Đọc truyện Quan Vận – Chương 50: Thà thẳng quyết không cong
Từ trước đến nay đánh giá của Quan Doãn về Lãnh Phong luôn là: trầm lắng, lạnh lùng, có một nói một, nói chuyện và làm việc từ trước đến nay không bao giờ lề mề. Ông nói thứ hai về, trừ phi là có việc lớn lắm, nếu không thì tuyệt đối không bao giờ về từ chủ nhật.
Hôm nay là chủ nhật ông lại cố tình về trước một ngày.
Vừa về đã muốn gặp hắn ắt cũng là có nguyên do của nó. Lãnh Phong quan tâm đến tiến triển của dự án đập nước sông Lưu Sa, nghe được tin tức từ người khác nhưng có lẽ không chính xác hoặc là sai lệch, nên muốn đích thân hắn báo cáo. Như thế thì phù hợp với thường tình. Nhưng vấn đề là Lãnh Phong lại nói muốn gặp Hạ Lai, thế tất nhiên là không thể không khiến Quan Doãn bất ngờ.
Từ đó cũng có thể chứng minh một điều là Lãnh Phong biết Hạ Lai đang ở huyện Khổng. Nhưng vấn đề là Lãnh Phong từ đâu mà nghe được tin Hạ Lai đang ở huyện Khổng? Chẳng nhẽ là…Quan Doãn không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Hạ Lai hiển nhiên là cũng nghĩ ra vấn đề như vậy, khuôn mặt cũng có chút thay đổi. Tuy nhiên cô lập tức hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
– Đi thôi Quan Doãn, em và anh cùng đến gặp Chủ tịch Lãnh.
Biểu hiện của Hạ Lai nằm ngoài sự dự đoán của Quan Doãn, cũng làm cho Ôn Lâm đánh giá cô cao hơn.
Trên đường xuống núi, Tiểu Dung trở về trường học, Quan Doãn đạp xe đèo Hạ Lai, Ôn Lâm đi phía sau. Không lâu sau mấy người đã đến huyện ủy. Vào đúng buổi trưa ngày chủ nhật, sân Ủy ban Huyện không có mấy người. Cộng thêm với việc Lỹ Vĩnh Xương bận dự án đập sông Lưu Sa, Lý Dật Phong thì vẫn chưa trở về, rất nhiều người đáng ra phải trực ban nhưng đều tự ý nghỉ.
Ôn Lâm chỉ nhìn Quan Doãn với cái nhìn đầy thâm ý, muốn nói gì đấy nhưng lại không nói gì, lắc lắc đầu, một mình trở về phòng thư ký. Quan Doãn cũng không dừng lại, liếc nhìn Hạ Lai. Chuẩn bị để đón phong ba sắp tới.
Vừa ấn chuông cửa phòng Lãnh Phong thì bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc:
– Mời vào.
Đẩy cửa bước vào, Lãnh Phong không ngồi ở chiếc ghế xoay phía trên như thường lệ, mà đứng chắp tay phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Nét mặt ông vẫn lạnh lùng như thường lệ. Thế nhưng đằng sau sự lạnh lùng đấy lại mơ hồ toát ra một tia không cam lòng, một sự phẫn nộ.
– Quan Doãn, Hạ Lai, các cháu đến rồi à.
Không đợi Quan Doãn mở miêng nói, Lãnh Phong nói trước, ông dùng tay chỉ về phía sô pha:
– Ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.
Quan Doãn trong lòng thấp thỏm, còn Hạ Lai thì như đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận mọi chuyện. Cô khách sáo nhưng không mất đi sự tao nhã:
– Cháu chào Chủ tịch huyện, cháu là Hạ Lai, người yêu của Quan Doãn.
– Hạ Lai, chào cháu.
Lãnh Phong gật gật đầu.
– Ta về tỉnh thành, đã gặp trưởng ban Hạ ở tỉnh ủy.
