Đọc truyện Quan Vận – Chương 42: Mạch nước ngầm
Đối với thủ đoạn của Lý Vĩnh Xương, Quan Doãn chẳng những có biết một phần, còn vô cùng khâm phục, tuy rằng hắn cũng không thưởng thức thủ pháp Lý Vĩnh Xương làm việc, rất giang hồ, cũng quá thô lỗ. Tuy nhiên cũng không có thể bảo Lý Vĩnh Xương không biết dùng văn nhã hoặc cao minh thủ pháp, bản thân gã là xuất thân nông dân, không học nhiều, có thể ở huyện Khổng lăn lộn cho tới hôm nay, trở thành người chiếm cứ nhất phương toàn bộ chỉ dựa vào tính giang hồ và thủ đoạn làm kinh sợ và thu phục rất nhiều người.
Thế cục Huyện Khổng, sau khi thành lập tổ lãnh đạo dự án đập nước sông Lưu Sa, sau khi Quan Doãn chính thức bổ nhiệm làm Trưởng phòng thư ký, đã toàn diện trong sáng.
Vừa nhìn đã cuối tháng tám, sau khi hai vị giám đốc đi về, không đến ba ngày đã có hồi âm, Ngân hàng Xây dựng huyện Khổng và ngân hàng Nông nghiệp huyện Khổng căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên của chính quyền địa phương, nguyện ý ủng hộ dự án đập nước sông Lưu Sa mà cung cấp cho vay tiền.
Tin tức vừa bay đến Huyện ủy, rất nhiều người vốn không xem trọng cho rằng không có khả năng lấy được phê duyệt cho vay, đều khiếp sợ mà trợn mắt há hốc mồm, phía những người ủng hộ Lý Vĩnh Xương là một người làm quan cả họ được nhờ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Vĩnh Xương ở Huyện ủy uy vọng lên cao, đạt tới đỉnh từ khi hắn theo chính trị tới nay. Nhất là mấy ngày qua Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều không ở Huyện ủy, gã nghiễm nhiên chính là thái thượng hoàng ở huyện Khổng!
Mà Vương Xa Quân cũng là quên xu hướng suy tàn lúc trước, không còn uể oải và khiêm tốn, lại lần nữa hãnh diện ở tòa nhà huyện ủy đi lại, bóng dáng cao lớn của y mặc kệ đi đến đâu đều là một đạo phong cảnh, không ít người liền lén gọi hắn là Vương Bình Khâu, ý tứ chính là như núi Bình Khâu giống với đỉnh cao nhất huyện Khổng, còn Lý Vĩnh Xương được gọi là Lý Lưu Sa, tất nhiên là ám chỉ Lý Vĩnh Xương độc bá dự án đập nước sông Lưu Sa, một tay che trời.
Ngược lại ngoại hiệu lão Mao hầu, người gọi cũng ít dần.
Cuối tuần, Quan Doãn nhận được điện thoại của Lãnh Phong, nói là cuối tuần mới có thể trở về, tất cả vô sự, hắn liền quyết định về nhà một chuyến, thu thập đồ đạc này nọ chuẩn bị đi về, Ôn Lâm hấp tấp chạy vào.
– Quan Doãn, anh có nghe thấy đã xảy ra chuyện gì không?
Quan Doãn đã sớm thành thói quen tính cách hay kinh ngạc của Ôn Lâm, ha hả cười:
– Có chuyện gì mà em ngạc nhiên vậy?
– Em làm sao ngạc nhiên, nói giống như em không lịch sự vậy, khi nói chuyện anh chú ý một chút.
Ôn Lâm đốp lại Quan Doãn một câu.
– Vừa rồi bí thư Lý và bí thư Quế ầm ĩ lên, âm thanh còn khá lớn, ai cũng không lùi, cũng không biết bí thư Quế nói vài câu gì, chọc giận làm bí thư Lý thiếu chút nữa động thủ đánh người.
Ôn Lâm miêu tả sinh động như thật.
