Đọc truyện Quan Vận – Chương 487: Trời cao biển rộng
Quan Doãn lập tức bước đến trước mặt Hạ Lai, không quan tâm đến Ôn Lâm đứng cạnh đang liếc mắt nhìn hắn. Kích động trong lòng hắn không lời nào có thể diễn tả được, thậm chí ngay cả giọng nói cũng run lên nhè nhẹ:
– Hạ Lai, em có khỏe không?
– Em rất khỏe, anh có tốt không?
Dung nhan Hạ Lai không thay đổi, giọng nói cũng không hề thay đổi, vẫn nhẹ nhàng như tiếng trời.
– Anh đã tới rồi, không ngờ, chúng ta thật sự gặp nhau ở Seattle.
Lời nói của Hạ Lai là ám chỉ lúc xem bộ phim “Đêm không ngủ ở Seattle” nhiều năm trước, cô rất cảm động, đã ôm chặt lấy cánh tay của Quan Doãn, nói:
– Nếu có cơ hội, chúng ta cùng đi Seatle được không?
Lúc ấy Quan Doãn đã trả lời cô:
– Kiên quyết không đi Mỹ, kiên trì chống lại chủ nghĩa đế quốc Mỹ.
Hạ Lai bị vẻ nghiêm trang của Quan Doãn chọc cười:
– Nếu anh không dẫn em đi Seattle thì em sẽ không gả cho anh.
Thế sự biến ảo, không ngờ câu nói đùa năm đó đã thành sự thật. Quan Doãn quả thật không dẫn Hạ Lai tới Seattle, mà Hạ Lai cuối cùng cũng không thể làm vợ hắn. Nhưng hai người vẫn gặp nhau ở Seattle, tình cảnh này, trong nháy mắt, đúng là cảm giác biển cả hóa nương dâu.
Mắt Quan Doãn đã hơi ướt. Hắn buông hành lý, đưa tay ôm lấy con. Đứa bé đang nằm trong lòng Hạ Lai, đang mở to hai mắt nhìn Quan Doãn, tràn ngập vẻ tò mò và xa lạ. Tay cậu bé đặt lên miệng, vừa mút ngón tay vừa phát ra những âm thanh chậc chậc với Quan Doãn.
Hạ Lai nhẹ nhàng đặt con vào tay Quan Doãn. Quan Doãn ngây ngốc ôm lấy đứa bé, trong lòng tràn đầy tình cảm tốt đẹp. Cuộc sống thật hào phóng, hắn hiện giờ đã là cha của một đứa trẻ rồi, trách nhiệm làm cha khiến hắn cảm giác trên vai trọng trách như núi.
Quan Doãn hôn lên mặt con, trong bụng như mở cờ, lưu luyến không rời, trả con lại cho Hạ Lai. Ôn Lâm đã lái xe tới, đó là một chiếc Mercedes Benz. Mấy người lên xe, đi thẳng về nhà.
Trước khi Ôn Lâm đến Mỹ thì Hạ Lai ở trong căn hộ, sau khi Ôn Lâm đến đã mua một ngôi nhà rộng hơn hai trăm mét vuông, có hai ga ra và hoa viên, còn có một hậu viện không nhỏ. Ôn Lâm không chịu ngồi yên, trồng ở sân sau đầy rau và hoa quả, cũng rất tươi tốt. Hoa cỏ trong sân cũng tươi tốt, sum suê.
Xe dừng lại, Quan Doãn lại bế con, cùng Hạ lai và Ôn Lâm vào nhà.
Ngôi nhà bày trí rất ấm áp, gọn gàng trang nhã, không bày trí dư thừa, khắp nơi lộ rõ cuộc sống tinh thuần đơn giản của Hạ Lai. Lầu một là phòng khách và bếp, còn lầu hai là phòng ngủ. Phòng ngủ có ba gian.
Hai người phụ nữ và một đứa bé, đơn giản nhàn nhã. Tham quan hết phòng phía sau, lại vòng ra hậu viện và hoa viên, lại nhìn thấy hai chiếc xe hơi trong ga ra, trong lòng Quan Doãn đã kiên định rồi.
