Quan Vận

Chương 58: Đối mặt.


Đọc truyện Quan Vận – Chương 58: Đối mặt.

Quan Doãn ngồi ở ghế phụ nói chuyện phiếm với lái xe Cổ Hợp Tu
Cổ Hợp Tu là lái xe lâu năm của Huyện ủy, ông đã làm việc ở đây mười mấy năm, tuổi cũng không cao, cùng lắm khoảng 35 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài có vẻ già hơn tuổi. Ông có vẻ mặt đau khổ giống như người hơn 40 tuổi vậy.
Là lái xe của Chủ tịch Huyện trước, Lãnh Phong sau khi lên nhậm chức cũng không thay Cổ Hợp Tu. Dựa vào tính cần thận của Lãnh Phong thì đủ để nói Cổ Hợp Phong đáng tin cậy. Lái xe và thư kí là người thân cận nhất của lãnh đạo. Nếu mà so sánh thì lái xe liên quan nhiều đến đời sống cá nhân của lãnh đạo hơn. Do đó lái xe cần phải trung thực như một, nếu không lãnh đạo cũng không để từng hành động của mình bị lái xe nhìn rõ.
Cổ Hợp Tu là người huyện Khổng, xuất thân từ quân nhân, trầm mặc ít lời. Tính cách lạnh lùng của ông ta có vài phần giống với Lãnh Phong. Từ Huyện ủy đến cổng công an thị trấn mất vài phút đi đường, ông ta cũng chỉ nói với Quan Doãn ba câu. Quan Doãn hỏi câu nào ông ta trả lời câu đấy. Quan Doãn không hỏi thì ông ta cũng miệng kín như bưng.
Quan Doãn âm thầm khen ngợi, con mắt của Lãnh Phong cực chuẩn, nhìn người không bao giờ nhìn sai, nhưng tại sao hơn nửa năm mới nhận thấy năng lực và con người hắn? Ngẫm nghĩ mãi cũng không biết tại sao đành phải thôi.
Xe dừng ngay ở trước phòng làm việc đồn công an thị trấn. So với khu nhà trệt của Huyện ủy thì công an thị trấn là ngôi nhà hai tầng nhỏ, bởi vì mới xây dựng nên nhìn khí thể hơn nhiều so với Huyện ủy.
Cổ Hợp Tu không xuống xe. Ông chỉ chịu trách nhiệm lái xe, những việc khác ông không nhúng tay vào. Quan Doãn vừa xuống xe, đang định đóng cửa thì ông nói một câu:
– Chủ tịch Lãnh đến huyện Khổng thời gian cũng không phải ngắn, ngoài các lãnh đạo cấp phó huyện ra thì cậu là người đầu tiên ngồi xe ông ấy.
Quang Doãn ngây người một chút, thưởng thức cái ám chỉ và phân lượng trong giọng nói của Cổ Hợp Tu, rồi cười đáp:
– Anh Cổ, vất vả rồi. Đợi tôi một chút nhé.
Những người càng ít nói mà nói ra thì lại càng có nhiều ẩn ý, đặc biệt Cổ Hợp Tu lại là lái xe của Lãnh Phong, điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ xem Cổ Hợp Tu vừa nói là do tiện miệng mà nói hay là do Lãnh Phong bày đặt mưu kế? Vì dù sao thì Cổ Hợp Tu cũng lấy được lòng tin của Lãnh Phong trước hắn.

