Quan Vận

Chương 466: Chầm chậm đi tới


Đọc truyện Quan Vận – Chương 466: Chầm chậm đi tới

Ánh mặt trời sáng rực hơi chói mắt, Hầu Lam bất tình lình bị Quan Doãn gọi to từ phía sau có chút hoảng sợ, cô quay lại nhìn, đã bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt không mở ra được, cô lấy tay che ánh mặt trời đang rọi, tập trung nhìn vào, cách xa chừng vài mét có một người thân hình cao lớn, toàn thân đắm chìm trong ánh mặt trời, kim quang sáng lạn, bước chân như gió đi tới gần cô.
Cảnh tượng mới gặp Quan Doãn, cứ như vậy ngừng lại trong đầu Hầu Lam, nhiều năm sau nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ, cô vẫn như rõ mồn một trước mắt, ký ức hãy còn mới mẻ.
– Anh chính là hỗn thế tiểu Ma vương Quan Doãn?
Hầu Lam mặc một chiếc váy liền áo màu lam nhạt, tóc buột đuôi ngựa, đôi mắt mở to sáng rực như ngọc tỏ ra sự nghi vấn tò mò, tay cô nhẹ nhàng đung đưa, giống như một nhúm cây mã đề nhẹ đưa trong gió mùa hè, tươi mát mà tự nhiên, kéo theo hồi ức xa xưa quay về.
Trán của Hầu Lam hơi rộng, cằm hơi nhọn, toàn bộ khuôn mặt sinh động mà sống động, hơn nữa cô còn tươi mát như khí chất hoa bách hợp và eo nhỏ thon gọn, quả thật tạo ra mỹ cảm khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Nếu như nói cái đẹp của Hạ Lai xuất phát từ vẻ yếu đuối mỏng manh, vẻ đẹp của Ôn Lâm là vẻ đẹp khỏe mạnh cân đối, như vậy vẻ đẹp của Hầu Lam là sự tổng hợp của Hạ Lai và Ôn Lâm, có ba phần mỏng manh yếu đuối của Hạ Lai và bốn phần kiện mỹ của Ôn Lâm, cộng thêm ba phần thon thả tự có, ấn tượng đầu tiên của Hầu Lam ở trong mắt Quan Doãn, tựa như một khóm trúc ven sông, duyên dáng yêu kiều, đứng bên cạnh dòng nước.
Tuy nhiên… hắn nghe thấy Hầu Lam gọi hắn là hỗn thế tiểu Ma vương, Quan Doãn lắc đầu cười:
– Hỗn thế Tiểu Ma vương? Ai cho tôi biệt hiệu như vậy?
– Tôi đấy, sao chứ, có ý kiến gì không?
Hầu Lam cười nói tự nhiên, lại nghiêng đầu nhìn Quan Doãn mấy lần, thấy Quan Doãn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và cái quần dài đơn giản, khắp người tỏa ra phong cách thản nhiên chính chắn, giống như một người đàn ông đã từng trải qua sóng to gió lớn nên không sợ hãi gì cả, trong lòng của cô không khỏi thắc mắc. Quan Doãn xuất thân bình dân, sao có thể so sánh với công tử số một Chương Tiện Thái, dường như Quan Doãn càng khí định thần nhàn, càng có phong cách điềm tĩnh chững chạc.
– Nếu như nói một chút ý kiến cũng không có, nhất định là lời nói dối. Nhưng nếu như nói có ý kiến lớn, cũng không phải là lời nói thật.
Quan Doãn cười ha hả, chỉ sau một hiệp hắn đã biết rõ nội tình của Hầu Lam, suy nghĩ của Hầu Lam đơn giản. Người chân thật nói lời thẳng thắn, nhưng ngược lại lại khiến cho hắn chú ý.

