Quan Vận

Chương 475: Núi cao sông dài


Đọc truyện Quan Vận – Chương 475: Núi cao sông dài

Vương Xa Quân vẫn còn đang ở huyện Khổng?
Quan Doãn ngây người sửng sốt, trong lòng nháy mắt hiện lên hàng đống suy nghĩ. Nói thật, tính cách của hắn tuy có nguyên tắc thích giúp mọi người, nhưng nghĩ đến mối thù không đội trời chung giữa hắn và Vương Xa Quân, dù thư của Vương Xa Quân là những lời tâm huyết, chung quy lòng người khó dò. Hơn nữa, lần này Vương Xa Quân đến huyện Khổng, e là không phải muốn quay về chốn cũ, mà còn có mục đích khác.
Nếu như đã đến huyện Khổng này, không muốn gặp mặt hắn một lần, lại muốn viết bức thư khoe khoang một phen, là có ý gì? Nếu như không có ý uy hiếp, cứ gọi điện thoại thẳng cho hắn, chẳng phải là càng gọn gàng dứt khoát hơn sao?
Lời nói của Lý Lý không phải là không có lý. Vương Xa Quân đang chịu tội lẩn trốn, trận lửa lớn năm đó không làm gã chết cháy, nếu để cảnh sát biết gã còn sống trên thế gian này, thì có thể mở lại vụ án ngày trước, truy nã gã về quy án. Nói cách khác, không cần chính mình phải động thủ, chỉ cần giữ Vương Xa Quân lại, sau đó báo cảnh sát là được rồi. Mượn tay Thôi Ngọc Cường để diệt Vương Xa Quân, bất quá chỉ là việc tiện tay mà thôi.
Nhưng …. Quan Doãn lại suy nghĩ kỹ lại, vừa mới nói chuyện với Tiểu Muội về nguyên tắc đối nhân xử thế, còn bảo Tiểu Muội phải giữ lòng ngay dạ thẳng làm người mà hắn quay người lại đã nghĩ muốn giết Vương Xa Quân, cũng quá là nói một đằng làm một nẻo rồi. Có câu nói: buông tay được thì nên buông tay, nên khoan dung độ lượng, hơn nữa, biết đâu chừng mai này Vương Xa Quân thật sự có thể cải tà quy chính.
Cũng có thể nói là mặc kệ Vương Xa Quân có thật sự muốn cải tà quy chính hay không, hắn cũng nên cho gã cơ hội mới đúng. Nếu trong thư Vương Xa Quân ra vẻ rộng lượng như vậy, hắn sao có thể không tỏ chút khí độ trước mặt Vương Xa Quân chứ?
Đã có chủ ý, Quan Doãn nói:
– Cậu chuyển lời với Vương Xa Quân giúp tôi, bảo gã từ nay về sau không bao giờ về huyện Khổng nữa thì có thể thả gã đi…
– Anh Quan, không thể thả hổ về rừng được. Vương Xa Quân lòng lang dạ sói, thả gã đi chẳng khác nào nuôi hổ thành họa. Chờ đến khi gã đủ lông đủ cánh rồi thì không chừng còn cắn ngược lại một cái nữa. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ hạ độc thủ…
Lý Lý sốt ruột nói:
– Nếu anh không muốn hạ thủ thì để em làm. Nói thế nào cũng không thể thả gã đi được, xem như lần trước gã chìm trong vũng bùn….
Lý Lý bình thường không dễ dàng nói những lời như thế, lần này đúng là tức giận rồi. Quan Doãn hiểu được tâm trạng Lý Lý, biết Lý Lý cũng vì tình nghĩa anh em, thà rằng phải gánh trả một mạng, cũng muốn dọn sạch tai họa ngầm giúp hắn, hắn rất cảm động. Nhưng cảm động thì cảm động, hắn vẫn giữ vững ý kiến của mình:
– Lý Lý, hãy nghe anh nói, lần trước đại nạn không chết cũng chứng minh Vương Xa Quân không cần phải chết. Trời có đức hiếu sinh, thả cho gã một con đường sống, tương đương với chừa cho mình một con đường lui…
– Nhưng anh Quan…
– Quyết định như vậy đi.
Quan Doãn ngắt lời Lý Lý. Lúc mấu chốt, nên ngắt lời thì ngắt, nếu không uy quyền của hắn không giữ vững được.
– Được rồi.
Lý Lý bất đắc dĩ nói.

