Đọc truyện Quan Vận – Chương 6: Trọng tâm của mâu thuẫn.
– Quan Doãn!
Không đợi Quan Doãn trả lời, Vương Xa Quân không chờ được, giọng nói rất lo lắng,
– Anh chuyển lời tới Ôn Lâm, bảo cô ấy phải chăm sóc cho Ngõa Nhi thật tốt. Nếu Ngõa Nhi đã tới phòng Thư ký rồi mà Ôn Lâm không ở đó, trước tiên anh cứ chăm sóc cho cô ấy một chút, sau đó anh phải giao Ngõa Nhi cho Ôn Lâm…
Sau đó, Vương Xa Quân lại giải thích vài câu, liền vội vàng ngắt điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại Quan Doãn mới nhận ra một chuyện. Vừa rồi Vương Xa Quân gọi điện thoại tới, khẳng định là dùng di động của Lý Dật Phong để gọi.
Vừa mới buông điện thoại, Lý Ngõa Nhi liền vui vẻ ra mặt tiếp cận lại:
– Anh Quan, em thừa nhận vừa rồi là em sai, không nên nhận lầm anh thành Ôn Lâm, anh tha lỗi cho em một lần được không? Chỉ cần anh tha lỗi cho em, em sẽ nói cho anh một bí mật lớn bằng trời.
Thật hay, hiện tại cô nàng thừa nhận hắn không phải Ôn Lâm mà là Quan Doãn, hơn nữa mở miệng gọi anh Quan, thật không đơn giản, có thể thấy cô biết rất rõ về các nhân viên phòng Thư ký. Cô chủ động thỏa hiệp đưa ra điều kiện, khẳng định lại muốn giở trò mưu ma chước quỷ khác.
Bí mật lớn bằng trời nào chứ, Quan Doãn sẽ không mắc mưu, cười ha hả:
– Ôn Lâm sẽ trở về ngay thôi, Lý Ngõa Nhi, em đi với chị Ôn, anh Quan sẽ không chơi cùng em.
– Không, em không thích chị Ôn, em chỉ thích anh Quan.
Lý Ngõa Nhi cười một cách ngây thơ, bên trong sự ngây thơ, có ý tứ gian xảo thầm kín khác, ánh mắt cô vòng vo mấy vòng,
– Nếu anh Quan chơi với em, em sẽ nói cho anh biết vì sao cha em phải đi thành phố họp.
Không thể không nói, Lý Ngõa Nhi mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng là một cô gái vô cùng thông minh và giỏi về phát hiện nhược điểm của người khác. Chẳng qua sự thông minh của cô luôn chứa cả sự gian xảo ở trong đó, làm cho người ta rất dễ dàng nảy sinh tâm lý đề phòng.
Phụ nữ ngu ngốc quá cũng không được, quá thông minh cũng không tốt, khó nắm chắc nhất chính là mức độ. Làm thế nào để trước mặt đàn ông vừa có thể phô bày một mặt thông minh sắc sảo, tuy nhiên lại có thể bộc lộ tài năng làm cho người ta kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách, chính là một môn học rất thâm sâu. Rất nhiều phụ nữ trong suốt cuộc đời vẫn không thể đạt được độ cân bằng.
Lý Ngõa Nhi không phải phụ nữ, chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, nhưng thông minh và gian xảo của cô vốn là trời sinh. Bình thường lại cười duyên đáng yêu, tựa như người ngọc, nhất là hai bím tóc tết vô cùng xinh đẹp, vừa có dáng vẻ nông thôn, lại có hình ảnh thuần túy của thành thị, làm cho người ta bất kể như thế nào cũng không thể có cảm giác không thiện cảm đối với cô được.
Quan Doãn sẽ không để cho Lý Ngõa Nhi dắt mũi nắm giữ thế chủ động, tuy rằng hắn cũng rất muốn biết vì sao Lý Dật Phong phải tới thành phố họp, họp vì chuyện gì, có ảnh hưởng gì đối với tiền đồ cá nhân của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, vân vân.
Nhất cử nhất động của Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều liên quan đến tiền đồ cá nhân của hắn, không thể không nắm rõ.
– Ngõa Nhi, đừng làm loạn, nghe lời, em đi cùng với Ôn Lâm đi.