Quan Doãn hít thở sâu, ngẩng đầu bước thẳng về phía phòng làm việc của công an huyện. Đến phòng làm việc của trưởng công an, hắn gõ nhẹ cửa. Đây là lần đầu tiên hắn đi một mình kế từ khi làm thông tín viên của Lãnh Phong. Việc hôm nay coi như là để kiểm tra năng lực của hắn, cũng liên quan đến uy vọng của Lãnh Phong.
Hắn gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, Quan Doãn đẩy cửa bước vào. Tiền Ái Lâm đang nghe điện thoại, cũng không biết là đang nói chuyện với ai mà mặt đỏ tía tai, bộ dạng như muốn đánh người luôn vậy. Một chiếc giày cũng bị ông ta đá ra gần cửa sổ, trong tay vẫn cầm một cái búa, không ngừng đập xuống bàn. Bộ dạng tức giận giống như đang đập vào đầu ai vậy.
Quan Doãn đã gặp rất nhiều phong cách làm việc của các lãnh đạo, ngay cả Chủ tịch xã hoặc Bí thư đảng ủy cũng có thể xắn tay áo đánh người. Một trưởng công an thị trấn đi một chiếc giầy, tay cầm cái búa thì đối với anh ta quá bình thường.
Quan Doãn cũng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đợi. Hắn đợi gần mười mấy phút, Tiền Ái Lâm mới hùng hổ vứt điện thoại sang một bên, còn không thèm quay đầu lại hỏi:
– Ai cho anh vào đây? Ra ngoài ngay! Đừng có làm phiền nữa, ai ta cũng không gặp.
– Ai mà không biết trưởng công an Tiền đang tức giận chứ?
Quan Doãn cười ha hả, bước lên trước một bước, giơ tay lấy bao thuốc trên bàn của Tiền Ái Lâm, tiện tay rút ra một điếu:
– Trưởng công an Tiền có thuốc ngon, tôi phải thơm lây một tí. Tôi quên không mang thuốc rồi.
Thực ra Quan Doãn không phải là quên mang thuốc mà hắn bình thường không hút thuốc. Hắn cai thuốc từ khi học đại học. Hắn lấy thuốc của Tiền Ái Lâm giả vờ hút một điếu là để tạo không khí.
Tiền Ái Lâm không học hành gì cả, có rất nhiều chữ còn không biết. Ngay cả tên mình ông ta còn viết nguệch ngoạc xiêu vẹo. Chỉ có nhận mặt chữ trên tờ Nhân dân tệ là cực chuẩn. Bản thân ông ta không có văn hóa thế nhưng lại rất gét những người có văn hóa, đặc biệt là rất có thành kiến với sinh viên đại học. Chỉ cần người khác nói chuyện nho nha, văn vẻ một chút là ông ta liền đả kích rằng làm trò, giả tạo. Ông ta chỉ muốn ai cũng như mình, mở miệng ra là chửi mắng người mới tốt..

Quan Doãn hiểu nghệ thuật giao tiếp nói chuyện. Vừa đến đã hỏi xin thuốc cũng là muốn lớn tiếng dọa người. Không để Tiền Ái Lâm có thành kiến với hắn khi nói chuyện. Hắn không phải là sợ Tiền Ái Lâm, xét về cấp bậc thì Tiền Ái Lâm còn không cao bằng hắn, hắn phải nắm thế chủ động ở mọi tình tiết.
Tiền Ái Lâm vừa nhìn thấy Quan Doãn thì sắc mặt có vẻ dịu đi vài phần. Ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Tôi cứ tưởng ai, hóa ra là Quan Doãn cao đại nhân? Trận gió nào đưa anh đến đây vậy? Thị sát công tác mà sao cũng không gọi điện trước một cuộc để tôi còn chuẩn bị.
Đới với sự trào phúng bên ngoài trong lời nói của Tiền Ái Lâm, hắn chỉ là thông tín viên của Chủ tịch huyện, tuy rằng cấp bậc là Phó phòng nhưng không phải là quyền phó phòng thật sự. Hơn nữa kể cả hắn có là Phó chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy, nếu như không phải là phụ trách hệ thống công an phù hợp thì cũng không có quyền thị sát đồn công an.
Quan Doãn cười ha hả:
– Tôi làm sao dám đến địa bàn thị sát công tác của đồn trưởng Tiền Ái Lâm chứ? Tôi chỉ là nghe theo lời của Chủ tịch Lãnh đến để tìm hiểu rõ hơn về sự việc Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý ba người bọn họ thôi.
Quan Doãn cố ý không nói đến tình hình vụ án mà chỉ nói là muốn hiểu rõ tình hình, cũng là thể hiện rằng sự việc của Lưu Bảo Gia vẫn chưa quyết định.
Nụ cười nhạt của Tiền Ái Lâm phút chốc dừng lại, ông ta quay cái mặt to béo mập mạp lại, giật mình mấy lần. Ông ta bị lời nói của Quan Doãn đánh trúng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Lãnh Phong từ trước đến nay luôn mặc kệ những việc nhỏ ở huyện Khổng. Ngoài việc bất hòa với Lý Dật Phong trong phương hướng phát triển kinh tế huyện Khổng ra thì các việc lớn nhỏ khác ông không bao giờ nhúng tay vào. Ở sự việc của Lưu Gia Bảo Tiền Ái Lâm đánh cược chính là Lãnh Phong mặc dù đã bắt đầu trọng dụng Quan Doãn, nhưng cũng chưa chắc sẽ can thiệp vào chuyện này
Làm gì có chuyện đó? Người lạnh lùng như Lãnh Phong còn thay đổi tính tình, bắt tay vào nắm quyền từ những việc nhỏ? Tiền Ái Lâm ngây người một chút, rồi lại nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười lúc trước:

