Quân Vi Hạ

Chương 32: Phúc họa


Đọc truyện Quân Vi Hạ – Chương 32: Phúc họa

Tiêu Thừa Quân ngậm viên kẹo, hơi hơi cười, “Kẹo này không thể ăn nhiều.”

“Hôm nay là ngoại lệ.” Lâu Cảnh nhìn trái nhìn phải, xung quanh chỉ có Nhạc Nhàn và An Thuận, liền hướng hai người hất cằm.

Hai tiểu thái giám thành thành thật thật mà quay lưng đi, việc phi lễ chớ nhìn, đồng thời còn phải chú ý quan sát thị vệ tuần tra bất ngờ đi ngang qua.

Lâu Cảnh vừa lòng, tiến đến trước mặt phu quân nhà mình, cọ cọ cánh môi y, thấp giọng nói: “Là ta muốn ăn.” Nói xong, không đợi Thái tử điện hạ kịp phản ứng, há miệng liền ngậm vào cánh môi ngọt ngào kia, cùng y ăn một viên kẹo sữa mật ong.

“Hhm…” Tiêu Thừa Quân bất ngờ không kịp phòng bị, nửa khối kẹo đã bị cắn mất.

Lâu Cảnh buồn cười dắt tay Thái tử điện hạ, nhìn y vẫn còn trợn tròn mắt, khiếp sợ chưa kịp phản ứng mà đơ người ra, nhịn không được lại hôn một hơi, lúc này mới thỏa mãn nắm tay phu quân đi về Đông Cung.

Sau khi về Đông Cung, thay xong triều phục, hai người liền đến cung Phượng Nghi gặp Hoàng hậu.

Ngày hôm nay, bởi vì sự tình xảy ra quá trọng đại nên Lâu Cảnh thực sự lo lắng, buổi sáng không đến thỉnh an Hoàng hậu, chỉ để Thường Ân chạy một chuyến đến xin phép, còn bản thân thì đứng chờ trước đường về Đông Cung để đợi Tiêu Thừa Quân. Hiện giờ chiếu thư đã tuyên, Tiêu Thừa Quân cũng cần đi gặp mặt Hoàng hậu.


Cung Phượng Nghi luôn giữ một bầu không khí yên tĩnh và trang nghiêm, dù trên triều hôm nay đã xảy ra một sự kiện động trời, nhưng nơi này vẫn yên lặng như trước.

Nhóm cung phi tiến đến thỉnh an hàng ngày chưa kịp tản đi, liền đụng phải hai người Lâu Cảnh.

Bởi vì Hoàng hậu là nam tử, cho nên thường ngày nhóm cung phi tới thỉnh an cũng chỉ ngồi nói chuyện mấy câu liền cáo lui. Nhưng hôm nay triều đình đọc chiếu thư phế Thái tử, tự nhiên sẽ có tin tức rơi vào tay cung Phượng Nghi, nhóm phi tần nghe xong nổ tung, xôn xao nói chuyện cho đến khi tan triều mới ý thức được Thái tử điện hạ có khả năng sẽ lại đây, lúc này mới vội vàng hành lễ cáo lui.

“Bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi.” Tuy rằng chiếu thư đã ban ra, nhưng còn chưa chiêu cáo thiên hạ, các nàng ở trong thâm cung tự nhiên cũng không dám biểu hiện ra mình đã biết tin tức gì.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi gật gật đầu, Lâu Cảnh thì chắp tay hoàn lại bán lễ.

Lâu Cảnh nhân cơ hội nhìn thoáng qua nhóm phi tần trong hậu cung của Thuần Đức đế. Trần quý phi thì tất nhiên là không có mặt ở đây, nàng ta ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng mà rất hiếm khi tới thỉnh an Hoàng hậu. So với Trần quý phi, quả thật là nhóm phi tần này không xinh đẹp bằng, những người còn trẻ tuổi cũng chỉ được coi là thanh tú, mấy người lớn tuổi thì có khuôn mặt rất u sầu.

