Đọc truyện Quan Vận – Chương 484: Gặp lại
– Trong vòng hai năm… Như thế nào?
Quan Doãn không tỏ rõ ý kiến đối với lời dự đoán của Trần Mính về Đại Phục Thịnh và Cổ Thu Thật, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bọn họ đang bước vững vàng trên con đường có quyền lực cao nhất, đương nhiên, trong chính trị, luôn có sự thay đổi bất ngờ, mấy ai dám đảm bảo nhất định sẽ đi đến cuối cùng, có lẽ sẽ có tình hình biến đổi lớn ở giữa chặng đường, nhưng dù sao tương lai của hai mươi năm sau quá xa xôi, hắn hiện tại rất có niềm tin với tiền đồ của mình.
– Nguyệt Đức Sinh huy, Hồng Loan tinh động, Quan Doãn, trong vòng hai năm, nếu anh phải kết hôn với người anh yêu…
Trần Mính cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn Hứa Tiêu Hàn.
– Tiêu Hàn, Quan Doãn phải kết hôn, hai năm sau cô vẫn chưa đủ 20 tuổi, đáng tiếc, cô dâu nhất định không phải là cô. Quân sinh ta vẫn chưa được sinh ra, khi tanh được sinh ra Quân đã già, Quân trách ta sinh quá trễ, ta trách Quân sinh quá sớm… nam nữ thế gian có nhiều vướng bận, vừa đáng thương vừa đáng tiếc.
Khi nói chuyện, cô xoay người rời đi, toàn thân mặc bộ đồ jean cộng với cách trang điểm càng làm cho cô giống như một cô gái tinh nghịch, nhưng bóng lưng của cô được bao phủ bởi một bộ đồ jean vẫn toát ra vẻ thanh xuân của một cô gái.
– Cảm ơn món mì của anh, Quan Doãn, lần sau tôi sẽ đãi anh ăn mì.
Giọng nói của Trần Mính từ xa truyền đến, cuối cùng lại bị cơn gió thu của ban đêm thổi qua, trở nên mơ hồ không thể nghe thấy.
Trần Mính vừa đi, chỉ còn lại Hứa Tiêu Hàn và Tiểu Muội, Tiểu Muội muốn nói gì với Hứa Tiêu Hàn nhưng lại thôi, cô liền nhảy sang một bên:
– Anh, em về trước đây, nhớ viết thư hoặc gọi điện thoại cho em nhé.
Mọi người đi rồi, Quan Doãn và Hứa Tiêu Hàn đứng đối diện nhau nhưng không nói gì.
Thật ra trong lòng, Quan Doãn chỉ xem Hứa Tiêu Hàn như một đứa em gái, nhưng lời nói vừa rồi của Trần Mính làm cho chuyện giống thật mà là giả. Ngược lại làm cho giữa hắn và Hứa Tiêu Hàn có chút ngượng ngịu.
– Tiêu Hàn, cô đừng nghe Trần Mính nói lung tung, cô ấy cố làm ra vẻ huyền bí thôi, có một số việc nói rất đúng, có lẽ là do trùng hợp, mà có một số việc, chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu tin thật, cô chỉ có thua mà thôi.
– Tôi hẳn là không tin.
Ánh mắt của Hứa Tiêu Hàn lộ ra ánh hào quang của tuổi trẻ.
– Tôi chỉ đang nghĩ, duyên phận giữa người và người có thật sự tồn tại hay không? Ví như có một số người tôi vừa nhìn thấy đã rất ghét, mà có một số người tôi vừa gặp trong lòng đã có ấn tượng tốt.
– Duyên phận đương nhiên tồn tại, nói đơn giản hơn, duyên phận chính là nhãn duyên, nói theo khoa học, duyên phận chính là thẩm mỹ quan.
Quan Doãn trấn an Hứa Tiêu Hàn.
– Chớ suy nghĩ lung tung, chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước mới là việc nên làm của một học sinh.
– Vâng.
Hứa Tiêu Hàn gật đầu.
– Tôi tiễn anh bằng một bài thơ được không?
– Được.
Quan Doãn cười nói.