– Anh Quan, giờ em nghe lời anh, nhưng nếu chẳng may có một ngày Vương Xa Quân bất lợi với anh, em cũng vẫn cố gắng chiến đấu cùng anh. Nhưng nếu quả thật có một ngày như vậy thì anh nợ em một lời xin lỗi.
– Được, anh sẽ nhớ kỹ.
Quan Doãn mỉm cười, anh em rốt cuộc là anh em, nói thẳng như thế còn mạnh hơn người đánh sau lưng gấp trăm lần.
Sau đó, Quan Doãn an tâm đi ăn cơm, đem mọi chuyện bỏ lại phía sau.
Sau khi ăn xong thì trời cũng đã tối, Quan Doãn tản bộ trong sân, vừa đùa giỡn với chó vàng, vừa hít thở làn gió thu nhẹ nhàng khoan khoái, ngắm rặng mây đỏ trên trời. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sáng mai hắn sẽ khởi hành đưa Tiểu Muội lên Bắc Kinh, mà cha mẹ hắn cũng khởi hành đến tỉnh Dự. Một bên lên Bắc, một bên xuôi Nam, người một nhà đường ai nấy đi rồi.
Ngẫm lại, mẹ hắn hơn hai mươi năm chưa bước ra khỏi huyện Khổng, rốt cuộc cũng đồng ý về thăm nhà, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu. Nhưng đời người cuối cùng phải có dũng khí nếm thử mới tốt, nếu không, cứ bảo thủ, vĩnh viễn không thể nhìn được phong cảnh phía trước.
Điện thoại lại reo lên.
Không ngoài dự liệu, là điện thoại của Lý Lý.
– Anh Quan, Vương Xa Quân đi rồi, rời khỏi huyện Khổng rồi… Gã nói, khi còn sống, gã sẽ không bao giờ bước vào huyện Khổng một bước nữa. Gã còn nói lần này quay về, không phải là muốn trả thù, chỉ là về lấy một vật. Gã nói gã cảm ơn anh, còn muốn tặng anh một câu…
– Câu gì?
Trong lòng Quan Doãn hoàn toàn bình tĩnh, không ngờ chẳng có chút kích động nào.
– Vân Sơn xanh ngắt, nước sông mênh mông, làn gió phất phơ…
Lý Lý thuật lại câu nói của Vương Xa Quân, không hiểu mà hỏi:
– Lời của gã còn chưa hết. Quái thật, từ khi nào mà Vương Xa Quân lại thích nói văn chương như vậy. Những gì gã nói em đều không hiểu gì cả…
Lý Lý cũng học đại học, nhưng chuyên ngành là khoa học tự nhiên, còn Vương Xa Quân thì học Văn khoa. Vương Xa Quân trích dẫn một câu của Phạm Trọng Yêm, Lý Lý cảm thấy khó hiểu cũng là chuyện bình thường.
Quả thật, lời của Vương Xa Quân còn chưa hết, phía sau còn cố ý chừa lại một câu. Có lẽ Lý Lý không hiểu được dụng tâm của Vương Xa Quân, Quan Doãn hiểu rất rõ, nhưng bất quá, Vương Xa Quân thích khoe khoang kia đã khen tặng hắn một câu, nhưng đồng thời cũng không quên gõ lại hắn một câu không nhẹ.
Cùng với câu kết trong “Lậu Thất Minh” của Lưu Vũ Thiếc – nhà cỏ của Nam Dương Gia Cát, Vân Đình của Tây Thục Tử, Khổng Tử nói: Có gì xấu xa? – Tóm lại mấy chữ “nhà ở của quân tử” dùng để ám chỉ những thủ pháp của người quân tử. Lời nói của Vương Xa Quân cũng có thể tóm tắt trong bốn chữ: núi cao sông dài!

