Quan Vận

Chương 55: Ai có phiền toái.


Đọc truyện Quan Vận – Chương 55: Ai có phiền toái.

Khi Quan Doãn biết ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý bị mời vào đồn công an thị trấn, đã là ngày hôm sau .
Sáng sớm, Quan Doãn thường lui tới quán Ông cụ Dung sớm ăn điểm tâm, giúp Ông cụ Dung làm bánh nướng, cư dân thị trấn đến ăn cơm đều là thảo luận khởi công dự án đập nước sông Lưu Sa, dường như cùng đập nước sông Lưu Sa kiến thành là lúc, huyện Khổng sẽ là huyện nông nghiệp mạnh đứng ngạo nghễ với các huyện công nghiệp xung quanh.
Huyện Khổng không có việc gì lớn, vài chục năm yên bình là một thị trấn nhỏ, chỉ là chuyện con trai họ Trương đánh con trai Lý gia vì người vợ liếc mắt đưa tình cũng đã trở thành tin tức, thì đừng nói đến một hạng mục xây dựng cơ bản lớn nhất từ trước tới nay, cứ việc rất nhiều người cũng không rõ từ trước tới nay rốt cuộc là định ngữ nghiêm túc cỡ nào, nhưng mọi người chỉ cần biết là, huyện Khổng thật sự sẽ có thay đổi như khai thiên lập địa.
Quan Doãn nghe mọi người nghị luận cũng không phát biểu gì, không ít người biết mặt hắn muốn hỏi một ít tin tức bên trong Huyện ủy, muốn biết dự án xây đập lớn có thật sự như bên ngoài đồn thổi sẽ trở thành tấm bia to của huyện Khổng, hắn hoặc là cười mà không nói, hoặc là trả lời không biết, khiến cho người hiếu kỳ hưng trí bừng bừng bất đắc dĩ lắc đầu, nói hắn không có suy nghĩ.
Nếu chỉ vì một câu nói nào đó mà đem cơ mật Huyện ủy nói lung tung ở trên đường, người như vậy ở trong mắt lãnh đạo, sẽ vĩnh viễn không có ý nghĩa cả đời.
Đến khi mọi việc đã gần như xong xuôi, Quan Doãn vươn vai, bắt đầu đem sự tình xảy ra trong mấy ngày qua hướng về phía Ông cụ Dung nói một lần, chẳng những bao gồm Hạ Lai đã đến, Hạ Đức Trường lên chức, còn bao gồm thay đổi nho nhỏ của Lý Dật Phong và Lãnh Phong đối với hắn, cùng với vì dự án đập nước sông Lưu Sa khởi công mà tinh hình ở Huyện ủy tạm thời yên tĩnh.
Một đập nước sông Lưu Sa, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, không chỉ là bất hòa giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong bởi vậy tạm thời gác lại, mà ngay cả mâu thuẫn giữa Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương, Quách Vĩ Toàn, cũng bị che dấu .
Lý Vĩnh Xương và Lãnh Phong không cần phải nói, Lý Vĩnh Xương ở rất nhiều sự việc đều giữ gìn quyền uy Lý Dật Phong, từ bên cạnh tiến hành kiềm chế Lãnh Phong, Lãnh Phong đối với hắn có hảo cảm mới là lạ, mà Quách Vĩ Toàn nhậm chức, rõ ràng là vì giữ cân bằng quyền lực của Lãnh Phong ở bộ máy chính phủ, mà Lãnh Phong và Quách Vĩ Toàn có thể chung sống hoà bình? Hơn nữa lấy tính cách của Quách Vĩ Toàn, sớm muộn gì sẽ bùng nổ xung đột với Lãnh Phong.
Đối với Quách Vĩ Toàn, Quan Doãn hiểu biết một chút, so với lòng dạ và sự trầm ổn của Đạt Hán quốc, Quách Vĩ Toàn quả thực chính là một người không có đầu óc. Quách Vĩ Toàn như thế nào có thể lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện không phải vấn đề hắn suy xét, hắn chỉ có rõ ràng, ở huyện công tác, nhân vật số một, số hai có thể bày ra bộ dáng giảng đạo, nhưng người làm phó thì trực tiếp đối mặt cơ sở dân chúng, có khi còn nhất định phải đùa giỡn đùa giỡn uy phong.
Sau khi nói hết thế cục ở huyện, Quan Doãn không quên đem dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu nói ra, cũng không giấu diếm núi Bình Khâu phải thực hiện đầu tư phiêu lưu, đương nhiên, chữ ở đường lên núi chính là thư pháp của Ông cụ Dung. Nói thế nhưng Ông cụ Dung vẫn không nói gì.
Ông cụ Dung một bên nghe Quan Doãn nói lien tục, một bên dọn quán, Quan Doãn nói xong, sạp cũng thu dọn xong, lấy ghế ngồi chậm rãi hỏi một câu so với chuyện Quan Doãn nói từ nãy đến giờ không chút kiên quan:
– Thư pháp của cậu, còn chút nào không?
Quan Doãn học đại học Bắc Kinh chính là tiếng Trung, chữ của hắn có chút cơ sở nền tảng, thư pháp có tiêu chuẩn, sau khi về huyện Khổng, không có cơ hội viết tài liệu, cũng không có thời gian luyện thư pháp, nhưng thật ra hoang phế không ít. Tuy nhiên nền tảng vẫn còn, nhất là thư pháp, thỉnh thoảng còn có thể đưa vài nét bút rồng bay phượng múa. Đương nhiên, so sánh với Ông cụ Dung, mặc kệ là thế bút kết cấu hay là khí thế, còn kém nhiều lắm.
Quan Doãn không hiểu Ông cụ Dung bất ngờ hỏi hắn chuyện thư pháp, nhưng là biết Ông cụ Dung tất có mưu tính sâu xa, liền thành thật đáp:

– Gần đây cháu không luyện mấy.
– Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày lấy ra một giờ luyện thư pháp, lại lấy ra nửa giờ đọc thơ cổ.
Giọng điệu Ông cụ Dung là chân thật đáng tin mà kiên định.
– Sao lại làm thế?
Quan Doãn vốn không nghĩ hỏi, nhưng vẫn không kìm nổi hỏi một câu, trước kia hắn đọc sử xem báo, chỉ là xuất phát từ thói quen, cũng không có nghĩ để hiểu rộng đến sự kiện chính trị bên người, sau lại là do Ông cụ Dung chỉ điểm, mới chậm rãi ý thức được hoá ra quan tâm quốc gia đại sự, quan tâm lịch sử, thực có thể làm được thượng vì hạ dùng, lấy chuyện xưa để hiểu chuyện nay.
– Nên hỏi ít, làm nhiều.
Ông cụ Dung tức giận huấn Quan Doãn một câu, lại nhảy tới đề tài khác,
– Cậu gần đây xem báo không chi tiết, không để ý tới một tin tức không thể bỏ qua của tỉnh.
Quan Doãn từng giống nhiều người ở Huyện ủy, đối với hướng đi của hai cấp tỉnh và thành phố chỉ xem cho qua, cũng không biết liên tưởng tự thân trên người, cho rằng hai cấp tỉnh và thành phố nhân sự thay đổi không quan hệ đến mình, sẽ không lan đến thế cục huyện Khổng, nhưng từ lúc quen Ông cụ Dung rồi hiểu biết, hắn dần dần hiểu ra một đạo lý, mặc kệ là từ huyện đến thị, hay là từ tỉnh đến thị, thay đổi nhỏ gì cũng đều ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống.
Chớ quên, tỉnh quyết định chính sách đến hướng đi thành phố, mà ở thành phố hướng đi lại sẽ ảnh hưởng quyết sách ở huyện, tầng tầng dao động, liền giống như gợn sóng, cứ xô đẩy nhau, dù là chính sách quốc gia, sớm muộn gì cũng lan đến tòa nhà huyện ủy huyện Khổng.
– Ở tỉnh?
Quan Doãn sửng sốt, suy nghĩ, nghĩ đến Ông cụ Dung nói có thể là Hạ Đức Trường.
– Là tin tức Hạ Đức Trường đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy?
– Không phải.