– Tôi muốn hỏi cô, vì sao cô nói tôi là hỗn thế tiểu Ma vương?
– Bởi vì, bởi vì…
Hầu Lam nói không nên lời, nghiêng đầu suy nghĩ, lại cắn ngón tay.
– Dù sao tôi cũng đã nghe nhiều lời truyền về anh, anh là hình tượng người xấu. Chẳng những xấu, còn hỏng đến chảy nước, hay bởi vì tuổi của anh còn nhỏ. Cho nên tôi bí mật đặt cho anh một biệt hiệu hỗn thế tiểu Ma vương, hì hì.
– Được rồi, cô nói tôi là hỗn thế tiểu Ma vương, thì tôi là vậy.
Quan Doãn vung tay lên.
– Một biệt hiệu không có gì lớn. Cho dù cô kêu tôi là hỗn thế Đại Ma vương cũng không thành vấn đề.
– Không ngờ, anh rất rộng lượng, không giống như lời truyền của mọi người.
Hầu Lam càng tò mò về Quan Doãn.
– Anh đừng có tạo ra vẻ không có gì, sau lưng lại đặt cho tôi một biệt hiệu đấy?
– Không, tuyệt đối là không.

Quan Doãn từ đầu đến cuối cười rất thoải mái.
– Trách người chính là trách mình, tha thứ cho người chính là tự tha thứ cho mình, lời nói đi đôi với việc làm, không nên chót lưỡi đầu môi.
Một câu nói đã khiến cho Hầu Lam thay đổi cách nhìn khác xưa với Quan Doãn, cô sững sờ trong giây lát, đột nhiên đưa tay cho Quan Doãn:
– Xin chào Quan Doãn, tôi là Hầu Lam.
Quan Doãn cầm bàn tay nhỏ bé nhưng đầy sức sống của Hầu Lam, khẽ gật đầu, thái độ khiêm tốn nhưng đầy niềm nở:
– Xin chào Hầu Lam, tôi là Quan Doãn.
Quan Doãn và Hầu Lam bắt tay trong phút chốc, ai cũng không biết cái mở đầu như thế nào, và sẽ ảnh hưởng sâu xa như thế nào.
Tô Mạc Ngu đứng một bên mỉm cười như hoa, cô rất hài lòng và thỏa mãn với buổi gặp mặt lần đầu đầy hiệu quả của Quan Doãn và Hầu Lam, không uổng công cô đã bỏ công tiếp xúc với Hầu Lam hơn một tháng.
Quan Doãn lẻ loi một mình đến nơi hẹn, vốn ngay từ đầu hắn không có ý định gặp mặt Hầu Lam, sau khi trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy vẫn có rất nhiều thứ phải do hắn đích thân ra mặt mới tốt. Tô Mạc Ngu dù sao không phải là người trong quan trường, cô cũng không hoàn toàn hiểu rõ làm thế nào lợi dụng Hầu Lam nói ra chỗ hỏng của Bắc Thành Nhất Kiến, hoặc là làm thế nào khéo léo gia nhập.
Nếu để cho Tề Ngang Dương ra mặt, mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng sẽ khiến cho đối phương cảnh giác. Tuy nói Quan Doãn là thư ký số một của Thành Ủy Hoàng Lương, nhất định nằm trong danh sách của Chương Tiện Thái, nhưng cấp bậc của hắn còn thấp, sẽ không phải là đối tượng trọng điểm mà Chương Tiện Thái ngó tới.