– Chủ tịch Lãnh bận trăm công nghìn việc, sao lại vẫn quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này chứ? Trưởng phòng Quan có phải là giả truyền thánh chỉ?
Nụ cười của Quan DOãn nhạt đi ba phần, giọng nói mang 5 phần uy nghiêm:
– Trưởng đồn Tiền. Chủ tịch Lãnh đích thân bảo tôi đến đây để tìm hiểu về sự việc. Ông vẫn còn đợi tôi trở về báo cáo. Nếu không tin anh có thể gọi điện thoại cho Chủ tịch hỏi xem thế nào? Không biết chừng Chủ tịch Lãnh lại muốn dùng xe bất cứ lúc nào, tôi còn phải vội về để trả xe.
Trước đây trước mặt Quan Doãn, mặc dù bên ngoài Tiền Ái Lâm tỏ ra khách sáo, nhưng trong lòng vô cùng coi thường Quan Doãn. Cho rằng anh ta là một sinh viên tốt nghiệp ở Bắc Kinh, nhưng trở về huyện thì còn không bằng những người bằng tuổi anh ta mà chẳng học hành gì. Cái gì mà trường học tốt nhất, cái gì mà nhân tài chứ? Đều vô nghĩa hết. Những gì trong sách vở vẫn không bao giờ bằng cách đối nhân xử thế trong thực tế cuộc sống. Nói đúng hơn Quan Doãn như một cục phân lừa, chỉ có bên ngoài là nhẵn nhụi, bên trong thì trống rỗng.
Thế nhưng khi nãy giọng nói không lớn của Quan Doãn làm cho anh ta có một khí thế mà trước nay chưa từng có. Văn hóa kết hợp với ma lực quyền lực trong phút chốc làm Tiền Ái Lâm lo lắng khiếp đảm. Ông ta nhìn ra phía cửa sổ, quả nhiên xe số hai của Huyện ủy đang đỗ ở dưới sân, lúc này ông ta đã hiểu ra phần nào. Từ huyện ủy đến đây có vài phút mà Lãnh Phong dùng xe chuyện dụng của mình đưa Quan Doãn đến. Điều này hàm ý một điều mà không cần nói cũng biết.
Xe đến cũng giống như Lãnh Phong đích thân đến.
Tiều Ái Lâm cười ngượng ngùng:
– Đúng là sinh viên đại học Bắc Kinh, có khí chất, vừa nãy giọng điệu nói chuyện cũng có phần giống Chủ tịch Lãnh…
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Doãn, lấy lại bộ mặt nghiêm túc khi làm việc, ông ta không nhiều lời nữa, nói đến việc chính.
– Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý tối qua đã gây rối ở cửa hàng bánh nướng Trần Thị, làm trọng thương 4 người, làm hỏng rất nhiều vật dụng ở cửa hàng. Hiện đang thống kê tổn thất tài sản. Những người bị thương đã được đưa đến bệnh viện điều trị. Hiện đang xác nhận thương tích.
Đúng là người có kinh nghiệm mười mấy năm trong ngành công an, mặc dù không có văn hóa gì, khi bỏ quân phục thì cũng có thể làm lưu manh, thế nhưng khi nói đến công việc thật sự, giải quyết công việc cũng ăn nói đâu ra đấy.
Lúc đó xảy ra chuyện gì Quan Doãn cũng không hiểu rõ, nhưng có một điều mà hắn dám khẳng định đó là vụ đánh nhau ở cửa hàng Trần Thị không phải là do Lưu Gia Bảo ra tay trước. Hắn quá hiểu Lưu Gia Bảo, Lưu Gia Bảo trước đây mặc dù tính khí không tốt, thích đánh nhau, nhưng từ khi học đại học thì thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là từ sau khi tốt nghiệp đại học, được phân công đến văn phòng Đảng ủy thị trần Phi Mã công tác. Gặp chuyện gì anh ta cũng suy nghĩ kĩ rồi mới làm. Hơn nữa hắn vừa giao cho Lưu Gia Bảo nhiệm vụ sau khi sự án đập nước sông Lưu Sa khởi công và khai thác núi Bình Khâu thì không được gây ra bất cứ chuyện gì. Nếu gặp chuyện gì thì cũng phải nhịn.

