến chính đường. Đi theo phía sau hắn là hai nha hoàn và tám Đông Cung vệ.

Thị vệ của Đông Cung, bởi vì Thái tử đã thay đổi, tự nhiên họ cũng đi theo chủ cũ rời đi. Tiêu Thừa Quân cho Lâu Cảnh tám hộ vệ vẫn thường canh giữ ở điện Bát Phượng, miễn cho hắn vừa mới về nhà, nhân thủ không đủ để sử dụng.

Đám hạ nhân của phủ An quốc công nhìn thấy Lâu Cảnh đều nhanh chóng sụp mi hạ mắt, không dám nhiều lời. Quản gia nhìn những Đông Cung vệ nện bước chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị đi theo phía sau Lâu Cảnh, nhịn không được rùng mình một cái, chỉ sợ, cái phủ này sẽ nhanh chóng thay đổi người nắm quyền.

“Nếu Trạc Ngọc đã về, của cải nhà này cũng tự nhiên nên tụ về. Hôm nay hãy bảo Trạc Ngọc đem đồ cưới, gia sản nhập vào quỹ chung, về sau vẫn là người một nhà.” Lâu Kiến Du nói với hai đệ đệ như vậy.

Nhị thúc cùng tam thúc nhìn nhau, đều gật gật đầu. Nếu Lâu Cảnh để gia sản riêng nhập vào quỹ chung, đối với bọn họ tất nhiên là chuyện cầu còn không được, đầu xuân sang năm sẽ được chia thêm không ít tài sản.

Sắc mặt của Ngụy thị cũng tốt hơn hôm trước không ít. Dù sao thì mấy ngày qua phu thê hai người đã lén lút thương nghị tốt biện pháp ứng phó, hiện giờ đã có chủ ý nên cũng không sợ.

Lâu Cảnh đi vào trong chính đường, liền nhìn thấy “sắc mặt hòa ái” của bốn trưởng bối, không khỏi nhướng mày, đây là đã thương lượng tốt kế sách đối phó với hắn rồi sao? Nụ cười trên môi vẫn không đổi, hắn tiến đến hành lễ với An quốc công, “Nhiều ngày không thấy, phụ thân vẫn khỏe chứ ạ?”


“Tốt lắm!” Lâu Kiến Du không chút để ý mà đáp lời, nhưng thoáng nhìn tám Đông Cung vệ đứng trước cửa, không khỏi biến sắc: “Ngươi đã không là Thái tử phi, sao còn mang theo Đông Cung vệ?”

“Hồi phụ thân, nhi tử dùng họ quen rồi, chỗ Mân vương điện hạ bên kia không thiếu người, nhi tử đặc biệt đòi riêng đấy, miễn cho trong phủ có thêm ta, phụ thân lại thiếu mất nhân thủ.”

“Ngươi…” Lâu Kiến Du chống lại ánh mắt cười như không cười của Lâu Cảnh, chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, tiểu tử này rõ ràng là lai giả bất thiện!

“Thế tử đã trở lại, từ nay về sau chúng ta vẫn là người một nhà, chi phí của Chu Tước đường vẫn xuất ra từ quỹ chung, có thiếu cái gì, cứ việc nói một tiếng với ta là được.” Ngụy thị ngồi ở chính vị vội vàng cười hòa giải, dùng bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay đặt trên bàn của Lâu Kiến Du, vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu nhắc nhở, việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng chuyện lớn, nhanh chóng mang gia sản về mới là đứng đắn.

Lâu Kiến Du phục hồi lại tinh thần, làm bộ làm tịch mà gật gật đầu, “Bây giờ ngươi trở về, vẫn là thế tử của phủ An quốc công như trước, sau này ngươi có tái giá thì chúng ta sẽ chuẩn bị lễ hỏi giúp ngươi. Ngày mai bảo Trình Tu Nho đem giấy tờ nhà đất đến nha môn làm lại đi, nhập tất cả về quỹ chung.”