Vân Sơn xanh ngắt, nước sông mênh mông, làn gió phơ phất, núi cao sông dài – là lời Vương Xa Quân nịnh hót hắn, cho rằng hắn có phong độ như núi cao sông dài, mà Vương Xa Quân còn ngầm nói cho hắn biết, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.
Sau này gặp lại thì sau này gặp lại. Nếu Quan Doãn đã quyết định để Vương Xa Quân chạy đi thì hắn sẽ không hối hận.
– Không có gì, gã chỉ muốn khoe khoang một chút. Thế nào, gã có thay đổi chút nào không?
– Không có gì thay đổi. Nhưng gã đeo kính râm lớn, bộ dạng như cúi đầu nhận lỗi vậy.
Lý Lý nói.
– Nhưng xem tình trạng của gã thì cũng không tệ lắm, hẳn cũng không có gì khó khăn.
– Không có gì khó khăn thì tốt rồi.
Quan Doãn cảm khái một câu.
– Nếu gã có thể quý trọng cơ hội được tái sinh không dễ dàng này, gã nên làm thêm nhiều chuyện có ý nghĩa.
– Anh Quan, em vẫn cảm thấy thả Vương Xa Quân đi là không thỏa đáng, trong lòng cảm giác thật không nỡ.
– Không nên suy nghĩ nhiều quá, để gã đi đi.
Quan Doãn cười nói:
– Dù sao cũng là đồng hương đó, chừa một con đường, cũng tốt cho sau này gặp lại. Cậu nên đem sức lực đặt hết vào tiền đồ của cậu.
– Em cũng đang muốn nhắc đến chuyện này. Anh Quan, anh nói em ở lại Huyện ủy tiếp tục phát triển, bước tiếp theo sẽ lên làm Phó Chánh văn phòng thì tốt hay đến xã, thị trấn làm Phó Chủ tịch thị trấn thì tốt?
– Đi làm Phó Chủ tịch thị trấn không có ý nghĩa, tranh thủ lên đến trưởng phòng rồi mới đi xuống đó.
– Được rồi, em nghe lời anh đó.

Quan Doãn mỉm cười. Lý Lý quan tâm đến con đường làm quan như vậy xem như cũng từ từ mở ra cục diện. Có Trần Vũ Tường chiếu cố, trước khi Trần Vũ Tường rời khỏi huyện Khổng, Lý Lý lên chức trưởng phòng cũng không có vấn đề gì lớn.
Ngày hôm sau, mặt trời rực rỡ, là một ngày cuối thu thời tiết dễ chịu. Sáng sớm, Quan Doãn đã lái xe đưa cha mẹ hắn đến trạm xe. Ban đầu hắn vốn định đưa cha mẹ hắn đến Hoàng Lương, từ Hoàng Lương ngồi xe lửa xuôi Nam, nhưng cha mẹ hắn không đồng ý, muốn tự ngồi xe đến Hoàng Lương. Tiếp đó, hắn và Tiểu Muội cùng lái xe đi thẳng đến Bắc Kinh.
Từ huyện Khổng đến Bắc Kinh có thể không cần vào Hoàng Lương, cứ đi vòng qua Hoàng Lương là được, nhưng dù có vào cũng không phải đi xa thêm. Quan Doãn sở dĩ không kiên trì đưa cha mẹ đến Hoàng Lương vì hắn nhận ra, mẹ hắn muốn tự mình ngồi xe, lại theo con đường năm xưa bà từ tỉnh Dự đến huyện Khổng.
Con đường cuộc đời là đường một chiều, không có khả năng quay đầu lại. Có lẽ mẹ hắn muốn trên đường về ôn lại quãng đường đã trải qua năm đó. Nhân sinh không thể lặp lại, nhưng tâm trạng thì có thể tái hiện.
Cách ngày Tiểu Muội khai giảng còn đến ba ngày, sở dĩ phải đi trước vì muốn dừng ở thành phố Yến một ngày, một là gặp mặt Tề Ngang Dương, hai là gặp Hoàng Hán.
Hoàng Hán đã đi làm ở Cục Công an thành phố Yến.
Quan Doãn đang chạy chiếc BMW của Ôn Lâm. Xe BMW có tính năng vượt trội, một đường lướt nhẹ đã đến thành phố Yến.
Chạy một chút đến đầu đường cao tốc, đã thấy chiếc Mercedes – Benz của Tề Ngang Dương đậu ven đường. Quan Doãn xuống xe, bước lên đấm cho Tề Ngang Dương một quyền:
– Chẳng phải nói không cho anh đến đón ở đầu đường, sao anh còn như vậy?
– Anh chỉ sợ nếu xảy ra chuyện như lần trước, anh bỏ lỡ mất trò hay thì rất đáng tiếc.
Tề Ngang Dương cười ha ha, xoay người lại, gật đầu nghiêm trang chào Tiểu Muội.
– Tiểu Muội, gọi anh Ngang Dương.
– Không gọi.
Tiểu Muội nghiêng đầu qua một bên, không thèm chú ý đến Tề Ngang Dương đang cợt nhả. Chẳng hiểu sao, Tiểu Muội dường như rất không thích Tề Ngang Dương.

