Đọc truyện Quan Vận – Chương 62: Động tĩnh không nhỏ
Nếu chỉ là một Lãnh Phong thì cũng không tính làm gì, đằng sau Lãnh Phong còn có cả Thôi Ngọc Cường.
Rốt cục vẫn kinh động đến Chủ tịch huyện và Cục trưởng cục Công an, giải thích rõ sự việc ở hiện trường thi công, Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn ra mặt, không thể khống chế trong phạm vi có thể khống chế!
Quan Doãn và Ôn Lâm liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là sự kinh ngạc.
– Ôn Lâm, cô cũng đi cùng đi.
Lãnh Phong chỉ nói một câu rồi quay người đi, Thôi Ngọc Cường khẽ cười gật đầu với Quan Doãn, theo sát phía sau, Quan Doãn và Ôn Lâm cũng vội vàng đuổi theo sau.
Vừa lên xe, suy nghĩ của Quan Doãn đã bay đến một nơi xa xôi, tranh cãi mà một mộ phần gây ra, có thể gây ra bao nhiêu tình hình? Lại nhớ đến tài liệu tham khảo mà Lãnh Phong cho hắn xem cùng với ngọn lửa thứ nhất được chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Trần Hằng Đỉnh khơi lên, trong lòng hắn càng chắc chắn vài phần, các phần mộ bị bỏ hoang, trong tư tưởng vẫn chưa thay đổi như ngày hôm nay, muốn thuận lợi mở rộng ở nông thôn, khó như lên trời. Đợi văn kiện đến, các huyện khác có mau chóng thực hiện hay không, hắn không suy đoán, dù sao huyện Khổng dưới tác động của Lý Vĩnh Xương, chắc chắn sẽ trở thành huyện đầu tiên tích cực nhất thực hiện chính sách các phần mộ bị bỏ hoang này ở thành phố Hoàng Lương.
Lý Vĩnh Xương lúc đó đang xem xét thi công, đang cùng giằng co với một người đàn ông to khỏe.
Người đàn ông to khỏe đó tên là Quan Chi Thư, phần mộ tổ tiên của Quan Chi Thư bị đào, như sét đánh ngang tai, sớm đã tức giận đùng đùng. Y vốn tưởng rằng lãnh đạo huyện ra mặt thuyết phục y ai ngờ mới tranh luận vài câu, đường đường là Phó bí thư huyện mà nói một câu:
– Phải lấy vấn đề đại cục ở huyện Khổng để suy xét vấn đề
Đã muốn đánh y, không có cửa đâu! Y mặc kệ cái gì là đại cục huyện Khổng, y chỉ biết ai đào mộ tổ nhà y lên, là kẻ đó muốn nhà y chín đời tuyệt tử tuyệt tôn.
Y tên là Quan Chi Thư, là người của trấn Phi Mã, chỉ là nông dân bình thường, cũng chẳng phải bí thư gì, chẳng qua tên của y là do bố y Quan Cán Bộ một lòng muốn y lớn lên làm bí thư của thôn, cho nên mới đặt cho y cái tên Quan Chi Thư này. Song, y chỉ mới học hết lớp 3 đã nghỉ học, chữ cũng chỉ biết có mấy chữ, chứ đừng nói đến làm bí thứ, làm nông dân cũng là miễn cưỡng lắm rồi.
Cho nên lúc Lý Vĩnh Xương lấy chức danh Phó bí thư Huyện bắt y lấy vấn đề đại cục ở huyện Khổng để suy nghĩ vấn đề, y tức thì đáp lại một câu:
– Suy nghĩ cái đầu ông ý, để tôi đến đầu giường nhà anh ị bậy, xong ngủ với vợ anh, anh cũng đừng tức giận, cũng là suy nghĩ vấn đề theo đại cục, được không?
Lý Vĩnh Xương vốn xuất thân từ nông dân, biết làm nghề nông khó khăn, anh tưởng rằng dựa vào thân phận anh là người đứng đầu của huyện Khổng, đi đến đâu mọi người cũng nhường anh ba phần, không ngờ Quan Chi Thư nói năng lỗ mãng, mắng anh rất khó nghe, anh đương nhiên rất giận dữ:
– Quan Chi Thư, anh súc miệng sạch tý, cẩn thận bắt anh vào ngồi tù đấy.