Lời nói của hắn Lưu Gia Bảo tuyệt đối để tâm. Thế nhưng vẫn xảy ra chuyện, điều này chứng tỏ có người ép Lưu Gia Bảo ra tay.
– Chi tiết sự việc.. Trưởng đồn Tiền có thể nói cụ thể hơn không?
Quan Doãn khẽ mỉm cười, thái độ không cao không thấp, rất hợp lí. Vừa có chút như từ trên cao nhìn xuống, lại dùng giọng điệu không làm cho người nghe khó chịu.
Tiền Ái Lâm vốn không muốn nói. Nếu mà nói với Quan Doãn thì khác gì là ông ta báo cáo công việc với hắn. Nhưng không nói thì không được, Quan Doãn thay mặt Chủ tịch Lãnh đến đây, nếu như ông ta không nói thì là miệt thị quyền uy của Chủ tịch Lãnh. Còn nếu như nói thì ông lại không biết nói thế nào cho phù hợp với sự thật. Không có cách nào để nói cho phù hợp mà đổ hết trách nhiệm lên ba người Lưu Gia Bảo. Ngộ nhỡ bị điều tra rõ chân tướng thì lại thành trách nhiệm của ông ta.
Không ngờ cả đời làm trong ngành công an, bây giờ cũng có lúc khó khăn như thế. Hơn nữa lại còn bị người mà ông ta coi thường nhất là Quan Doãn dồn vào góc tường. Tiền Ái Lâm do dự. Ông ta có thể nói dối trước mặt Lãnh Phong, cũng có thể đổi trắng thay đen trước chất vấn của Lý Dật Phong. Nhưng không dám nói dối trực tiếp với Quan Doãn. Vì Quan Doãn không những là bạn tốt của Lưu Gia Bảo, hắn còn là người của huyện Khổng. Hắn có thể trực tiếp điều tra từ cửa hàng Trần Thị , cuối cùng cũng có thể tìm ra sự thật.
– Sao vậy trưởng đồn Tiền? Không nhớ lại được nữa sao?
Quan Doãn nửa cười nửa không mà truy hỏi.
Kệ thôi, cứ bịa đến đâu hay đến đó. Tiền Ái Lâm lấy lại tinh thần, đúng lúc đang định mở miệng nói diễn biến sự việc, đột nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm. Thời gian cách nhau của mỗi bước đi hình như sai lệch không kém một giây. Hơn nữa mỗi bước chân như đang gõ lên lòng Tiền Ái Lâm.
Mắt Tiền Ái Lâm cứ nháy nháy. Đến đúng lúc lắm.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.