– Em Quan, Tiểu Muội có thành kiến với anh. Đây không phải là một hiện tượng tốt nha.
Tề Ngang Dương lắc đầu.
– Thật ra anh vô cùng thiện lương, Tiểu Muội chắc chắn là đang hiểu lầm anh.
– Em không hiểu lầm anh.
Tiểu Muội lên tiếng.

– Em chỉ cảm thấy anh miệng lưỡi quá trơn tru. Em không thích người quá dịu dàng, nhất là đàn ông dịu dàng.
Tề Ngang Dương bó tay rồi, sửng sốt cả nửa ngày, không còn cách nào khác, đành gãi gãi đầu, tự giễu nói:
– Được, bước qua muôn hoa, cỏ không dính vào áo. Hôm nay lại bị đâm vào tay rồi.
– Kẻ bơi giỏi cũng có ngày bị chìm, người cưỡi ngựa giỏi cũng có lúc bị ngã, họa cũng chính vì sở trường của mình. Ngang Dương, đạo lý triết học này anh không hiểu sao?
Quan Doãn cười ha hả.
– Được rồi, đi ăn cơm, đói cả rồi
Tề Ngang Dương không phục, nói với Tiểu Muội:
– Tiểu Muội, một ngày nào đó, em sẽ thay đổi cách nhìn về anh, gọi anh một tiếng anh Ngang Dương, em có tin không?
– Em không gây cãi mấy chuyện vô vị với anh.
Tiểu Muội hừ một tiếng.
– Tặng anh một câu: đừng hứa hẹn trong lúc vui sướng, đừng trả lời khi đau thương, đừng quyết định khi đang tức giận!
– Được, được Tiểu Muội dạy dỗ, xem như một kinh nghiệm khó quên trong cuộc đời.
Tề Ngang Dương cũng không giận, đưa tay ôm vai Quan Doãn:
– Đi, ăn bữa tiệc lớn đi.
Quan Doãn gặp Tề Ngang Dương không phải vì muốn ăn bữa tiệc lớn của anh, mà vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Tề Ngang Dương. Theo Tề Ngang Dương vào nơi nổi tiếng của thành phố Yến là khách sạn Thiên Nhân, Tề Ngang Dương dừng xe xong, Quan Doãn cũng muốn đậu ngay sau xe Tề Ngang Dương, bỗng nhiên có một chiếc Porsche rẽ ngoặt vào, chiếm trước một bước, giành vị trí của Quan Doãn.
Một chỗ đậu xe, muốn giành thì giành ngay, bên cạnh không phải là không có chỗ đậu. Quan Doãn cũng không tức giận, nhìn xung quanh, liền chạy đến chỗ trống bên cạnh. Mới vừa bắt đầu chạy thì trên chiếc xe trước có một người nhảy xuống, toàn thân là đồ đen bó sát người, đầu cũng đội mũ đen, tay cầm một cây côn cảnh sát, thân hình nhanh nhẹn nhảy tới trước xe Quan Doãn, dùng côn cảnh sát chỉ vào Quan Doãn.
– Quan Doãn, anh xuống đây!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.