– Ai đào mộ tổ tông nhà tôi, tôi chửi tổ tông mười tám đời nhà nó.
Quan Chi Thư vênh mặt lên, bộ dạng không hề sợ hãi, mặc kệ Lý Vĩnh Xương là tấm gương hay là núi Bình Khâu của huyện Khổng, dù sao y đã khăng khang quyết định, mộ tổ của nhà y không thể động đến, nếu động đến sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.
Lý Vĩnh Xương mới từ đồn công an thị trấn ra, trong lòng đã tức sẵn, lần đầu tiên gặp mặt Quan Doãn, y chưa có sự thắng lợi toàn diện, làm cho y rất khó chịu trong lòng, vội vàng giải quyết việc tranh cãi mộ phần, vốn tưởng dễ như trở bàn tay, thuận miệng nói một câu ác ý, không ngờ, ác ý chưa ra, đã bị tên Quan Chi Thư trước mặt rút ra nhiều ác ý hơn, máu giận sôi lên, còn may, vẫn là nhịn xuống được, không giằng co với Quan Chi Thư nữa, y cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói với vẻ mặt ôn hòa:
– Quan Chi Thư, anh xem thế này có được không, huyện sẽ xem xét bồi thường cho anh một phần kinh tế nhất định, sẽ không để cho anh chịu thiệt, anh thấy thế nào?
– Không được!
Quan Chi Thư khẽ đảo con mắt:
– Trừ khi mộ tổ nhà anh cũng cùng bị đào lên, nếu không thì ai muốn động vào một ngọn cỏ trên mộ tổ nhà tôi, tôi liều mạng với người đó.
– Anh nói chuyện kiểu gì thế?
Lý Vĩnh Xương nhanh chóng tức lộn ruột, chỗ xây đập nước đã chọn được rồi, không thể vì mộ tổ của nhà Quan Chi Thư kia mà phải chọn lại, chậm trễ kỳ hạn công trình không nói làm gì, tổn thất tiền của cũng quá lớn, nhưng Quan Chi Thư cứ ngốc nghếch thế, không đạt được thỏa thuận, y liền giương mặt lên:
– Anh không sợ ngồi tù sao?
– Sợ cái đầu anh ý!
Quan Chi Thư sôi máu, trong tay y vốn vẫn đang cầm cây gậy, bỗng nhiên giơ gậy lên, đập cho Lý Vĩnh Xương một cái cái vào đầu
Lý Vĩnh Xương vội quay người lại, nghiêng đầu, tránh né hết sức chật vật, nhưng vẫn không thoát được, bị đập một gậy vào đầu.
Một Lý Vĩnh Xương vừa mới ngạo mạn vênh váo ở trước mặt Quan Doãn, bây giờ đã thảm hại không chịu nổi, vết thương cũ chưa đi, vết thương mới lại đến, mới một thời gian trước vì chuyện tranh cãi nước dùng mà bị một hòn gạch đập vào đầu, bây giờ vừa mới khỏi, lại bị đập một gậy vào đầu.
Một gậy trúng đầu, Lý Vĩnh Xương chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm, đầu đau như búa bổ, suýt chút nữa ngã xỉu tại chỗ, Quan Chi Thư ra tay độc ác quá rồi, mất tự chủ quá, trong lúc giận dữ nhất thời chẳng thèm để ý đến thân phận của Phó bí thư huyện ủy, nhấc chân lên đạp một phát vào bụng Quan Chi Thư.
Quan Chi Thư bị Lý Vĩnh Xương đạp một đạp trúng bụng, sức trâu bò của y nổi lên, điên lên múa gậy quay vòng vòng ở cánh tay vù vù như xé gió:
– Ai dám chọc tôi, tôi liều mạng với người đó, cùng lắm là một mạng đổi một mạng.
Tục ngữ có câu, ngây ngô sợ ngang ngược, ngang ngược sợ kẻ liều, Quan Chi Thư mang trong mình bộ dạng liều mạng. Trong những nhân viên đi cùng Lý Vĩnh Xương lại không có cảnh sát, tất cả đều sợ quá nấp sang một bên, không dám tiến lên.
