Quan Vận

Chương 495: Liên quan tới lợi ích


Đọc truyện Quan Vận – Chương 495: Liên quan tới lợi ích

– Quan Doãn chẳng những có quan hệ cá nhân tốt với Tề Ngang Dương, nghe nói Tề Toàn còn mời hắn đến nhà, hơn nữa hắn xém chút nữa trở thành con rể của Hạ Đức Trường, Hạ Đức Trường cũng thật sự yêu thương hắn, nếu chỉ có một mình Hạ Đức Trường và Tề Toàn còn chưa tính, tôi còn nghe nói, Mộc Quả Pháp còn nhiều lần muốn lôi kéo Quan Doãn.
Sở Nhất Thiên tuy là thư ký của Chương Hệ Phong, mặc dù không hài lòng với một số cách làm của Chương Hệ Phong, nhưng y vẫn biết rõ đạo lý dựa vào bóng cây lớn sẽ được hóng gió mát, nói cách khác, y luôn luôn phải phục vụ tốt Chương Hệ Phong, đem tất cả những sự kiện bất lợi đối với Chương Hệ Phong bóp nát ngay khi vừa khởi phát.
Quả nhiên, lời nói của Sở Nhất Thiên đem lại sự tò mò cho Chương Hệ Phong, sau khi mấy cơ thịt trên gương mặt của y như di chuyển qua lại, bỗng nhiên lại không đồng ý cười:
– Tỉnh ủy lần đầu tiên xuất hiện một nhân vật có quan hệ rộng như vậy, hắn mấy tuổi? 24? Được, để Đại Gia thay tôi thử hắn có bao nhiêu cân lượng. Tỉnh Yến đã có Đại Gia, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện một nhân tài trẻ tuổi hơn Đại Gia?
Sở Nhất Thiên nghe lời nói của Chương Hệ Phong có chút trào phúng, thái độ rất khinh thường Quan Doãn, y vốn muốn nói chớ coi thường tài lực của Quan Doãn, nếu Quan Doãn thật có lòng quấy đục hồ nước màu xuân của Tỉnh ủy, với tác dụng điểm tựa và năng lực hoạt động, có lẽ sẽ thay đổi lực lượng đối lập bây giờ của Tỉnh ủy, nhưng chưa kịp nói đã nuốt trở vào, bởi vì Chương Hệ Phong quá tự tin, chỉ có thể nghe ý kiến của Đại Gia, ý kiến của người khác chỉ mang tính chất xây dựng, y hoặc là không nghe hoặc là nghi ngờ lời đề nghị của người khác đang chất vấn quyền uy của y.
Chương Hệ Phong có sự hoài nghi rất cao, cho nên người mà y tín nhiệm không nhiều, có lẽ do vậy, y quá tín nhiệm Đại Gia mới dẫn tới sự dung túng một cách mù quáng.
Quan Doãn cũng không biết rằng, hành động của hắn và Tề Ngang Dương xông vào Tỉnh ủy, dẫn đến những cơn sóng ngầm giận dữ cho hắn và Tề Ngang Dương ở Tỉnh ủy, Hạ Đức Trường và mấy người, trên đường cười cười nói nói đi vào một quán cơm Hoa Mãn Lâu của Thành phố Yến dùng cơm.
Tổng thể sắc thái của Hoa Mãn Lâu lấy màu trắng làm chủ thể và bậc thang đều được sơn màu trắng, chỉ có cửa chính và xung quanh tường là màu đỏ, sự đối lập mạnh mẽ giữa trắng và đỏ, tòa nhà bao quanh bởi tông màu tối gây sự chú ý cho mọi người. Danh tiếng của Hoa Mãn Lâu rất lớn ở Thành phố Yến, gần như ai cũng biết trên đường phố cách Tỉnh ủy không xa có một nhà khách Bạch lầu nổi tiếng.
Tuy mọi người biết Bạch Lầu của Thành phố Yến, nhưng không có mấy người biết Bạch Lầu là nơi chuyên tiếp khách của Tỉnh ủy, Bạch Lầu sở dĩ không tuyên bố với bên ngoài đây là nơi chuyên tiếp khách của Tỉnh ủy, sau lưng nhất định có suy tính chính trị, cụ thể là nguyên nhân gì, Quan Doãn cũng lười tìm tòi nghiên cứu, chẳng qua là khi hắn đứng ở trước nhà khách Bạch Lầu vẫn bị màu trắng hào hùng của nhà khách Bạch Lầu làm kinh ngạc.
Dưới ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời, màu trắng của Bạch Lầu phản chiếu làm chói mắt, dường như một mảng sáng trắng xóa khiến mắt người không mở được, quả nhiên khí thế kinh người.
Hạ Đức Trường hiển nhiên là khách quen của nơi này, khi y vừa xuất hiện, có một cô gái dáng người yểu điệu ra đón, thân hình cao gầy, lông mi dài nhỏ, cao trên 1m7, lại mang giày cao gót thu hút ánh mắt của người khác.
Mặc áo dài sườn xám, cô chân thành đi đến trước mặt Hạ Đức Trường, ẽo lã cười nói:
– Trưởng ban Hạ đã đến, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Hạ Đức Trường chỉ Quan Doãn mấy người:

– Có mấy người bạn đến đây, phải đón tiếp chu đáo nhé.
– Trưởng ban Hạ có chỉ bảo, tôi đương nhiên phải tòng mệnh rồi.
Ánh mắt của Ngãi Mỹ Lệ tuần tự nhìn đảo qua Quan Doãn và mấy người, cười nhẹ nhàng sau đó tự giới thiệu.
Quan Doãn thấy tàm tạm, không có nhiều hứng thú đối với cô ấy, vừa không nhiệt tình lại không lạnh nhạt, Tề Ngang Dương lại niềm nở bắt tay Ngãi Mỹ Lệ, dường như y cảm thấy rất hứng thú với Ngãi Mỹ Lệ, người khác có lẽ sẽ bị mê hoặc bởi sự nhiệt tình của Tề Ngang Dương, Quan Doãn thì không, bởi vì Quan Doãn rất rõ ràng, phong cách trang điểm quá đậm của Ngãi Mỹ Lệ, cách ăn mặc lại diêm dúa, không phải là món ăn của Tề Ngang Dương.
Ngãi Mỹ Lệ rất ưa thích sự niềm nở của Tề Ngang Dương, cô dường như bất mãn với thái độ lãnh đạm của Quan Doãn, muốn mượn cơ hội nói vài lời với Quan Doãn, nhưng Quan Doãn lại mượn cớ đi ra.
Mấy người tới phòng, sau khi chọn chỗ ngồi, Tống Biểu Lý và Hoàng Hán thong dong tới sau.
Tống Biểu Lý đi trước, Hoàng Hán đi sau, hai người dường như là đồng thời tiến vào, khiến cho người ngoài hoài nghi hai người chắc là đi cùng nhau, tuy nhiên sau khi vào cửa từ vẻ mặt kinh ngạc của hai người có thể cho ra kết luận, hai người đều không phải là cùng đường, chỉ có điều đúng dịp thôi.
– Hóa ra là Giám đốc sở Tống, tôi thấy quen quen?
Hoàng Hán sau khi nhận ra Tống Biểu Lý, nhiệt tình nói. Hệ thống công an Tỉnh Yến người biết tiếng Giám đốc sở Tống rất nhiều, nhưng không có nhiều người thấy qua hình dáng của Giám đốc sở Tống, chủ yếu là tính cách của Giám đốc sở Tống làm người rất khiêm tốn
Hoàng Hán thâm nhập sâu trong quan trường, biết tính cách của Tống Biểu Lý không thích khoa trương, y rất khiêm tốn, Hoàng Hán nói như vậy, Tống Biểu Lý cười ha hả:
– Đại danh của anh tôi cũng nghe quá, thân ở Hoàng Lương lòng đang ở Hán, không biết lòng của anh, ở Đông Hán hay là Tây Hán?
Hoàng Hán cười ha hả:
– Giám đốc sở Tống nói quá dí dõm, lòng của tôi không ở Đông Hán lại không ở Tây Hán, mà là đang ở Đại Hán.
Tống Biểu Lý cũng cười ha hả, không tiếp tục hỏi Đại Hán mà Hoàng Hán gọi là gì Hán, mà chỉ bắt tay Hoàng Hán, sau đó Hạ Đức Trường dẫn y vào chỗ mọi người đang ngồi.