Bên trái của Quan Doãn là Tô Mạc Ngu, bên phải là Hầu Lam, một người dưới sự đồng hành của hai cô gái đẹp, tha hồ vui chơi ở Hoàng Lương Mộng. Điển cố Hoàng Lương Mộng, Quan Doãn nghe nhiều nên thuộc, Hầu Lam lại chỉ biết một mà không biết hai, làm cho Quan Doãn phải nói lại cho cô nghe.
– Nhắc đến triều Đường, có một đạo sĩ tên là Lã Ông khi đi ngang qua Hoàng Lương Mộng, gặp một thư sinh họ Lư. Khi nói chuyện với nhau, Lư Sinh lộ ra ý hướng tới vinh hoa phú quý, Lã Ông khuyên Lư Sinh, vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là mây khói, đời người quan trọng nhất là sự an lòng, thoải mái, mà không phải theo đuổi phồn hoa nhân gian mờ ảo hư vô. Lời nói của Lã Ông đánh không ngã cơn thèm khát tạo dựng sự nghiệp hưởng vinh hoa phú quý của thư sinh họ Lư, Lã Ông thấy thế, liền cười, lấy ra một cái gối đầu đưa cho Lư Sinh, bảo Lư sinh hãy ngủ một giấc, Lư Sinh không hiểu lắm, tuy nhiên đúng lúc quá mệt liền nhận lấy cái gối và ngủ một giấc.
Hầu Lam nghe đến nhập thần, ánh mắt lom lom nhìn nhìn Quan Doãn:
– Tiểu Ma vương, không ngờ anh còn biết kể chuyện xưa, tôi cũng không biết nơi này còn có truyền thuyết thần kỳ như vậy, lẽ ra bên trong có văn hóa thâm hậu như thế, ắt du lịch sẽ phát triển chứ?
Lời nói của Hầu lam không phải không có lý, Hoàng Lương Mộng tuy là nơi du lịch, nhưng du khách đến đây rất ít, cộng thêm ba người Quan Doãn, cả thảy chỉ mười mấy người.
Tuy Hoàng Lương Mộng quả thật không có chỗ nào đáng dạo chơi, tuy nói có quần thể kiến trúc được xây dựng theo phong cách đời nhà Minh và nhà Thanh, hơn nữa bên trong nội viện thấp thoáng cây xanh tươi tốt, gợn sóng xanh, khói bay nhẹ, thanh thoát, tạo ra sự tĩnh mịch tại miếu đạo sĩ ở phương Bắc và sự tươi đẹp ở khu lâm viên Giang Nam, nhưng so với sự nổi danh của Hoàng Lương Mộng, vẫn là danh chưa xứng với thực
Không phải cảnh điểm không tốt, hay là chưa có tiếng tăm, không hiểu được làm sao sử dụng tài nguồn nguyên hiện hữu viết văn, hoặc có thể nói, hay người cầm quyền không đủ mạnh trong du lịch, không khai quật được tiềm năng du lịch của Hoàng Lương, mới dẫn đến ngành du lịch của Hoàng Lương rơi vào trạng thái sống dở chết dở.
Phải nói, trong nhiệm kỳ của Tưởng Tuyết Tùng, du lịch của Hoàng Lương cũng không có gì khởi sắc, cũng không phải do Tưởng Tuyết Tùng nhìn không thấy triển vọng của du lịch, nhưng ngược lại, hiệu quả phát triển ngành du lịch quá chậm, không bằng phát triển các ngành khác sẽ thấy được hiệu quả tức thời. Tuy nhiên những suy nghĩ về thành văn hóa lịch sử và thành ngữ của Tưởng Tuyết Tùng, kỳ thật là một chặn đường rộng mở cho bước đệm phát triển du lịch của Hoàng Lương sau này.
Nếu ngành du lịch của Hoàng Lương sau này phát triển nhanh chóng, như vậy Quan Doãn có thể tự hào, không thể bỏ qua công lao của Tưởng Tuyết Tùng, còn hắn, cũng đã góp một phần nhỏ trong đó, trở thành một người sáng lập lịch sử.
Quan Doãn chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Hầu Lam, mà là tiếp tục kể chuyện xưa của hắn.
– Khi Lư Sinh nằm trên cái gối, Lã Ông nấu một nồi cháo, vừa dùng cây quạt quạt lửa, vừa gật đầu nhìn y mà cười, trong nụ cười của Lã Ông ẩn chứa nhiều thâm ý, Lư Sinh cảm thấy rất bối rối, ánh mắt khép lại, chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên thật kỳ lạ, Lư Sinh vừa mới nằm ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa, y chạy ra bên ngoài nhìn, là người nhà gửi thư bảo y về nhà, y lúc này lên xe ngựa, một mạch chạy thẳng về nhà.
– Vào trong nhà mới biết, vợ y đã sinh một bé trai. Lư Sinh rất vui mừng, lần đầu tiên được làm cha, trong lòng rất vui, chỉ muốn ở nhà trông nom vợ con. Sau một thời gian ngắn, y lại cảm thấy đàn ông không nên làm những công việc như hiện tại, liền từ biệt gia đình đi vào kinh thi thố. Lần đầu thi, đã đỗ bảng vàng, lại được Hoàng thượng bổ nhiệm, và sau đó trở thành Huyện lệnh.
– Lư Sinh từ khi lên đảm nhiệm chức Tri huyện, rất cần cù, mấy năm sau lại thăng chức làm Tri phủ. Khi đảm nhiệm chức Tri phủ, cai quản thủy thổ, được dân chúng khen ngợi. Sau lại về Bắc Kinh, thành quan ở Kinh thành được nhiều người mến mộ. Mấy năm sau, xảy ra cảnh chiến tranh, Lư Sinh bị phái đi trấn thủ vùng biên giới, đẩy lùi quân địch binh, lập công lớn, trở thành quan nhất phẩm.