Thời khắc nguy hiểm, đến cùng vẫn là người thân liền tâm, lúc nhìn thấy gậy của Quan Chi Thư sắp đánh xuống người Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân nhảy ra, chắn trước mặt Lý Vĩnh Xương, sau lưng bị một gậy đánh trúng, đau đến nỗi làm gã kêu lên một tiếng, lảo đảo lao về phía trước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Quan Chi Thư điên cuồng tiếp tục hướng về phía trước, giơ gậy lên nhằm hướng đầu Vương Xa Quân mà nện, lần này mà đánh trúng, Vương Xa Quân không chết thì cũng bị thương nặng.
Đoàn người đều chết lặng, chẳng ai có thể ngờ đến sự việc lại mất kiểm soát đến mức độ này, Lý Vĩnh Xương cũng thất kinh, ngộ nhỡ Vương Xa Quân có chuyện gì, chị y còn không mắng chết y mới lạ? Nhưng bắt y xả thân cứu Vương Xa Quân cũng không thực tế, đừng nói tuổi tác đã lớn, chân cẳng cũng không còn nhanh nhẹn nữa, cho dù có, cũng không dám mạo hiểm lên trước, hơn nữa đầu bị đập một gậy, bây giờ lỗ tai vẫn còn ong ong.
Tận mắt nhìn thấy lúc Vương Xa Quân muốn tránh cũng không tránh được, bỗng nhiên có người từ trong bụi chui ra, y không cứu người, cũng không đỡ hộ Vương Xa Quân một gậy, mà là ngồi xổm xuống, thò một chân ra – đúng là một ý hay – Quan Chi Thư bị vấp, thân mình mất đi sự cân bằng, liền ngã xuống đất bùm một tiếng.
Người ngã xuống, thì đánh không trúng Vương Xa Quân nữa rồi, mấy nhân viên mới dám nhảy ra, bắt Quan Chi Thư lại.
Vương Xa Quân tránh được kiếp nạn, vẫn chưa hoàn hồn, quay người lại nhìn, hóa ra người khéo léo bày mưu cứu gã chính là Quan Doãn.
Xung quanh đám người vừa nãy bị dọa cho chết lặng, Quan Doãn kịp thời chạy đến, chỉ nhẹ nhàng duỗi chân ra để khéo léo cứu Vương Xa Quân, lập tức được mọi người vây xem trầm trồ khen ngợi.
Vô số tiếng vỗ tay và tiếng hô cho sự xoay chuyển tình thế của Quan Doãn.
Quan Doãn thản nhiên cười, nghiêng sang một bên, đám đông tách ra, trước mặt một người từng bước đi đến, lập tức bốn phía lặng ngắt như tờ – Lãnh Phong xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng.
Phía sau Lãnh Phong, là Cục trưởng cục Công an Thôi Ngọc Cường, đằng sau Thôi Ngọc Cường là mấy chục cảnh sát, Quan Doãn vừa ra tay, Lãnh Phong lại xuất hiện, lập tức làm toàn bộ mọi người kinh ngạc.
So sánh với một Lý Vĩnh Xương chật vật lấy tay che đầu, và một Vương Xa Quân ngã chổng mông, sự ra tay tự nhiên của Quan Doãn và sự xuất hiện lạnh lùng của Lãnh Phong, giống như thiên binh thiên tướng.
Mặc dù Quan Doãn cứu Vương Xa Quân, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân vẫn chẳng có một lời cảm kích, mà lại càng lấy việc Quan Doãn làm náo động ghi hận trong lòng, càng nghi ngờ và bất mãn với việc Lãnh Phong và Thôi Ngọc Cường cùng xuất hiện ở hiện trường.
Nhất là Lý Vĩnh Xương, trong nháy mắt nghĩ được rất nhiều, trước đây Thôi Ngọc Cường và Lãnh Phong đừng nói là chưa bao giờ đi cùng nhau, Thôi Ngọc Cường còn hết sức xa cách với Lãnh Phong, nhưng hôm nay Thôi Ngọc Cường theo sát phía sau Lãnh Phong, khi vụ án của Lưu Gia Bảo vẫn chưa có quyết định cuối cùng, Thôi Ngọc Cường đi cùng Lãnh Phong vào thời điểm nhạy cảm như thế này, tuyệt đối là hành động rất khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Lý Vĩnh Xương không tin chỉ là trùng hợp.