Lý Dật Phong giao Lý Ngõa Nhi cho Vương Xa Quân tiếp đón, Vương Xa Quân lại ủy thác cho Ôn Lâm săn sóc. Từ đầu đến cuối không phải việc của hắn, nếu hắn ngang ngược nhúng tay vào, chẳng những sẽ làm Vương Xa Quân có ý kiến đối với hắn, cũng sẽ khiến Lý Dật Phong bất mãn, cho rằng hắn rắp tâm làm chuyện bất lương.
Thậm chí nói không chừng ngay cả Ôn Lâm cũng oán giận hắn đoạt mất cơ hội của cô, nghi ngờ hắn có mưu đồ khác.
Quan trọng chính là, vốn Lãnh Phong đối với hắn đã không nóng không lạnh, nếu bởi vì hắn không biết nặng nhẹ mà tiếp nhận Lý Ngõa Nhi, sợ là Lãnh Phong sẽ càng có ý kiến đối với hắn, cho rằng hắn cố ý mượn chuyện chăm sóc Lý Ngõa Nhi để thể hiện thiện ý với Lý Dật Phong. Thậm chí dưới sự tức giận sẽ không do dự mà đưa hắn vào lãnh cung.
Lý Ngõa Nhi chính là củ khoai lang bỏng tay, người thì không lớn, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng lực sát thương lại không nhỏ, hơn nữa một mình cô tác động vô số người. Sau khi Lý Dật Phong và Lãnh Phong rời khỏi Huyện ủy, cô đột nhiên xuất hiện, nghiễm nhiên liền thành tiêu điểm và cơ hội mới ở Huyện ủy.
Thấy Quan Doãn bất động, Lý Ngõa Nhi cắn môi, nheo mắt lo nghĩ, nghĩ thông suốt chuyện gì, lại đắc ý mỉm cười:
– Chỉ cần anh để em đi theo anh, em sẽ nói cho anh một bí mật về chú Lãnh, hơn nữa còn là bí mật do chính miệng cha nói cho em biết.
Quan Doãn bỗng nhiên muốn ngừng thở!
Theo Lãnh Phong được hơn nửa năm, hắn và Lãnh Phong trước sau vẫn không xa không gần. Tuy rằng trải qua một phen cố gắng, hắn âm thầm phát hiện một bí mật của Lãnh Phong, nhưng xét đến hiểu biết về Lãnh Phong, hiển nhiên không thấu triệt bằng Lý Dật Phong đã ở chung bộ máy với Lãnh Phong một năm. Mặc kệ là Lý Dật Phong cố tình hay là vô ý lộ ra bí mật của Lãnh Phong trước mặt Lý Ngõa Nhi, thì tuyệt đối là bí mật cao cấp khác, đối với việc hắn có thể thực sự nhận biết được rõ ràng cách đối nhân xử thế và bối cảnh của Lãnh Phong cũng như thắng được sự tín nhiệm của Lãnh Phong, khẳng định rất có ích.
Trong phút chốc, tâm tư Quan Doãn liền vòng vo mấy vòng.
Không được, vừa suy nghĩ, Quan Doãn lại phủ định ý tưởng thử mạo hiểm một lần của mình. Thân phận của Lý Ngõa Nhi rất mẫn cảm, hay là rời xa cho yên ổn. Người trong quan trường, có một số quy luật nhất định phải tuân thủ, nếu không cẩn thận vượt qua giới hạn, chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Khi đang định mở miệng từ chối Lý Ngõa Nhi, vừa ngẩng đầu, đã thấy Ôn Lâm trở lại.
Bên ngoài thời tiết nóng quá, Ôn Lâm lại mặc váy dài, hơn nữa cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sức khỏe tốt, liền đổ không ít mồ hôi. Trên trán, chóp mũi tất cả đều là mồ hôi, còn có một ít tóc bị mồ hôi dính vào mặt, càng thêm xinh đẹp và quyến rũ.
Cũng không biết cô vừa đi làm việc gì, vừa thấy, trước ngực đã bị mồ hôi làm ướt một mảng, càng lộ rõ ngọn núi cao ngất, ngạo nghễ. So sánh với đó thì Lý Ngõa Nhi đứng ở bên cạnh cô, thua kém đâu chỉ là xa vạn dặm, chính là sự khác biệt hoàn toàn giữa cao nguyên Thanh Tàng và bình nguyên Hoa Bắc.