Lâu Cảnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, khẽ cười nói: “Một lời đã nói ra thì đâu thể thu hồi, bát nước đã đổ đi cũng không thể hốt lại. Gia sản cũng đã chia ra, làm gì có đạo lý nhập trở lại?” Tầm Hạ vội vàng dâng trà, Lâu Cảnh tiếp nhận, không nhanh không chậm mà uống một hơi.

Mặt của Lâu Kiến Du lập tức trở nên xanh mét, tam thúc sợ lại ầm ĩ, vội lên tiếng: “Trạc Ngọc à, phụ thân ngươi còn chưa có chết, sao lại muốn đòi ra ở riêng luôn vậy?”

Nhị thúc vội cho tam thúc một cước, điều này sao có thể nói ra cơ chứ?

Quả nhiên, Lâu Kiến Du nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn. Nhị thúc vội giành nói: “Tổ phụ ngươi mới mất chưa được ba năm, hiện giờ phụ thân ngươi còn đây, ngươi đã nghĩ muốn ở riêng, việc này mà đưa đến nha môn thì chắc chắn sẽ phán ngươi tội đại bất hiếu đấy! Ngày tháng còn dài, ngươi là thế tử, sớm muộn gì thì gia sản của phủ quốc công này cũng thuộc về ngươi, ngươi cần gì phải thế?”

Nhị thúc xem ra, Lâu Cảnh làm vậy là chuyện không thể chấp nhận được, nếu hắn đã trở về làm thế tử, vậy gia sản cũng phải nhập trở về, tương lai hắn kế thừa tước vị, tế điền, sản nghiệp tổ tiên, thậm chí cả đồ vật hôm nay hắn giao ra đây cũng đều thuộc về hắn đó thôi.

Lâu Cảnh nhàn nhã dùng nắp chén gạt gạt chút vụn trà, chậm rãi thổi một hơi, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nói: “Trước khi phế Thái tử đã phân ra ở riêng rồi, những giấy tờ kia đều là tài sản riêng của ta.” Ý là, những cái đó đã thuộc về hắn, sau này nếu hắn kế thừa tước vị, vậy thì tài sản trong quỹ chung này cũng đều là của hắn.


“Ngươi, tên súc sinh!” Lâu Kiến Du vớ chén trà ném thẳng vào mặt Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh vung tay lên, đồng thời tiếp được cả chén lẫn nắp, nhìn tay của Lâu Kiến Du ướt sũng nước trà, nhẹ khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc! Đây chính là trà Long tĩnh ngự ban nha.” Nói xong, hắn liền đưa chén trà vừa đỡ được cho Tầm Hạ đứng phía sau, “Đi, lấy cho phụ thân ta một chén trà khác.”

Khi hai bên giáp mặt tranh luận với nhau, đáng giận nhất chính là mình thì đã tức đến nổ phổi, còn đối phương thì vẫn tỉnh bơ giữ nguyên bộ dáng an ổn như núi, tựa hồ như đang nhìn một hồi xiếc khỉ, lúc thấy mình tức giận đến đỏ mặt tía tai sẽ vỗ tay khen ‘hay lắm!’.

Lâu Kiến Du tức giận đến run người, “Tiểu súc sinh, hôm nay phải mang gia sản lấy ra, nếu không, ngày mai ta sẽ đến trước mặt Hoàng Thượng, cáo ngươi tội bất hiếu, triệt thế tử vị của ngươi!”

“Hiện giờ trong phủ chỉ có ta là đích tử, phụ thân triệt thế tử vị của ta, là muốn cho ai?” Lâu Cảnh nói xong, giống như vô ý mà liếc mắt nhìn bụng của Ngụy thị, “Không lẽ phụ thân đã chuẩn bị tốt thế tử mới rồi sao?”

Sắc mặt của Ngụy thị không khỏi đại biến, bàn tay nắm chặt, móng tay sơn đỏ thiếu chút nữa là đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Trạc Ngọc, lời này không thể nói lung tung, phụ thân ngươi còn đang trong hiếu kì đấy!” Nhị thúc tự nhiên hiểu được Lâu Cảnh đang ám chỉ cái gì, lập tức không đồng ý nói. Mang thai trong hiếu kì chính là đại bất hiếu, lời này cũng không thể nói ra, vạn nhất bị hạ nhân nghe được, đôi câu vài lời tán chuyện mà đi loan truyền ra ngoài, mặt mũi Lâu gia còn để vào đâu.