– Thật ra, tiền đủ dùng là được rồi. Một trăm ngàn đô la Mỹ của Tề Ngang Dương em tạm thời không động đến.
Ôn Lâm rót một tách cà phê cho Quan Doãn. Sau khi đến Mỹ, cô thích uống cà phê.
– Em đang khai thác một bộ phận nghiệp vụ ở đây, giờ cũng đã có hiệu quả bước đầu. Dù tiền vẫn chưa kiếm được nhiều, nhưng cũng đủ nuôi sống bọn em, anh không cần lo lắng vì chuyện tiền bạc.
Có Ôn Lâm ở đây, Quan Doãn quả thật là bớt lo lắng được rất nhiều, nhưng hắn vẫn không muốn Ôn Lâm phải chịu quá nhiều áp lực, vốn không nên để cô gánh lấy tất cả.
– Anh đã nói với Hồng Nhan Hinh, bảo cô ấy chuyển qua đây một triệu đô la Mỹ, em có thể theo lời chỉ đạo của Nhất Giai, bất kể là làm gì, cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng, hay cái gì khác, chỉ cần có thể kiếm ra tiền là được.
Ôn Lâm mỉm cười:
– Anh đã quên em học ngành gì rồi sao? Em xuất thân từ kinh tế chuyên nghiệp, giờ lại đang học chuyên tu ở Đại học Seattle, tranh thủ đến năm sau có thể lấy được học vị thạc sĩ kinh tế học. Giờ em đã xâm nhập vận tác tư bản nhiều hơn trước kia, đừng nói là không cần Hồng Nhan Hinh chuyển một triệu dô la Mỹ, mà một trăm ngàn đô la Mỹ của Tề Ngang Dương cũng không cần động đến. Em có thể cam đoan, trong vòng hai năm đã có thể đứng vững và thành công tại Mỹ, mở ra cục diện. Ba năm sau, em và Hạ Lai sẽ trở thành một trong những phụ nữ giàu có độc thân ở Mỹ.
Quan Doãn cười ha hả:
– Có mơ ước là điều tốt, anh tin vào năng lực của em, nhưng mọi chuyện phải theo chất lượng, cẩn thận bước chân quá dài mà ngã sấp xuống.
– Vẫn coi khinh người ta.
Ôn Lâm và Quan Doãn nói chuyện còn Hạ Lai ở trên lầu dỗ con ngủ xong chưa bước xuống, cô lớn gan hơi bĩu môi, làm nũng với Quan Doãn, lại nhân lúc Quan Doãn không đề phòng, bèn hôn Quan Doãn một cái, sau đó cười với vẻ mặt xấu xa:
– Một ngày nào đó, em sẽ vượt qua Kim Nhất Giai, anh có tin không?
– Anh tin, đương nhiên là tin.
Quan Doãn đưa tay kéo Ôn Lâm vào lòng, dùng tay ôm chặt.
– Anh chỉ không muốn em và Hạ Lai mệt mỏi. Nhưng em có tinh lực, cũng có lòng tin, anh đương nhiên sẽ ủng hộ em.
Quan Doãn tin vào năng lực của Ôn Lâm, hơn nữa, Mỹ là một nước có cơ hội bình đẳng, chỉ cần muốn cố gắng, cộng thêm thiên phú, dù không có bối cảnh, người trẻ tuổi đều có cơ duyên thành công.
Ăn cơm trưa, Ôn Lâm làm món mì mà Quan Doãn thích nhất. Các nước Âu Mỹ căn bản lấy thức ăn làm từ bột mì làm món chính. Vừa lúc Hạ Lai và Ôn Lâm đều là người phương bắc, cũng đã quen ăn mì, rất nhanh chóng thích nghi với thức ăn nước Mỹ.
Sau khi ăn xong, Ôn Lâm lên lầu dỗ đứa bé, nhường lại không gian cho Quan Doãn và Hạ Lai nói chuyện.