– Đây là lần đầu tiên em thấy bộ dáng hổn hển của bí thư Lý, rất dọa người, cũng rất kích thích.
Quan Doãn lắc đầu nói:
– Lãnh đạo cãi nhau là chuyện thường, em không nghe không hỏi là được, giọng điệu lại như vui sướng khi người gặp họa là không đúng đâu.
– Em chỉ là không quen nhìn Lý Lưu Sa và Vương Bình Khâu, thật là xui, Làm sao em lại bị bố trí phục vụ Lý Lưu Sa? Làm cho người ta mỗi ngày trong lòng cứ hoảng sợ.
Ôn Lâm cũng ngầm gọi Lý Vĩnh Xương là Lý Lưu Sa, có thể thấy được ảnh hưởng của đập nước sông Lưu Sa với thế cục huyện Khổng, là sâu đắc lòng người thế nào.
– Quan Doãn, anh hoàn toàn có cơ hội tiến vào tổ lãnh đạo đập nước sông Lưu Sa, vì sao không tranh thủ một chút? Em cảm giác gần đây anh thay đổi rất nhiều, trước kia anh nặng nề không thú vị, hiện tại anh lại thần bí không nói gì.
Vì sao Quế Hiểu Kiệt và Lý Vĩnh Xương cãi nhau, Quan Doãn không thể hiểu hết, nhưng hắn biết là, Quế Hiểu Kiệt là lãnh đạo nhóm chỉ huy thứ hai, đã tạo thành kiềm chế với Lý Vĩnh Xương là lãnh đạo nhóm chỉ huy thứ nhất, Lãnh Phong trước khi vào trong hội nghị thường vụ từng hỏi hắn một câu còn có đề nghị gì không, hắn lúc ấy không hề nói gì cả, đương nhiên cho dù có, cũng không thể nói, chỉ lấy một quyển truyện của Lãnh Phong là “Vũ Văn Thái liệt truyện”.
Sau đó quyết định của hội nghị thường vụ truyền ra, Quan Doãn đầu tiên là sửng sốt, rồi như hiểu được lại mỉm cười, quả nhiên, Lãnh Phong bình tĩnh ra tay, thủ đoạn của hắn từng bước đẩy mạnh, chẳng những ổn thỏa, hơn nữa thời cơ chuẩn xác, đưa vào cái đinh cũng vừa chuẩn, khiến cho Quan Doãn âm thầm khâm phục thủ đoạn của Lãnh Phong, cũng càng làm cho hắn kiên định ý nghĩ của chính mình, Lãnh Phong chẳng những lai lịch phi phàm, hơn nữa thủ đoạn của y cũng quả thật có chỗ hơn người.
Trước đây mỗi khi đọ sức với Lý Dật Phong luôn chiếm cứ hạ phong, không phải bản lĩnh Lãnh Phong không đủ, mà là y rất cương trực, vẫn cứng rắn chống lại không chịu nhượng bộ, hiện tại là thí dụ, lấy lui vì tiến, muốn vận dụng được cũng là thuận buồm xuôi gió, bởi vậy liền càng thuyết minh một chút, Lãnh Phong người này, cơ trí hay thay đổi, tiềm lực sâu không lường được.
Đối với vấn đề của Ôn Lâm, Quan Doãn chỉ có thể trả lời hàm hồ mấy từ:
– Bí thư Lý chủ đạo tổ lãnh đạo, anh không muốn đi vào, vì không muốn tìm phiền toái? Em là thông tín viên của ông ấy mà còn không được đề danh vào, có thể thấy được em ở trong cảm nhận của ông ấy cũng không có phân lượng gì.
– Em chẳng cần ông ta coi trọng làm gì, không cho em vào, em vui còn không kịp đấy.
Ôn Lâm nói chính là lời nói thật, cô vốn không phải người thích nhiều chuyện.