“Đúng vậy! Lời này không thể nói lung tung.” Tam thúc sợ tới mức không nhẹ, thấp giọng lầu bầu nói: “Phụ thân ngươi chỉ là giận quá nên hồ đồ một chút thôi, cũng không có khả năng làm cái việc dọa người này đâu, đừng nên đoán mò.”

Lâu Cảnh nhìn sắc mặt ngày càng đen của phụ thân, cười nhưng không nói.

Lâu Kiến Du nhìn bộ dáng của Lâu Cảnh, lập tức ý thức được tình huống không ổn, lại nhìn hai thứ đệ hồn nhiên không biết chuyện gì mà đi theo trộn lẫn vào, thẹn quá thành giận, nói: “Ta kêu hai người các ngươi đến đây, là cho các ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn đấy à? Về chỗ của mình đi, đừng ở trong này cho chướng mắt!”


Nhị thúc và tam thúc bị nghẹn không nhẹ. Nhị thúc không phục, muốn nói cái gì, lại bị tam thúc lôi kéo, “Đại ca, ngươi đừng nóng giận, chúng ta đi, chúng ta đi trước là được.”

Nhị thúc bị tam thúc kéo đứng dậy, chỉ có thể nuốt xuống một hơi, lạnh lùng nói: “Việc này chúng ta thật không dám tham gia, phụ tử hai người cứ thương nghị với nhau đi.”

Sau khi nhị thúc và tam thúc hầm hừ rời đi, hai phụ tử Lâu Cảnh mắt to trừng mắt nhỏ mà ngồi nhìn nhau. Ngụy thị ngồi bên cạnh thì hơi phát run, sắc mặt cũng tái nhợt.

“Ngươi muốn như thế nào?” Lâu Kiến Du trừng Lâu Cảnh, hắn xem như hiểu được, hẳn là tiểu súc sinh này đã biết cái gì rồi, cho nên mới ngồi bình tĩnh như thế.

“Lời này… ta nên hỏi phụ thân mới phải.” Lâu Cảnh buông chén trà, vươn tay điểm điểm lên trán, “Có thai trong hiếu kì chính là đại bất hiếu, không biết nếu nhi tử đem việc này báo cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể trực tiếp tước đi tước vị của phụ thân, để nhi tử thừa tước luôn không?”

“Ngươi…” Sắc mặt của Lâu Kiến Du đại biến, thật không nghĩ tới tên súc sinh này lại ngoan độc như thế.

“Thế tử đang nói đùa sao?” Ngụy thị cố gắng trấn định nói. Trước giờ nàng vẫn luôn không thỉnh thái y, chỉ nhờ một ni cô chùa Thanh Liên đến xem qua. Có thể Lâu Cảnh đã nghi ngờ nhưng không thể lấy ra bằng chứng gì được, rất có khả năng là nói vu vơ, hù dọa bọn họ mà thôi.

“Có phải nói đùa hay không, chúng ta cũng không ngại chờ thêm một tháng nữa đâu nhỉ?” Lâu Cảnh ngồi thẳng lại, trầm mặt nói: “Nguyên bản ta đã được gả vào hoàng thất, Lâu gia thế nào là do phụ thân tự quyết định. Nhưng nay được trở lại, danh dự của Lâu gia cũng chính là danh dự của ta, ta quyết không để một nghiệt chủng hoài thai trong hiếu kì làm đệ muội cùng huyết thống với ta đâu!”

Sắc mặt của Ngụy thị lập tức trắng bệch, nếu Lâu Cảnh đã chắc chắn việc này như thế, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho nàng. Hiện giờ hắn đã được khôi phục tước vị là thế tử An quốc công, chỉ cần lấy lý do thân thể kế mẫu khó chịu mà thỉnh thái y đến xem, vậy thì cái gì cũng giấu không được.

“Tên súc sinh, cho dù đứa nhỏ này có mất danh dự thì nó cũng là thân đệ muội của ngươi!” Khuôn mặt của Lâu Kiến Du vô cùng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ngoan độc!”