Lý Ngõa Nhi cũng chú ý tới sự chênh lệch giữa cô và Ôn Lâm, theo bản năng dịch bước chân về bên phải, cách Ôn Lâm xa một mét, cách Quan Doãn gần nửa mét.
Đúng là một cô bé, Quan Doãn âm thầm cười, hắn xem như ít nhiều đoán được nguyên nhân Lý Ngõa Nhi không muốn đi theo Ôn Lâm.
– Quan Doãn, đã xảy ra chuyện rồi.
Trong tính cách ngay thẳng của Ôn Lâm cũng có một mặt cẩu thả, cô hiển nhiên không chú ý tới sự khác thường của Lý Ngõa Nhi, chỉ lo vừa cầm lấy tờ báo làm quạt quạt gió, vừa thở hồng hộc nói,
– Thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh lại đánh nhau, Phó bí thư Lý và Phó chủ tịch huyện Đạt muốn tới hiện trường xem xét vụ tranh cãi, tôi phải đi cùng Phó bí thư Lý.
Phó bí thư Lý là Phó bí thư huyện ủy Lý Vĩnh Xương, chính là cậu của Vương Xa Quân, là lãnh đạo Ôn Lâm có chức trách phục vụ ở Huyện ủy.
Mà Phó chủ tịch huyện Đạt là Phó chủ tịch thường trực huyện Đạt Hán Quốc, là lãnh đạo số hai Quan Doãn có chức trách phải phục vụ trong Ủy ban nhân dân huyện ngoại trừ Lãnh Phong. Trên thực tế Quan Doãn và Vương Xa Quân giống nhau, trên danh nghĩa phục vụ mấy vị lãnh đạo Huyện ủy, kỳ thật chỉ cần khiến cho một mình lãnh đạo tối cao vừa lòng là được.
Cho nên đối với việc Lý Vĩnh Xương đi xuống xử lý tranh cãi lại dẫn Ôn Lâm theo, mà Đạt Hán Quốc lại không điểm danh đến hắn, hắn cũng không nghĩ nhiều, cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Hiện tại Vương Xa Quân không có ở phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, Ôn Lâm cũng lại đi, chỉ còn một mình hắn, cũng phải để một người ở lại chịu trách nhiệm mới được.
Nguyên nhân tranh cãi giữa Thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh là vì sông Lưu Sa.
Sông Lưu Sa là sông duy nhất trong lãnh thổ huyện Khổng — không có chút liên quan nào đến sông Lưu Sa có Sa Ngộ Tịnh (trong Tây Du Ký) — lượng nước cũng không nhiều, nhưng chất lượng nước lại giàu dinh dưỡng, là nguồn nước chất lượng tốt để tưới hoa mầu. Thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh lần lượt nằm ở thượng lưu và hạ lưu của sông Lưu Sa. Hàng năm vào tháng bảy tháng tám khi mùa mưa, chỉ cần ông trời không làm mưa, thì lượng nước sông Lưu Sa rất ít, thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh thường xuyên vì tranh đoạt nước tưới cho hoa mầu mà gây rối.
Thị trấn Phi Mã ở thượng lưu, luôn muốn xây dựng một đập nước ngăn toàn bộ nước lại trong phần đất ruộng của mình. Thành Cổ Doanh ở hạ lưu thì đương nhiên là không chịu, tài nguyên nước miễn phí, dựa vào đâu mà một mình thị trấn Phi Mã độc chiếm? Tuy rằng hiện tại đều khoan giếng sâu, đều có thể lấy nước ngầm tưới cây, nhưng không nói tốn thời gian công sức từ việc bơm nước ngầm, còn tốn không ít tiền điện. Mà bơm nước từ sông Lưu Sa, thì chỉ cần dùng máy bơm dầu ma-dút của mình bơm nước là được, so với dùng điện thì đỡ hơn rất nhiều.
Có người tính toán ra, năm kia đại hạn, sông Lưu Sa không có nhiều nước, kết quả tiền điện của thị trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh dùng cho nông nghiệp cao tới một trăm ngàn tệ. Còn năm nào mưa nhiều, lượng nước ở sông Lưu Sa đủ dùng, tiền điện cho nông nghiệp cũng chỉ trên dưới hai mươi ngàn tệ.