– Đáng tiếc bên cạnh không có cây liễu, nếu không có thể hái liễu đưa tiễn rồi.
– Thanh thiên khán phá vô nhan sắc, vọng đoạn trọng sơn chỉ xích gian. Triển sí tường không khinh vạn lý. Truy vân trực thượng bất chu điên (Trời trong nhìn như không màu, phóng hết tầm mắt vào không gian vô tận. Giương cánh bay liệng giữa khoảng không nghìn dặm, vượt mây thẳng tới đỉnh vinh quang)
Hứa Tiêu Hàn vẫy tay từ biệt Quan Doãn.
– Hẹn gặp lại, Quan Doãn.
Trong nhiều trường hợp, tạm biệt là không gặp lại, nhưng cũng có nhiều trường hợp. Tạm biệt là vì lần gặp sau, sau khi thấy bóng dáng thướt tha xinh đẹp của Hứa Tiêu Hàn biến mất sau góc rẽ lầu ký túc xá, Quan Doãn mới thu hồi ánh mắt, đi nhanh ra khỏi Đại học Bắc Kinh
Rời khỏi Đại học Bắc Kinh, Quan Doãn đi thẳng đến Kim Sinh Lệ Thủy.
Đã lâu không tới nhà họ Kim, Quan Doãn rất nhớ Kim Nhất Giai. Từ trước tới nay, hắn đều cho rằng tình cảm giữa hắn và Kim Nhất Giai vì Hạ Lai mà mới bức thiết hơn, mới khiến cho hắn và cô đi tới cùng nhau, có đôi khi tình cảm của hai người cũng bị quấy nhiễu bởi thế giới bên ngoài, ngược lại lại là chất xúc tác thúc đẩy tình cảm phát triển hơn, cho nên, đã từng có một thời gian ngắn hắn cảm thấy hắn cũng không phải thực sự yêu Kim Nhất Giai.
Có thể, không phải thật sự yêu, chỉ là dưới sự thúc đẩy của vận mệnh, hắn và Kim Nhất Giai phải ở bên nhau, cũng không như lúc trước hắn và Hạ Lai gặp nhau mến nhau một cách tự nhiên, chỉ do một sai lầm nho nhỏ mà hai người đã thôi nhau.
Tuy nhiên trong thời gian qua, tuy nói việc Hạ Lai mang thai khiến hắn rất lo lắng, nhưng càng lo lắng cho Hạ Lai, lại càng nhớ thương Kim Nhất Giai hơn trước đây, nhất là vừa rồi, sau khi Trần Mính nói ra một câu, Quan Doãn mới hiểu thêm một chút, tình yêu mà hắn đối với Kim Nhất Giai, đã sáp nhập vào sinh mạng của hắn.
– Mọi thứ đều không phải ngẫu nhiên, đều là tất yếu.
Đúng vậy, trong cuộc đời chỉ cần chuyện đã xảy ra, đều là tất yếu mà không phải là ngẫu nhiên, nói cách khác, trong cuộc sống kỳ thật không có trùng hợp, tất cả trùng hợp, đều là do định mệnh. Định mệnh xui khiến hắn và Hạ Lai gặp nhau, định mệnh lại bắt họ phải chia tay, nhưng lại có kết tinh trong định mệnh, còn Kim Nhất Giai từ lúc xuất hiện trong cuộc sống của hắn, đến khi hai người hiểu nhau mến nhau và thề non hẹn biển, bây giờ nghĩ lại mọi thứ, tuy nói có sự thúc đẩy mạnh của số phận, nhưng nói một cách công bằng, cũng là do sự kết hợp của định mệnh.
Quan Doãn lúc này càng thừa nhận, từ khi Kim nhất Giai xuất hiện trước mặt hắn, hắn không hiểu sao lại có ấn tượng tốt với cô ấy, sau càng tiếp xúc, sự già giặn của cô, dám yêu dám hận dần dần làm cho hắn rung động, và thành công đi vào nội tâm của hắn. Có lẽ hắn không muốn thừa nhận chính là, lúc ở đại học, suy nghĩ đơn giản, chỉ mong muốn mọi thứ đơn giản tốt đẹp, vẻ đẹp nhu nhược của Hạ Lai phù hợp thẩm mỹ quan của hắn, mà sau khi tốt nghiệp đại học, nhất là sau khi lăn lộn ở huyện Khổng hơn một năm, nếm trải hết sự thay đổi của lòng người, hắn mới biết được người phụ nữ mà hắn muốn cưới làm vợ là kiểu phụ nữ nào.