Quan Doãn đã gặp qua Tống Biểu Lý một lần, cũng không quá quen, khi Hạ Đức Trường giới thiệu Quan Doãn, cố ý bỏ thêm định ngữ “tuổi trẻ tài cao”.
Tống Biểu Lý vội bắt tay Quan Doãn cười ha hả:
– Đúng là tuổi trẻ tài cao, chỉ trong một thời gian ngắn, từ Huyện ủy đến Thành ủy lại đến Tỉnh ủy, nhảy ba bậc liên tiếp, tôi sống đến từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng như vậy.
– Giám đốc sở Tống quá khen, tôi cũng gặp phải đại vận, có chút may mắn, muốn đi tiếp về phía trước, còn cần sự hỗ trợ chỉ giáo bồi dưỡng của các vị lãnh đạo.
– Bồi dưỡng chưa nói tới, có thể kéo được, tôi chắc chắn sẽ không buông tay.
Tống Biểu Lý vui vẻ hàn huyên mấy câu với Quan Doãn, liền đi bắt tay với Tề Ngang Dương.
Danh tiếng Tề Ngang Dương to lớn, hầu như người ở thành phố Yến đều biết, nhưng Tống Biểu Lý lại là lần đầu tiên nhìn thấy Tề Ngang Dương, vừa nghe người trước mắt chính đại công tử số một đai danh lẫy lừng của tỉnh Yến, không khỏi sửng sốt, sau khi sửng sốt, cười ha ha:
– Mở rộng tầm mắt rồi, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt rồi, đầu tiên là nhìn thấy thư ký số một trẻ tuổi của Thành ủy, lại gặp được công tử số một danh tiếng lẫy lừng của tỉnh Yến, hôm nay là ngày gì mà gặp nhiều chuyện tốt như vậy?
Tính cách của Tống Biểu Lý để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, không khí họp mặt rất hài hòa, mấy người tụ họp, Quan Doãn tuổi trẻ tài cao, Tề Ngang Dương công tử số một, Hoàng Hán tâm cơ thâm trầm, Hạ Đức Trường đa mưu túc trí, mà Tống Biểu Lý lại là phóng đãng, lại có vài phần khiến cho không người nào có thể nhìn thấu, mấy người có lẽ tâm tư khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, chính là vì lợi ích chung.
Cũng không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng trong lòng Quan Doãn có một dự cảm mãnh liệt, mấy người đang ngồi cùng nhau, có lẽ phân lượng còn không bằng một Phó chủ tịch tỉnh, nhưng có lẽ có một ngày, mấy người sẽ trở thành tập đoàn lợi ích của Thành phố Yến khiến mọi người phải nhìn.
Tuy nói quân tử hội họp mà không kéo bè kết phái, nhưng có đôi khi vì cùng chung mục tiêu, vẫn cần sự đoàn kết của đại đa số để có một lực lượng hùng hậu, nhìn khuôn mặt mấy người lúc nóng bỏng lúc trầm tư, Quan Doãn nghĩ như thế.
Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt, Hạ Đức Trường và Tống Biểu Lý cùng về, Quan Doãn và Tề Ngang Dương, Hoàng Hán ba người ở lại uống trà. Hạ Đức Trường và Tống Biểu Lý không ở lại, bầu không khí nói chuyện của ba người rất là thoải mái, ngoại trừ thoải mái, lại bắt đầu đi vào chủ đề sâu hơn một chút.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, kỳ thật Hoàng Hán không phải là dòng chính của Quan Doã, Quan Doãn cũng không nhận định giữa Hoàng Hán và hắn là mối quan hệ đồng minh chặt chẽ, nói cách khác, hai người chưa có tin tưởng lẫn nhau, nhưng hiện tại ngồi chung một chỗ, đã hoàn toàn nhất trí cùng chung mục tiêu.