Giá chênh lệch nhau tới tám mươi ngàn tệ, đối với một nông dân mà nói, là một lượng của cải lớn, có thể bớt được thì khẳng định phải bớt.
Sông Lưu Sa có đặc điểm là địa thế thượng lưu cao hơn rất nhiều so với địa thế hạ lưu, tuy rằng nước từ thượng lưu chảy xuống, nhưng căn bản thượng lưu không giữ được nước, chỉ cần có một chút nước, nếu không ngăn cản, chỉ ba ngày là toàn bộ chảy đi. Ở hạ lưu lại vừa vặn có một ao tích nước, đồng nghĩa với hội tụ toàn bộ lượng nước mưa của huyện từ sông Lưu Sa, sau đó cứ vô tư chảy về phía thành Cổ Doanh.
Thị trấn Phi Mã ở thượng lưu muốn xây dựng một con đập lớn để ngăn nước, thành Cổ Doanh đương nhiên không đồng ý, huyện liền trở thành quan tòa. Thái độ của Huyện ủy cũng chia thành hai phái, một phái ủng hộ thị trấn Phi Mã xây dựng đập nước, vừa có thể tích nước, còn có khả năng phát triển thuỷ điện. Về phần vấn đề làm thế nào phân phối tài nguyên nước, có thể áp dụng một phương án thỏa hiệp, hàng năm thị trấn Phi Mã phải xả nước xuống hạ lưu đúng giờ, đúng định lượng.
Một phái khác có thái độ phủ định đối với việc thị trấn Phi Mã xây dựng đập nước, cho rằng một khi xây dựng thành công đập nước, thị trấn Phi Mã khẳng định sẽ không xả nước xuống hạ lưu. Còn nữa xây dựng đập nước là công trình lớn, lỗ hổng tài chính quá lớn, đầu tư lại không có quan hệ trực tiếp với sản xuất. Với thu nhập tài chính của huyện Khổng, không chống đỡ nổi chi phí xây dựng một đập nước.
Nếu thị trấn Phi Mã là thị trấn bình thường còn đỡ một chút, sẽ không có chỗ nào để chèn ép thành Cổ Doanh, nhưng cố tình nhân vật cầm đầu phái ủng hộ thị trấn Phi Mã xây dựng đập nước lại là Lý Dật Phong!
Mà người cầm đầu phái phản đối thị trấn Phi Mã khởi công dự án đập nước thì không cần phải nói, đương nhiên là Lãnh Phong.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong luôn luôn bất hòa, đều có chia rẽ rõ ràng ở rất nhiều sự việc. Tuy nhiên cũng may hai người đã xử lý một cách khá cao minh mà khó hiểu trong rất nhiều vấn đề chia rẽ, đều có thể áp chế sự việc từ một nơi bí mật gần đó. Nhưng sự kiện đập nước là mấu chốt mà Lý Dật Phong và Lãnh Phong không thể lách qua được, điểm quyết định, quay chung quanh sự kiện đập nước. Mâu thuẫn giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong càng ngày càng thể hiện ra ngoài, càng ngày càng bộc lộ ra, quan hệ cũng càng ngày càng căng thẳng.
Có thể nói, sự kiện đập nước rốt cuộc kết quả sẽ như thế nào, là một ván liên quan tới việc Lý Dật Phong và Lãnh Phong ai có thể cười quyết thắng tới cuối cùng.
Lúc trước, Quan Doãn đưa cho Lãnh Phong một tập tài liệu, chính là một số đề nghị của hắn về việc giải quyết sự kiện đập nước như thế nào. Nếu Lãnh Phong tiếp thu, không dám nói nhất định có thể hóa giải nguy cơ trước mắt, ít nhất có thể khiến cho thế cục dịu đi rất nhiều.
Nhưng nếu Lãnh Phong đi thành phố để họp về việc rời khỏi huyện Khổng, như vậy đề nghị của Quan Doãn liền không còn giá trị , hơn nữa nếu rơi vào tay Lý Dật Phong — đề nghị của Quan Doãn có khuynh hướng theo lập trường của Lãnh Phong — hắn khẳng định sẽ bị trói buộc.