Trong nhà công hầu, loại sự tình này cũng không phải là hiếm thấy, lúc trước hắn quyết định gả Lâu Cảnh ra ngoài chính là muốn giấu diếm việc này, bởi vì đoán trước tiểu súc sinh kia vô cùng tàn nhẫn, lại thập phần tôn trọng tổ phụ, nếu biết chuyện sẽ tuyệt đối không tha cho đứa nhỏ cho bụng Ngụy thị, còn mượn việc này để khiến phụ thân là hắn phải thân bại danh liệt.

Lâu Cảnh nghe phụ thân chửi rủa, gợi lên một tia cười lạnh, “Nếu phụ thân sớm nói cho ta biết việc này thì dù ta có tức giận đến thế nào, cũng sẽ không giết đệ muội như chân tay của mình. Chỉ cần để phu nhân đến thôn trang hai năm rồi trở về là ổn. Danh dự của phủ An quốc công cũng chính là danh dự của ta, chẳng nhẽ ta lại không cảm thấy mất mặt hay sao?”


Lâu Kiến Du nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

“Nhưng phụ thân không hề nói một lời nào, sai người đánh ta gần chết, chỉ vì để ta cái gì cũng không biết mà bị nâng vào Đông Cung.” Lâu Cảnh lạnh lùng nhìn phụ thân mình, ngữ điệu mềm nhẹ nói: “Phụ thân đã không từ, vậy thì không thể trách nhi tử bất hiếu. Nếu người đã chán ghét nhi tử như thế, từ nay về sau ta sẽ ở Chu Tước đường, phụ thân sống ở thượng viện, chúng ta chia ra mà ở, không chung đụng gì với nhau.”

Ngụy thị nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì thì Lâu Cảnh cũng là thế tử An quốc công, vẫn còn bận tâm đến mặt mũi, hẳn sẽ không nói ra việc này.

“Tuy nhiên…” Lâu Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi. Lời nói vừa chuyển, Lâu Kiến Du và Ngụy thị vừa thở phào một hơi, nghe xong hai chữ này, tim lại nhảy lên đến cổ họng, “Cho dù đứa nhỏ này được sinh ra, cũng không thể tính là đích tử.”

“Cái gì!” Ngụy thị lập tức thét chói tai ra tiếng.

“Mấy ngày nữa nên đưa phu nhân đến điền trang ở tạm đi, đầu xuân sang năm sinh hài tử xong thì nhanh chóng trở về, còn hài tử thì vài năm nữa hãy ôm về, giải thích là ngoại thất của phụ thân sinh đi.” Khóe môi Lâu Cảnh gợi lên một nét cười tàn nhẫn, thời khắc này, mục đích thật sự của hắn mới lộ ra.

Lâu Kiến Du nhìn nụ cười lạnh lẽo của nhi tử, không khỏi cảm thấy sởn cả gai ốc. Hóa ra trước giờ hắn không nuôi một nhi tử mà là một đầu ác lang xảo quyệt, giờ phút này mới lộ ra nanh vuốt che dấu nhiều năm, chỉ cần vô ý một chút, nó sẽ lao đến đây cắn đứt cổ họng của hắn.

Không đợi Ngụy thị phản kháng, Lâu Cảnh móc từ trong ngực ra một tờ giấy mỏng, “Đây là giấy chứng nhận của ni cô Ninh Tâm chùa Thanh Liên, có thể bảo trụ đứa nhỏ này đã là tốt lắm rồi, phu nhân đừng tham quá nữa.” Ngụ ý, nếu Ngụy thị dám nhận đứa nhỏ này là đích tử, vậy thì tờ giấy này có thể chứng minh ngay là nó được hoài thai trong hiếu kì.

“Không, không…” Ngụy thị run rẩy, lắc đầu như trống bỏi, hai mắt vừa lật liền ngất đi.

(1) thứ đệ: em trai dòng thứ, ông Lâu Kiến Du là dòng chính, tức là con vợ cả, hai đệ đệ là con thiếp, dòng thứ.

(2) từ: yêu thương, tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái gọi là từ.

(3) ngoại thất: tiểu thiếp nuôi bên ngoài


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.