Seattle sau giờ ngọ, ánh nắng trong trẻo mà mát mẻ. Cảnh sắc trong hậu viện rất sung sức. Cây ngô cao hơn đầu người, gió thổi qua, vang lên xào xạc, như đã về đến quê hương.
Quan Doãn và Hạ Lai sóng vai nhau lặng lẽ bước đi dưới ánh mặt trời. Ánh dương sau giờ ngọ ở Seattle khiến lòng người vô cùng vui vẻ. Dưới chân truyền đến mùi bùn đất ngai ngái, bên người lại thoang thoảng hương thơm quen thuộc của Hạ Lai.
Nghe được mùi hương của phụ nữ, mỗi người phụ nữ đều có mùi hương cơ thể khác nhau, hoặc nồng đậm, hoặc nhẹ nhàng, thiên sai vạn biệt, rất nhiều loại khác nhau, nhưng chỉ có một mùi hương phụ nữ khiến người đàn ông khắc cốt ghi tâm, đó chính là mùi hương của mối tình đầu.
– Một mình em vất vả, thật xin lỗi Hạ Lai, anh không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho em.
Quan Doãn dừng lại, đứng dưới một cây táo trĩu quả.
– Thật sự làm khó cho em rồi.
– Không có gì, em cảm thấy hiện tại cũng rất tốt, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, thậm chí ngay cả không khí cũng tự do hơn.
Hạ Lai khẽ mỉm cười thật ngọt ngào.
– Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống có cha mẹ chăm lo, cho dù làm gì cũng phải theo ý của cha mẹ, có đôi khi thật sự cảm thấy đó là một loại tra tấn. Giờ thì thật tốt, một mình ở nước ngoài, không ai quen biết, tự do tự tại, làm theo ý mình, thật sự rất vui vẻ. Nói tới em còn phải cảm ơn anh…
– Cảm ơn anh gì chứ?
– Nếu không phải anh, e là cả đời này em cũng không đủ dũng khí để rời khỏi cha mẹ, vượt khỏi biên giới, nếu không phải anh, em có lẽ suốt đời cũng không được làm mẹ, nên em vẫn muốn nói với anh một tiếng cám ơn.
Ánh mắt Hạ Lai trong suốt như bầu trời Seattle, không lẫn chút tạp niệm, lời cảm ơn của cô là thật lòng.
– Thật ra người nói cảm ơn phải là anh.
Quan Doãn cảm giác với Hạ Lai có chút xa lạ không hiểu được, nhưng vẫn cố kéo gần khoảng cách. Trời cao mây xa, như đã từ lâu, nhưng lại không hẳn là từ lâu, hắn xúc động nói:
– Em cũng vì anh và Nhất Giai mới không chịu về nước. Nếu em muốn về, cũng không sao, Nhất Giai rất nhớ em. Cô ấy còn nói, cô ấy và em vĩnh viễn là chị em, vĩnh viễn là nước chảy cùng dòng.
– Không được.
Hạ Lai lắc đầu, nhoẻn miệng cười.
– Em cũng đã quen ở Mỹ, thực nhẹ nhàng, rất tự do, không cần miễn cưỡng cười vui, cũng không cần ứng phó với những mối quan hệ phức tạp, càng không đối xử hiểm ác với nhau, sống rất thoải mái, thản nhiên. Em thích nơi này, cũng muốn con mình được sống dưới bầu trời tự do.
Quan Doãn không nói gì, cũng không nhắc đến bầu không khí ô nhiễm nghiêm trọng của quan trường trong nước, quan hệ giữa người và người vô cùng phức tạp, lấy việc không nói quy tắc, chỉ nói ân tình, thì quả thật không được đơn giản như nước ngoài. Thật ra, nếu quy củ nghiêm túc, mỗi người đều làm việc theo nguyên tắc, thế giới sẽ giản đơn và tốt đẹp hơn nhiều.
Chỉ tiếc, người Trung Quốc quá mức khôn khéo, mọi chuyện đều thích luồn cúi, luồn cúi lâu thì mất đi bản chất và lòng dạ ngay thẳng.