Chính là người có tính cách già dặn như Kim Nhất Giai yêu thì dám nói yêu, hận thì ra tay không thương tiếc, không thương không hận thì xoay người rời đi, hắn cần một người tương thân tương trợ lẫn nhau, có thể cùng hắn vượt qua phong ba bão táp của cuộc đời, một người phụ nữ có thể sống chết cùng hắn, mà không ai có thể hơn được Kim Nhất Giai.
Khi ngồi xe đến tới Kim Sinh Lệ Thủy, khoảng hơn tám giờ tối, gió nhẹ đầu thu thổi nhẹ vào khuôn mặt, làm cho tinh thần người ta sảng khoái, Quan Doãn vừa mới dừng xe, Kim Nhất Giai đã đứng trước mặt.
Đã lâu không gặp Kim Nhất Giai, nụ cười trên mặt cô tràn đầy thanh xuân, cả người toát ra hơi thở phấn chấn, cô như con thiêu thân nhào vào lòng Quan Doãn, dùng sức đánh vào ngực Quan Doãn mấy cái:
– Đồ tồi, anh cuối cùng đã đến, em nghĩ anh đã thay lòng đổi dạ.
Quan Doãn ôm chặt Kim Nhất Giai, hắn cảm nhận được mùi thơm thân thể trưởng thành của cô, cố tựa đầu vào trong mái tóc của cô, hít một hơi thật sâu, chột dạ nói:
– Biển có thể khô đá có thể rạn nứt, lòng anh vĩnh viễn không thay đổi.
Đầu thu, thời tiết ôn hoà, Kim Nhất Giai mặc chiếc váy dài xanh nhạt, mới nhìn như hoa sen nổi trên mặt nước, nhìn kỹ như hoa mai ngạo nghễ nở rộ, Quan Doãn nhớ mong, nhất thời động tâm, cúi người hôn trên trán của cô.
Kim Nhất Giai hoảng sợ, đẩy Quan Doãn ra, giận trách:
– Đang ở ngoài cổng, anh chú ý một chút, để ba nhìn thấy, ông sẽ mắng anh đấy.
Kim Toàn Đạo là người truyền thống, Quan Doãn đương nhiên biết, chẳng qua là không nén nổi tình cảm mà thôi, hắn cười ha hả, nắm chặt tay Kim Nhất Giai bước vào cổng chính của nhà họ Kim.
Phong cảnh của Kim Sinh Lệ Thủy vẫn như cũ, không có gì khác so với lần trước đến, dường như có nhiều cây tùng hơn.
Bình thường mà nói, trong nhà đều không nên trồng cây tùng, cây tùng có tính âm, làm cho người ta cảm giác âm hàn, nhưng nếu gia đình trí thức, chủ nhân có khí vận thịnh vượng có thể dập tắt âm hàn của cây tùng, như vậy trong nhà trồng cây tùng ngược lại sẽ tăng thêm không khí yên bình cho gia đình.
Kim Toàn Đạo không ở nhà, Lý Ngưng Hoan đang ở nhà.
Lý Ngưng Hoan thấy Quan Doãn đi vào, chỉ ôn tồn gật đầu nói:
– Tiểu Quan đã đến.
Quan Doãn biết rằng tính tình của Lý Ngưng Hoang đạm bạc, không thích giao du, cũng chỉ gật đầu đáp lại:
– Chào dì.
Lý Ngưng Hoan khẽ gật đầu:
– Đã đến đây nên ở lại chơi vài ngày, Kim Sinh Lệ Thủy ở vùng ngoại ô, không khí tốt, có núi và nước, là nơi tốt để thư giãn. Cuộc sống phải có chặt có lỏng mới tốt, cửu phục giả phi tất cao, khai tiên giả tạ độc tảo.
– Cảm ơn lời chỉ bảo của dì.