– Địa vị của Lư Sinh rất cao, hưởng hết vinh hoa phú quý của trần gian, nhận hết vinh quang về mình, dẫn đến sự đố kỵ trong giới quan lại, cuối cùng y bị vu cáo bị hãm hại bị nhốt vào ngục, thiếu chút nữa còn bị xử tử, sau lại bị lưu đày đến nơi xa xôi, cuộc sống rơi vào hố sâu. Mấy năm sau, lại được Hoàng thượng một lần nữa đề bạt, lại thăng quan tiến chức, lúc này Lư Sinh ở địa vị cao, thanh thế hiển hách, nhất thời vô song, có thể nói đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
– Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, vài năm sau Lư Sinh bệnh nặng mà chết, lúc sắp chết y nằm ở trên giường nhớ lại quãng đời trước đây, mới ngộ ra rằng cả đời bận rộn bươn trải, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, tất cả công danh lợi lộc và vinh hoa phú quý, chẳng qua cũng chỉ là mây khói, khi y nằm bất động trên giường, nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ, núi xanh ở xa vẫn như cũ, nắng chiều vẫn đỏ rực như xưa, đúng là thành bại ngoảnh lại cũng vô ích, núi xanh vẫn còn đó, ánh nắng chiều đỏ rực vẫn còn đó… Đời người như giấc mộng không thể đuổi theo, đời người lên xuống, chẳng qua là trôi theo dòng nước chảy cuồn cuộn của Trường Giang
– Lư Sinh nhắm hai mắt lại, lúc y cảm thấy sắp chết, người bỗng nhoáng lên một cái, lại tỉnh, mở to hai mắt, hoá ra y vẫn còn nằm ở trên cái gối của Lã Ông, mà Lã Ông còn chưa nấu xong nồi cháo, mùi gạo tỏa hương bốn phía, y hoảng sợ, hoá ra vừa rồi cả đời vinh hoa chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lư Sinh buồn bã thất vọng hồi lâu, mới thở dài cảm ơn Lã Ông, đối với nghèo giàu đều do số mệnh, đạo lý được và mất, tình hình sống và chết, y đều hiểu hết.
Quan Doãn đứng dưới một cây đại thụ thấm thía nỗi tang thương, lấy tay vỗ thân cây:
– Đây là một sự tích giấc mộng Hoàng Lương, giống như cây to này, mấy trăm năm trải qua sóng gió sẽ có ít nhiều thay đổi, lại có bao nhiêu vĩ nhân xuất thế sau đó đã qua đời, nhưng nó vẫn đứng vững không ngã.
– Ừ, tôi đã hiểu.
Hầu Lam gật đầu.
– Ý của anh là kỳ thật người còn không bằng một thân cây, đúng hay không?
Quan Doãn nhẹ nhàng cười, sau khi cười xong bỗng nhiên chuyển lời, lời nói lạnh lùng:
– Tôi muốn nói là, bước tiến của Bắc Thành Nhất Kiến đã phát triển quá nhanh ở tỉnh Yến, sẽ làm cho nền móng không vững, cuối cùng cũng giống như giấc mộng Hoàng Lương của Lư Sinh, sớm muộn gì sẽ thất bại ở tỉnh Yến, cô xem tôi nói có đúng hay không?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.