“Các nàng không có tử tự, việc ta bị phế đi với các nàng mà nói, hoàn toàn không phải là tin tức tốt.” Tiêu Thừa Quân nhìn thấy ánh mắt của Thái tử phi nhà mình, thấp giọng giải thích một câu.


Lâu Cảnh hiểu rõ, mấy năm nay Hoàng hậu khiến nhóm phi tần này rất kính trọng, Thái tử là do Hoàng hậu nuôi lớn, nếu Thái tử có thể bình an mà lên ngôi, về sau các nàng cũng không quá ưu sầu. Nhưng nếu Thái tử bị phế, Trần quý phi sẽ nắm quyền định đoạt trong hậu cung, mà lấy tính tình của nữ nhân kia, chỉ sợ nhóm phi tần này sẽ không thể sống yên ổn.

“Phụ hậu thống trị hậu cung, thật là lợi hại!” Lâu Cảnh cười cười nói.

“Nếu để cho ngươi tới trị, sẽ như thế nào?” Tiêu Thừa Quân ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu như vậy, lời nói vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, tối hôm qua bọn họ mới biểu lộ tâm ý với nhau, bây giờ nói chuyện hậu cung chẳng phải sẽ khiến hắn không vui?

Quả nhiên, Lâu Cảnh nghe xong lời ấy, gương mặt nhu hòa mang theo nét cười chợt biến mất, nhìn chằm chằm Thái tử điện hạ một lát, bỗng nhiên gợn lên một tia cười tà, “Nếu ngươi muốn nạp phi, ta liền đem các nàng cướp đi, khiến ngươi, trừ bỏ giường của ta, ai cũng lên không được.”

Khuôn mặt tuấn mỹ, trong trẻo như nước suối nguồn đột nhiên xuất hiện nét cười tà ác, giống như hoa độc nở rộ, rung động lòng người, khiến người ta biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không thể dời mắt. Tiêu Thừa Quân lăng lăng mà nhìn Lâu Cảnh, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu sau này mình lên ngôi rồi nạp phi tần, nói không chừng mấy nữ tử kia sẽ coi trọng Hoàng hậu tuấn mỹ, hài hước chứ không để ý đến Hoàng Thượng cứng ngắc, nghiêm khắc như y đâu.

Kỷ Chước thấy hai người cùng đến, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia vui mừng. Cuối cùng hai hài tử này cũng không cô phụ dụng tâm lương khổ của hắn.

“Nếu còn thời gian nửa năm, vậy cứ chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt.” Hoàng hậu không hỏi câu gì, cứ thế nói thẳng, “Tháng sau Tĩnh Nam hầu sẽ về kinh.”


“Dạ, nhi thần biết ạ!” Tiêu Thừa Quân khom người đáp, có chút không yên lòng mà liếc nhìn Lâu Cảnh. Đích thật chuyện phế Thái tử có nằm trong kế hoạch trù bị của y, nhưng thời điểm cưới Lâu Cảnh, y cũng không nghĩ tới sẽ nháo đến nông nỗi phế Thái tử thế này, đây bất quá chỉ là một đường lui mà thôi.

Kỷ Hoàng hậu vốn là người chăm sóc, nuôi lớn Thái tử, tự nhiên cũng đoán được suy nghĩ của hài tử nhà mình, thở dài nói: “Trạc Ngọc, mấy ngày nay thật ủy khuất ngươi. Bổn cung cũng không dự đoán được sẽ đi đến một bước này, nguyên là muốn cho các ngươi sống với nhau vui vẻ qua ngày…” Hắn thật hy vọng Lâu Cảnh trở thành Hoàng hậu. Trước đây, Kỷ Chước đã tìm hiểu nhóm huân quý tử đệ rất kỹ, hắn đoán được, ngoại trừ Lâu Cảnh, ai cũng không nắm giữ được trái tim của Tiêu Thừa Quân. Hoàng đế mà không sủng ái Hoàng hậu thì vị trí thống lĩnh hậu cung của người đó sẽ không vững vàng, mà người đứng đầu lại không thể chưởng quản hậu cung thì tuyệt đối không xong.