Quan Doãn biết rằng Lý Ngưng Hoan bình thường giữ chữ như vàng, chịu nói nhiều với hắn như vậy, cũng là nguyên nhân xem trọng hắn.
– Chưa thể nói là dạy bảo, chỉ là một chút trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Nói vừa xong, Lý Ngưng Hoan đứng dậy đi, nhìn thời gian, hẳn là tới giờ kinh chiều.
Lý Ngưng Hoan tin Phật giáo, mỗi ngày sớm tối đều đọc kinh, không biết sao, bà khiến Quan Doãn nhớ tới mẹ của Vương Duy, người đàn bà họ Thôi kia ở thời Đường quanh năm ở ẩn Chung Nam Sơn, cả đời theo Phật giáo, dưới sự ảnh hưởng của bà, Vương Duy không màng danh lợi, cả đời tin Phật, cũng giành được nhiều lời khen ngợi về thơ Phật.
Cảnh ban đêm của Thiên Giai mát lạnh như nước, ngồi xem sao Khiên Ngưu sao Chức Nữ… Dưới bóng đêm của Kim Sinh Lệ Thủy, tiếng côn trùng kêu vang, Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngồi trên giàn cây nho, vừa uống trà, vừa nói về nhiều sự tình xảy ra gần đây, lương phong hữu tín, thu nguyệt vô biên, một đêm mùa thu hiếm có, bỗng nhiên khiến cho Quan Doãn cảm giác bồng bềnh như tiên.
Cuộc sống bận rộn, cũng chỉ là vì tranh thủ lúc rãnh rỗi thư giãn, vì trăng sáng gió mát tự do tự tại, cho nên khi có thể thư giãn thì nên mặc sức thư giãn, nếu không cũng không ai biết ngày mai sẽ đối mặt với bận rộn như thế nào.
– Gần đây, chuyện của em khá thuận lợi, tuy nhiên ba có chút không vui, bình thường ba không đến ở Kim Sinh Lệ Thủy, trong thời gian này cách ba đến năm ngày lại đến đây một lần, điều đó cũng nói lên rằng, ông đang có phiền não.
Kim Nhất Giai vừa gọt trái táo, vừa nhỏ nhẹ nói chuyện với Quan Doãn, cô lúc này, dưới phong cảnh của trăng thanh gió mát làm nổi bật chiếc váy dài bồng bềnh như tiên, bay theo chiều gió.
Tự lúc nào Kim Nhất Giai lại hiền lành như một người vợ? Quan Doãn trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, hắn nhận lấy miếng táo của Kim Nhất Giai đưa tới, nhớ tới khi hắn nằm viện ở Hoàng Lương, Kim Nhất Giai chỉ mới học cách gọt táo, nhớ tới Kim Nhất Giai vì hắn mà nỗ lực hết mọi thứ, không khỏi trong lòng xao động, dưới tình cảnh này, hắn rốt cục nhận ra rằng Kim Nhất Giai mới là người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Đúng vậy, từ nay về sau, chỉ yêu một mình Kim Nhất Giai.
– Bác Kim có phiền não cũng bình thường, trong tình hình chính trị hiện tại, Bác Kim đứng trước sự lựa chọn lưỡng nan.
Sự qua đời của Ông cụ ở Bắc Kinh, tác động trực tiếp đến các quan chức chính phủ cấp cao ở Bắc Kinh, tuy nói lần nữa làm lại từ đầu hơi có chút khoa trương, nhưng có thể đoán được, trong thời gian tương đối ngắn, Kim Toàn Đạo có thể cũng sẽ không hài lòng.
Trừ phi Kim Toàn Đạo hiện tại đã đứng vào đội ngũ.
Nhưng vấn đề là, với sự quan sát và lý giải của Quan Doãn đối với Kim Toàn Đạo, Kim Toàn Đạo với người đứng đầu của ngày hôm nay có quan niệm triết lý chính trị không giống nhau, với quyền thế và địa vị của ông bây giờ, không thể tự làm khó cho bản thân để thích ứng với quyền uy của người đứng đầu.
Vừa nghĩ, Quan Doãn bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng:
– Nhất Giai, em thay anh chuyển một câu nói cho Bác Kim.