– Có phải bố cháu có lời muốn nhờ chú chuyển đến cháu không ạ?
Mặc dù sớm đã dự liệu được điều gì đấy, nhưng Hạ Lai vẫn có chút sợ hãi. Cô thật sự không hiểu, vẫn còn vài ngày nữa ba cô mới về nước. Sao lại phải về sớm làm gì? Dù có về sớm đi nữa thì sao lại đến tỉnh Yến, lại còn gặp mặt Lãnh Phong?
Lãnh Phong không giải thích sau lưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông chỉ lạnh nhạt nói:
– Cháu nói đúng, trưởng ban đúng là có lời muốn gửi đến cháu. Ông ấy muốn ta nhắn với cháu là cháu phải lập tức trở về Bắc Kinh ngay, không được chậm chễ một phút, nếu không cháu sẽ phải tự chịu hậu quả.
Nói hết lời Lãnh Phong lại đăm chiêu nhìn Quan Doãn. Lần đầu tiên ông cười trước mặt Quan Doãn, chỉ tiếc rằng đó là một nụ cười lạnh.
– Trưởng ban Hạ dù sao cũng là quan chức thủ đô, tuy chưa chính thức nhậm chức nhưng đã dựa vào thân phận Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tự cho mình là… ha ha
Chỉ nói nửa chừng, mặc dù vẫn chưa trực tiếp nói xem đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ không đồng tình của Lãnh Phong cũng nói lên hết mọi chuyện. Hạ Đức Trường đang gây sức ép cho ông.
Nếu bình thường như các Chủ tịch huyện khác, sự thay đổi nhân sự ở tỉnh ủy thường thì phải đợi khi chính thức công bố mới được biết. Dù sao cũng là cấp huyện, còn không được tiếp xúc với tin tức cấp tỉnh, cùng lắm thì nghe được một số tin đồn. Nhưng Lãnh Phong có thể trực tiếp ngồi cùng Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ cán bộ Tỉnh ủy tương lai. Điều này không phải là tuyệt đối không có, nhưng mà là tuyệt đối hi hữu.
Bởi vậy càng làm Quan Doãn chắc chắn hơn phán đoãn của mình. Huyện ủy huyện Khổng đều nói Lãnh Phong không có quan hệ gì, nhưng thực ra tất cả đều nhầm. Không chỉ là hiểu nhầm mà còn là quá sai lầm. Không phải là có người cố ý nghe nhầm, đồn bậy. Mà là do đa số mọi ngươi đều bị thủ pháp của Lãnh Phong che mắt.
Cũng may, trong số những người đó không bao gồm Quan Doãn.
Lãnh Phong nói chuyện với giọng điệu như thế, nếu là người khác thì có thể thấy ngại, nhưng Hạ Lai thì không. Cô thở dài một chút rồi nói:
– Xin lỗi chú, để chú mệt mỏi rồi. Ba cháu có lúc đối xử với mọi người hơi mạnh mẽ, quyết đoán. Có lúc chính cháu cũng không chịu được tính quan liêu của ông. Người khác thì có thể chọn cách không giao tiếp với ông, cháu thì chịu. Ai bảo cháu là con gái của ông cơ chứ? Thế nhưng cháu cũng có quyền tự do lựa chọn tình yêu cho mình, không thể tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của ba cháu được. Cảm ơn chú, lời cháu nhận được rồi, về cháu sẽ gọi điện cho ba cháu.
Nghe cách trả lời tiến thoái vừa phải của Hạ Lai, Lãnh Phong gật gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn chút:
– Hạ Lai, phòng thư ký Huyện ủy có thể gọi điện ngoại tỉnh đấy.