Ông cụ Dung vỗ vỗ vai Quan Doãn.
– Khứu giác của cậu từ lúc Hạ Lai đến đây rất chậm chạp, cố gắng nghĩ thêm đi.
Quan Doãn cười ha hả, hắn nghe xong đi ra, Ông cụ Dung dường như có bất mãn với Hạ Lai, quái, mà ông cụ hẳn là không gặp qua Hạ Lai, làm sao lại có vẻ bất mãn vậy nhỉ? Mặc kệ là nhìn thấy Ôn Lâm hay là Ngõa Nhi, Ông cụ Dung đều không có biểu lộ thất vọng hoặc là dị thường, vì sao ông lại có thái độ với Hạ Lai.
Chẳng lẽ nói Ông cụ Dung nhìn Hạ Lai không là trợ lực cho tiền đồ của hắn mà là lực cản?
Ông cụ Dung đối với một người là hảo cảm hay là lãnh đạm, điểm xuất phát tất cả đều là căn cứ vào người này có tác dụng tích cực thúc đẩy tiền đồ cho Quan Doãn hay không, ở điểm này, trong lòng Quan Doãn hiểu rõ.
Quan Doãn gật gật đầu:
– Vâng, từ hôm nay bắt đầu, mỗi ngày rút ra hai giờ luyện tập thư pháp và đọc thơ cổ.
Lại cúi đầu lo nghĩ, nghĩ được thông suốt, nói,
– Ở tỉnh tin tức không thể bỏ qua chỉ là… Mới nhậm chức Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong?
Ông cụ Dung gật đầu tỏ vẻ tán thành:
– Nghiên cứu một chút lý lịch của ông ta, nói không chừng sẽ có công dụng đấy.
Quan Doãn im lặng gật đầu, Trần Hằng Phong được điều tỉnh Yến không lâu, bây giờ còn là Quyền Chủ tịch tỉnh, tới tháng ba sang năm sau khi họp Hội đồng nhân dân mới có thể tọa ổn ngai vàng Chủ tịch tỉnh. Một Chủ tịch tỉnh và một thông tín viên ở Huyện ủy có sự liên hệ gì chứ? Lấy trí tuệ chính trị Quan Doãn hiện tại, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được hắn và Trần Hằng Phong sẽ có cùng điểm chung gì. Không khoa trương, chỉ sợ trong vòng mười mấy năm nữa, hắn cũng không đủ tư cách gặp mặt Trần Hằng Phong.
Nhưng nếu Ông cụ Dung nói, hắn nhất định phải nghe theo, Lãnh Phong là chỗ dựa vững chắc cho hắn bây giờ, Ông cụ Dung có khả năng là chiếc đèn sáng trên con đường quan trường của hắn