– Thư ký Quan, tôi và Hồng Hi có xảy ra mâu thuẫn mãnh liệt ắt cậu cũng nghe được, cậu có ý kiến gì không?
Hoàng Hán đi thẳng vào vấn đề nhắc tới việc y đã đụng phải hố lớn, vẻ mặt thoải mái nhẹ nhàng.
– Ý của tôi…
Quan Doãn cười cười.
– Cục trưởng Hoàng đụng phải một cái hố.
– Tôi biết.
Hoàng Hán gật đầu.
– Không phải cái hố, tôi còn chưa dám đụng, nếu không chẳng phải là uổng phí sức lực? Tôi là muốn thọ giáo thư ký Quan, cái hố này tôi phải đụng vào như thế nào đây?

Quan Doãn liếc nhìn Tề Ngang Dương, thấy Tề Ngang Dương lười biếng tựa lưng vào ghế salon, có thái độ thờ ơ với lời nói của Hoàng Hán, là hắn biết suy nghĩ chính trị của Tề Ngang Dương, chỉ là khi nhằm vào chuyện của y mới có thể vận chuyển, lúc bình thường, y không muốn quan tâm đến ý đồ chính trị của người khác.
– Đụng rất khéo léo, nói như vậy, Cục trưởng Hoàng đã có định liệu trước, muốn phá cục rồi hả?
Quan Doãn cười híp mắt đáp.
– Phá cục còn sớm, nhưng nếu như nói mượn cớ này mở ra một khe hở, thì có khả năng.
Hoàng Hán không chút để ý uống một ngụm trà, lại có ý nhìn Tề Ngang Dương.
– Chẳng qua nếu như muốn tiếp tục thúc đẩy sự tình tiến triển, còn phải nhờ thư ký Quan hỗ trợ mới được.
– Tôi ngày mai mới chính thức đến Tỉnh ủy báo danh đi làm.

Quan Doãn ngụ ý chính là, hắn vẫn chưa sống yên ổn ở Tỉnh ủy không có cách nào giúp Hoàng Hán.
Hoàng Hán lắc đầu cười:
– Không vội, đợi thư ký Quan mở ra cục diện, chuyện của tôi mới cần thư ký Quan ra tay, hiện tại… chỉ mới bắt đầu.
– Chỉ mới bắt đầu?
Tề Ngang Dương rốt cục chen vào nói.
– Cục trưởng Hoàng, anh đã biết chỉ mới bắt đầu, làm sao lại không thể kiên nhẫn một chút, muốn khiêu chiến quyền uy với Hồng Hi? Anh không sợ dùng lực quá mạnh?
Đối mặt với sự nghi ngờ của Tề Ngang Dương rất không khách khí, Hoàng Hán bình tĩnh nói:
– Hạnh phúc sẽ không từ trên trời rơi xuống, cuộc sống tốt đẹp chỉ ngồi đợi sẽ không đến, tôi cùng thư ký Quan mới đến thành phố Yến, theo lẽ thường suy đoán, vốn hẳn nên theo khuôn phép cũ, thận trọng, nhưng cục diện của Thành phố Yến hiển nhiên không cho phép từng bước mở ra cục diện, mà là cần phải đi rất nhanh.
Tề Ngang Dương khẽ mỉm cười:
– Tôi muốn biết Cục trưởng Hoàng khiêu chiến quyền uy của Hồng Hi, rốt cuộc là có ý gì?
– Ý nghĩ của tôi kỳ thật rất đơn giản.
Hoàng Hán nhìn Quan Doãn, thấy Quan Doãn như thoáng chút suy nghĩ, đang tĩnh tâm nghe y nói, trong lòng của y đã nắm chắc.
– Là muốn mượn chuyện này nói cho thư ký Quan biết rằng, bị động đợi đối thủ ra tay chèn ép, không bằng chủ động ra tay đoạt trước một bước chiếm lĩnh điểm tối cao
Quan Doãn gật đầu, cười đầy thâm ý, hắn đoán được mục đích của Hoàng Hán là gì rồi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.