– Đúng rồi, dự án phát triển khai thác du lịch ở núi Bình Khâu của anh, khi nào thì bắt đầu, đừng cầm lấy tiền mà không làm việc, nếu không, em cần phải thu hồi đầu tư.
Quan Doãn vỗ vỗ túi tiền:
– Tiền vào túi của anh, em đừng mơ tưởng trở về. Nói sau cho dù không đầu tư núi Bình Khâu du lịch khai thác, phát triển, chẳng lẽ em chưa từng nghe một cầu? Phương pháp tốt nhất để một người nhớ kỹ mình, chính là mình nợ người ta một khoản. Cho nên, ba mươi mốt đồng tiền của em, rất đáng giá.
– Còn lâu nhé, sao phải vì ba mươi mốt đồng tiền cho anh vay mà e phải nhớ?
Ôn Lâm xấu hổ ngắm Quan Doãn liếc mắt một cái.
– Nói cho anh biết, bạn trai đến thăm em, có muốn em giới thiệu cho anh làm quen không?
Quan Doãn trong lòng không hiểu nhảy dựng, một chút cảm giác nói không thành tiếng, nói không rõ ràng cảm xúc tràn ngập trái tim, hắn khoát tay chặn lại:
– Thôi đi, không quấy rầy ngọt ngào của em, anh cũng muốn về nhà một chuyến, hơn nữa còn phải tới núi Bình Khâu, quyết định phương án khả thi cuối cùng để khai thác.
– Tốt lắm, em sẽ chờ tin tức tốt của anh.
Ôn Lâm cười đầy thâm ý, lộ ra một bên má lúm đồng tiền, cô khẽ cắn môi, hai mắt bỗng nhiên liền tràn ngập sương.
– Quan Doãn, anh nói thật, anh có thích em hay không?
– …
Quan Doãn bị Ôn Lâm trực tiếp đánh bại, hắn không phải một người sắt đá, ở rất nhiều sự việc cũng rất có chủ kiến, nhưng mối quan hệ với Ôn Lâm, vẫn do dự, sửng sốt một lát, hắn miễn cưỡng cười.
– Thích… Mà có ích lợi gì không?
– Thích… Vậy còn có tác dụng!
Ôn Lâm bỗng đứng lên, đóng chặt cửa phòng, bỗng nhiên tiền sát Quan Doãn , đứng thẳng người mặt đối mặt với Quan Doãn, chỉ cách một nắm tay, trên thực tế, ngọn núi của cô cũng đã để ở trên ngực Quan Doãn.
– Lần trước anh nói lúc không có ai sẽ giúp em thổi nhiệt, bây giờ không có ai, anh có đảm thổi không?
Quan Doãn bỗng nhiên liền lớn gan, vừa xoay người, cách môi Ôn Lâm chỉ có mấy cm, đột nhiên thổi một hơi. Ôn Lâm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị thổi vừa vặn, nhắm chặt mắt lại.
Đến khi bình tĩnh mở mắt, Quan Doãn đã mở cửa đi ra ngoài, đảo mắt không thấy bóng dáng, Ôn Lâm ngốc lập trong chốc lát, bỗng nhiên liền mỉm cười:
– Đồ nhát gan, không có dũng khí.
Quan Doãn không phải không có dũng khí, muốn nói hắn lúc ấy thật là muốn ôm đổ Ôn Lâm, nhưng hắn chỉ có thể trốn tránh, hắn và Ôn Lâm chỉ cần ở cùng văn phòng một ngày, sẽ có thể phát triển tình cảm lưu luyến. Tuy nhiên đối với Ôn Lâm, theo như lời cô kể là bạn trai đến thăm, miệng hắn tuy không nói, trong lòng vẫn là nổi lên gợn sóng.
Không biết sao, đã lâu không nhớ về Hạ Lai, ở trên đường về nhà, đột nhiên lại không thể ức chế nghĩ tới sự ôn tồn và giọng nói, dáng điệu nụ cười Hạ Lai, thật lâu không có tin tức của Hạ Lai, cũng không biết hiện tại cô thế nào?