– Được rồi, anh không ép em về nước, nhưng cuối cùng em cũng phải báo bình an về nhà.
Quan Doãn nhớ đến Hạ Đức Trường lao tâm lao lực quá độ hơn một năm qua. Giờ hắn có con, nhìn thấy đứa bé, mới biết được thế nào là lo lắng của cha mẹ. Cũng vì thế mà hắn có thể cảm nhận được sự sốt ruột của Hạ Đức Trường cho con gái.
Hạ Đức Trường yêu thương Hạ Lai sâu sắc, nếu không vì quá yêu cũng sẽ không cưỡng ép thành chuyện chia rẽ hắn và Hạ Lai. Chẳng qua thế sự luân hồi, không ai ngờ được rằng Hạ Lai vừa đi, quan hệ của hắn với Hạ Đức Trường ngược lại tiến bộ không ít. Tin rằng hắn tiến vào Tỉnh ủy, sẽ hợp tác chặt chẽ với Hạ Đức Trường.
– Đợi khi có cơ hội thích hợp, em sẽ nói với họ một tiếng.
Nhắc tới cha mẹ, Hạ Lai vẫn không vui. Có lẽ sau khi trải qua một trận sinh tử, cô nhìn thấu được nhiều chuyện. Cha mẹ quản giáo cô dưới danh nghĩa tình yêu, thật ra có quá nhiều suy nghĩ ích kỷ, rõ ràng nói muốn tốt cho con gái, thật ra là muốn sắp xếp cuộc sống của con gái mình.
Con cái có vận mệnh của riêng mình, sao có thể để người khác an bài cuộc sống của mình? Nếu cái gì cũng có người sắp xếp cả, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì đáng nói?
Một làn gió nhẹ thổi đến, khiến tóc Hạ Lai tung bay. Lòng Quan Doãn đập như trống, nhớ đến năm đó chính vì làn tóc dài bay này khiến hắn vô cùng mê luyến, luồn bàn tay qua mái tóc. Hắn bèn vươn tay ra, ngón tay lần nữa luồn qua làn tóc đen của Hạ Lai.
Hạ Lai cứng đờ cả người, nhưng chỉ chút sau thì không thể cứng nhắc được nữa, cả người mềm nhũn, từ từ dựa vào vai Quan Doãn, cúi sát vào ngực Quan Doãn, bao nhiêu ủy khuất và chua xót trong lòng tuôn ra ào ạt, nước mắt như mưa, làm ướt đẫm lồng ngực Quan Doãn, cũng làm ướt cả lòng của hắn.
Giữa Quan Doãn và Hạ Lai chưa bao giờ tâm thân kề sát như lúc này.
Quan Doãn ở Mỹ ba ngày. Trong ba ngày, hắn cùng Hạ Lai, đứa bé và Ôn Lâm ra ngoài du ngoạn, qua một khoảng thời gian nhẹ nhàng. Sau ba ngày, dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải chia tay về nước. Trước khi chia tay, Quan Doãn ra sức hôn con, đứa bé oa oa khóc lớn lên, hắn lại cười ha hả:
– Thằng nhóc xấu xa, mau chóng lớn lên đi. Con lớn lên rồi, trời cao biển rộng, con có thể tự do chọn lựa con đường cho cuộc đời con.
Mang theo lòng nhung nhớ Hạ Lai và Ôn Lâm, Quan Doãn rời khỏi nước Mỹ, sau một chuyến bay đường dài, rốt cuộc về tới Bắc Kinh. Hắn vừa xuống đất đã thấy Kim Nhất Giai đến đón.
Ngoại trừ Kim Nhất Giai, còn có một người nữa. Cô gái này dịu dàng yếu đuối như một đóa thược dược mỏng manh, dù duyên dáng yêu kiều, nhưng cũng có ý cho mình là thanh cao. Chỉ vừa liếc mắt, Quan Doãn đã lập tức đoán được cô là ai…