Dựa vào sự thông minh của Hạ Lai thì tất nhiên là cô biết Lãnh Phong muốn nói chuyện riêng với Quan Doãn. Cô liền đứng dậy cáo từ. Hạ Lai vừa đi, Quan Doãn tiện tay đóng chặt cửa lại, nói:
– Chủ tịch, cháu xin lỗi…
Lãnh Phong xua xua tay, ngắt lời Quan Doãn:
– Không phải nói xin lỗi. Ta hỏi cháu một câu. Sau khi biết Hạ Đức Trường sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ thường trực Tỉnh ủy, quan hệ giữa cháu và Hạ Lai sẽ thế nào?
– Một năm trước cháu mang đầy khát khao, cứ cho rằng chú Hạ điều cháu đến huyện Khổng rèn luyện một năm thì sẽ cho cháu trở về Bắc Kinh. Trong thời gian một năm qua cháu nhận được tất cả sự lạnh nhạt và xa lánh, và cũng nhận ra được sự thật. Cháu bị người ta lên kế hoạch sắp đặt bắt buộc phải ở lại huyện Khổng. Bị những người mười mấy năm kinh nghiệm chốn quan trường bày mưu tính kế, cháu thua một cách tâm phục khẩu phục. Nhưng thua một lần chứ không thể thua đến lần thứ hai. Một năm sau, vào ngày này cháu đã nhìn rõ đường đi dưới chân mình. Sẽ không còn những ý tưởng tham vọng viển vông, cũng không có những ảo tưởng xa vời thực tế. Đó là sống yên ổn ở huyện Khổng, theo bước Chủ tịch huyện, bước từng bước một, tự tin mà vững chắc.
Nói xong những lời vừa rồi, Quan Doãn mặt mày thanh thản, trên mặt hiện rõ vẻ kiên định trước nay chưa từng có. Dựa vào hiểu biết của hắn về Lãnh Phong, hắn tin rằng tính cách của Lãnh Phong thà thẳng quyết không cong. Nếu như Hạ Đức Trường nói tử tế thì chắc ông đã không có vẻ không coi ra gì như vừa rồi. Nhưng với những hiểu biết nhất định về Hạ Đức Trường, Quan Doãn biết trong mắt Hạ Đức Trường, một Chủ tịch huyện nhỏ như Lãnh Phong lại được đường đường một Phó chủ nhiệm Trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ tỉnh ủy ân cần dạy bảo, không biết là phải xúc động rơi bao nhiêu nước mắt.
Hạ Đức Trường nhầm, mà còn là sai lầm quá lớn. Ông ta không những không nhìn đúng về Lãnh Phong, càng không biết rõ bối cảnh của Lãnh Phong. Nếu như Quan Doãn đoán không sai thì Hạ Đức Trường gặp Lãnh Phong ở tỉnh thành không chỉ không đạt được kết quả như mong đợi. Mà ngược lại còn bị Lãnh Phong hoàn toàn đẩy về phía đối lập.
Nói cách khác, ông ta đã đắc tội với Lãnh Phong.
Quả nhiên khi Quan Doãn vừa nói dứt lời, Lãnh Phong đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn. Do quá dùng sức mà làm cho quyển lịch trên bàn nảy bật lên.
– Nói hay lắm!
Lãnh Phong thay đổi sắc mặt rất nhanh, tay vỗ mạnh vào vai Quan Doãn:
– Quan Doãn, chỉ cần cậu chịu ở lại huyện Khổng 3 năm, ta đảm bảo về tương lai của cậu.
Lần đầu tiên Lãnh Phong chủ động đưa tay ra bắt chặt tay Quan Doãn. Lãnh Phong ánh mắt kiên định, Quan Doãn vẻ mặt kiên nghị. Cái bắt tay bình thường đầu tiên, không những dự báo cục diện huyện Khổng từ đây phân một thành hai, mà cũng là chính thức định hướng phương hướng chính trị của Quan Doãn trong một thời gian dài. Đồng thời huyện Khổng có một mùa thu đặc sắc nhất trong lịch sử, do Lãnh Phong và Quan Doãn bắt tay, mở ra tấm màn đầu tiên cho một thời kì mới.