Lý lịch của Trần Hằng Phong thì sao chứ? Quan Doãn nháy mắt nghĩ thông suốt một chuyện, chẳng lẽ là… Hắn bật thốt lên nói ra:
– Trần Hằng Phong tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là đồng học với cháu.
– Ở trong nước tốt nghiệp đại học Bắc Kinh còn nhiều quan lớn hơn, chẳng phải là nói đồng học của cậu lan tràn thiên hạ?
Ông cụ Dung trêu tức mỉm cười.
– Nếu tính tỉ lệ quan lớn, đại học Bắc Kinh còn không bằng Hội đồng nhân dân, cho nên, cậu đừng đắc ý. Cậu suy xét vấn đề là không đúng, cẩn thận mà suy nghĩ lại đi.
– Được rồi, cháu quay về sẽ suy nghĩ lại chuyện này.
Quan Doãn cũng không nóng lòng hỏi Ông cụ Dung đáp án, chính mình tìm ra đáp án so với người khác nói ra đáp án, càng có lợi cho trưởng thành, hắn chưa bao giờ lười biếng tìm hiểu sự huyền bí của quan trường.
Có thể hiểu rõ vấn đề, mới có khả năng hoạt động vấn đề đó.
– Hạ Đức Trường về sau có thể gây khó đối với cháu không…
Quan Doãn dù sao còn trẻ so với Ông cụ Dung đa mưu túc trí, hắn vẫn muốn hỏi điều lo lắng trong lòng, e sợ Hạ Đức Trường vừa lên chức sẽ ra tay đối phó hắn.
– Luyện chữ, đọc thơ.
Ông cụ Dung xấu lắm, cũng không trả lời thẳng vấn đề Quan Doãn hỏi, ngược lại nói đến Lãnh Phong.
– Lãnh Phong không phải một người giỏi về ngủ đông, Lý Vĩnh Xương không phải một người hiểu được kiềm chế, Quách Vĩ Toàn không phải một người điềm đạm, chắc chắn, thế cục huyện Khổng, yên tĩnh không được vài ngày, lập tức còn có trò hay nhìn, tôi sẽ đem bàn, ghế chiếm vị trí tốt mà xem tuồng miễn phí.
Quan Doãn biết rằng Ông cụ Dung là muốn chấm dứt nói chuyện, tuy nhiên hôm nay hắn còn vấn đề muốn hỏi, liền cười ha hả, chưa chịu đi:
– Lãnh Phong vận làm quan so với Lý Dật Phong thật sự lâu dài? Hiện tại thế cục ở Huyện Khổng, Lý Dật Phong có lập trường thế nào?
– Vận làm quan của ai lâu, không thể nói cho cậu, thế cục ở huyện, chính cậu nhìn thấy? Sự việc ngay bên cạnh còn thấy không rõ, muốn ta nói như thế nào, xin chào? Đi khẩn trương, ta còn muốn về núi Bình Khâu giữ phòng ở của ta, đỡ bị dự án du lịch của ngươi làm cho chỗ ở cũng không có

Ông cụ Dung râu nhất thổi ánh mắt trừng, bày ra tư thế đuổi Quan Doãn đi.
Quan Doãn đành phải đứng dậy:
– Cháu đã nghĩ hết rồi, đến lúc đó an bài cho ông một tiểu viện, cam đoan so với phòng ở đỉnh núi tốt hơn nhiều.
Ông cụ Dung phất phất tay, không nói nữa, Quan Doãn cũng phất tay, xoay người đi. Quan Doãn đi rồi, Ông cụ Dung vỗ vỗ đất trên người, đứng lên, nhìn về bóng dáng Quan Doãn nơi xa, tự nhủ gật đầu khen ngợi nói:
– Chỉ mới một năm có thể có ngộ tính như vậy, không đơn giản. Đối với cậu, ta càng có tin tưởng, hy vọng từ cậu có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời của ta.
Quan Doãn trở lại Huyện ủy, vào phòng Thư ký, liền phát hiện không khí không bình thường, thời gian gần đây Vương Xa Quân khiêm tốn rất nhiều, sáng sớm mà thần thái bay lên, không che dấu được vẻ mặt hưng phấn và đắc ý, gã mang chuyện tốt gì đến đây?
Ôn Lâm ở một bên cúi đầu mở báo chí, tốc độ mở báo chí so với ấn báo chí còn nhanh, động tác thể hiện tức giận của cô không thể gạt được Quan Doãn, Quan Doãn ngay lập tức đoán được mấy phần, hơn phân nửa đã xảy chuyện bất lợi đối với hắn hoặc là với Ôn Lâm.
– Quan Doãn, đã biết tin gì chưa, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đêm qua vì đánh nhau ẩu đả bị mời vào đồn công an, nghe nói, sáng sớm hôm nay phải mời lãnh đạo đơn vị bọn họ đến nhận người…
Vương Xa Quân tóc lại bắt đầu chải vuốt được một đầu sáng loáng, lúc y nói chuyện, tần suất nháy mắt rất nhanh, thể hiện sự lỗ mãng mà khiêu khích.
– À…
Ra ngoài Vương Xa Quân dự kiến chính là, Quan Doãn chỉ thản nhiên đáp lại một câu, vừa không có giật mình càng không có uể oải, gã không khỏi vô cùng thất vọng, Quan Doãn làm sao lại không mặt xám mày tro chứ?
Càng không thể tưởng được là, Quan Doãn lại nói một câu làm gã mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa không tức giận mà cười được.
– Tiền Ái Lâm sẽ có phiền toái, mời thần dễ đưa thần khó!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.