Lãnh Phong tiến lên nâng tay Vương Xa Quân, nói an ủi:
– Xa Quân chịu oan ức rồi.
Lại đến trước mặt Lý Vĩnh Xương, xem xét một chút vết thương của Lý Vĩnh Xương:
– Phó Bí thư Lý vất vả rồi.
– Đồng chí Ngọc Cường, lập tức cử người đưa phó bí thư Lý và Vương Xa Quân vào bệnh viện, nhất định phải bố trí bác sĩ tốt nhất, còn phải cử người giữ trật tự hiện trường.
Một loạt mệnh lệnh được đưa ra, biểu hiện của Lãnh Phong vẫn lạnh lùng như thế, nhưng khác với con người ông ấy trước đây chỉ lạnh lùng mà hờ hững là, ông ấy bây giờ để sự tự tin của người chỉ huy lộ ra, mà biểu hiện lạnh lùng thường ngày của ông ấy, ở thời khắc quan trọng lại biến thành uy thế không giận tự uy.
Lý Vĩnh Xương không muốn đi, y mà đi, đại cục sẽ do Lãnh Phong nắm trong tay, ai biết được Lãnh Phong sẽ xử lý Quan Chi Thư như thế nào, lại sẽ xử lý vấn đề mồ mả thế nào, tất cả đều sẽ không giống ý của y, nhưng không đi không được, đầu đau muốn chết, hai mắt cứ lờ đờ, quả thực không chống đỡ được nữa rồi.
Vương Xa Quân lại càng sợ, đến cả nói cũng không ra lời, chỉ oán hận liếc Quan Doãn một cái, đã bị mấy người dìu lên ô tô… Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân vừa đi, Lãnh Phong liền đến trước mặt Quan Chi Thư.
Quan Chi Thư bị người ta bắt lại sau khi giở trò côn đồ, ngồi dưới đất không dám đứng lên, Lãnh Phong ngồi xuống trước mặt y, nghiêm khắc nói:
– Tôi là Chủ tịch huyện, anh có yêu cầu gì cứ việc nói, Ủy ban nhân dân Huyện sẽ xét đến lợi ích chính đáng của nhân dân trong thôn, nhưng đánh người là không đúng rồi. Đánh người là hành vi phạm pháp.
– Tôi mặc kệ anh là ai, dù sao thì ai đào mộ tổ nhà tôi lên, tôi liều mạng với người đó
Quan Chi Thư liếc nhìn Lãnh Phong:
– Chỉ cần không động đến mộ tổ nhà tôi thì cái gì cũng được.
Đều nghĩ Lãnh Phong sẽ nghiêm túc giảng đạo lý với Quan Chi Thư, không ngờ Lãnh Phong dậm chân đứng lên:
– Anh trước về nhà giam, mộ tổ nhà anh tạm thời để nguyên, thế nào, kết quả này anh có hài lòng không?
– Thật?
Quan Chi Thư phủi mông đứng lên, đứng được nửa chừng lại bị hai cảnh sát ấn xuống, y suýt nữa thì ngã dập mông, cũng chẳng thèm để ý, lại hỏi:
– Anh nói thật chứ? Chỉ cần không động đến mộ tổ nhà tôi, giam tôi một tháng cũng chẳng sao.
Lãnh Phong không để ý đến Quan Chi Thư, vung tay, hai cảnh sát đã đem Quan Chi Thư áp giải đi, anh bước đến cái ghế phía trên, cầm lấy cái loa công suất lớn, lần đầu tiên chính thức lấy chức vụ Chủ tịch huyện tham gia vào vụ tranh cãi đầu tiên của việc xây đập nước sông Lưu Sa.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Quách Vĩ Toàn trong đó, đều nhìn Lãnh Phong đang đứng ở trên cao với vẻ mặt căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý việc hôm nay ra sao.