“Phụ hậu quá lo lắng!” Lâu Cảnh cười vô cùng nhu thuận khéo léo, “Nhi thần cũng muốn cùng điện hạ sống với nhau vui vẻ qua ngày…”

Ngụ ý là, hắn không hề có nửa câu oán hận, mà ngược lại, còn rất muốn được tiếp tục ở cùng một chỗ với Tiêu Thừa Quân.

Gương mặt lãnh tuấn của Kỷ Chước cũng nhịn không được mà lộ ra ý cười, “Tốt, tốt lắm!”

Lâu Cảnh dùng ngón út nhẹ nhàng khều khều bàn tay của Tiêu Thừa Quân. Tiêu Thừa Quân nhìn sang, hơi hơi mỉm cười.

“Phụ hậu, hiện giờ vị trí Thái tử vô chủ, chỉ sợ sắp tới trong cung sẽ không yên ổn, mong người bảo trọng.” Lâu Cảnh trấn an phu quân nhà mình xong, liền thu hồi tươi cười, nhìn Hoàng hậu ngồi trên chính vị. Trần quý phi và hữu thừa tướng bỏ ra một đống khí lực lớn như vậy để kéo Tiêu Thừa Quân xuống khỏi vị trí Thái tử, đơn giản là muốn đẩy tam hoàng tử lên mà thôi.

“Gia pháp của tổ tông còn đây, bọn họ muốn cho tam hoàng tử bước lên ngôi vị Thái tử sao? Không dễ thế đâu!” Đôi mắt sắc bén hơi khép lại, Kỷ Chước khinh thường nói, sau đó trên mặt lại nổi lên một chút ưu sầu, “Hôm qua thái y truyền đến tin tức, nói thân mình Thừa Cẩm không khá hơn chút nào. Mấy ngày nữa dọn ra khỏi Đông Cung, ngươi nhớ rõ đi thăm hắn nhiều hơn.”


Tiêu Thừa Quân trầm giọng vâng dạ.

Phế Thái tử, cũng không phải chỉ cần một đạo chiếu thư nói phế liền phế, mấy ngày kế tiếp chính là chiêu cáo thiên hạ, báo cáo với tổ tiên, một thứ cũng không thể thiếu.

Lạc Nhàn Phường vốn có vài tòa phủ đệ không dùng đến, Thuần Đức đế để Tiêu Thừa Quân tự mình chọn lấy một cái, sau khi cho tu sửa cẩn thận sẽ trở thành phủ Mân vương. Cuối cùng Tiêu Thừa Quân cũng chọn được một tòa nhà, không phải là cái lớn nhất, cũng không phải là cái tinh xảo, đẹp đẽ nhất, mà là cái ở gần phủ An quốc công nhất.

Chỉ trong vòng một ngày, tin tức Thái tử bị phế đã lan truyền khắp kinh thành.

Với dân chúng mà nói, đây bất quá chỉ là một câu chuyện phiếm để nói với nhau lúc rảnh rỗi uống trà, uống rượu. Nhưng với đủ loại huân quý mà nói, đây tuyệt đối là tin tức động trời.

Nhị cữu và đại cữu mẫu nghe tin, vô cùng lo lắng, lập tức phải người truyền tin muốn gặp Lâu Cảnh.

“Ta đã thương lượng với nhị cữu, chờ ngươi trở về phủ An quốc công, an trí mọi việc tốt cả rồi thì chúng ta mới đi.” Đại cữu mẫu nắm bàn tay Lâu Cảnh, thần tình ưu sầu, “Hài tử số khổ của ta, vừa mới gả đi đã xảy ra chuyện này…”

“Chuyện tốt!” Nhị cữu không cho là đúng, “Làm Thái tử phi thì có cái gì là tốt? Mấy ngày nữa ngươi đi cầu cái ân điển, đến Lĩnh Nam với ta. Nhị cữu sẽ mang ngươi đi đánh mọi rợ.” Từ Triệt vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, tỏ ra rất vui vẻ, hắn đã xem ra, gả vào trong cung mới là chuyện khổ sở nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.