Quan Vận

Chương 36: Tương tự


Đọc truyện Quan Vận – Chương 36: Tương tự

Quan Doãn tùy ý ăn mấy miếng cơm, đang muốn đi thì lại nghĩ đến một việc, nhỏ giọng hỏi ông cụ Dung:
– Cháu đã quyết định nhận thầu núi Bình Khâu. Việc khai thác, phát triển núi Bình Khâu thật sự sẽ có triển vọng?
– Đương nhiên sẽ có, cậu sao không nghĩ lại ai ở tại núi Bình Khâu? Một vị thần tiên. Có thần tiên ở đó, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành ngọn núi nổi tiếng mà thôi.
Ông cụ Dung cười híp mắt, lộ ra vẻ mặt trêu tức:
– Tin hay không thì tùy cậu.
Quan Doãn cười, cũng không để ý đến lời của Ông cụ Dung. Chỉ cần Ông cụ Dung bắt đầu khoe khoang, thì hắn đã biết nên chấm dứt cuộc hội thoại này. Nếu không, Ông cụ Dung sẽ nói chuyện không dứt. Cái gì là hồi ức ngày xưa, cái gì là ông ta đã tham gia qua ba cuộc chiến dịch… Mặc dù Quan Doãn tin tưởng bản lĩnh của Ông cụ Dung, nhưng vẫn không tin ông ta đã từng là một nhân vật oai phong một cõi.
Đại nhân vật? Đại nhân vật mà bây giờ đi bán bánh nướng. Thật là tức cười!
Hắn cùng với Ngõa Nhi trở lại Huyện ủy. Trên đường đi, Ngõa Nhi không nói lời nào, giống như đang có tâm sự. Khi đến phòng Thư ký, cô một phen kéo Quan Doãn lại, ngượng ngùng nói:
– Anh Quan, em ngày mai đi rồi. Về sau, anh có nhớ em không?

– Đương nhiên, Ngõa Nhi là một cô bé tốt, ai mà không nhớ chứ. Anh còn sợ một ngày nào đó, khi anh có dịp đến tỉnh, em lại làm bộ không biết anh đấy.
– Không có đâu! Em và anh ngoéo tay với nhau đi, trăm năm không thay đổi.
Ngõa Nhi mỉm cười:
– Anh nhớ viết thư cho em, có được hay không? Nếu không biết được tin tức của anh, em sẽ buồn lắm, và có thể khóc nhè.
– Ừ, anh sẽ viết thư cho em.
Quan Doãn đẩy cửa bước vào phòng Thư ký. Trong văn phòng không có một ai. Dĩ nhiên, hắn là người đến đầu tiên.
Ngõa Nhi ở trong phòng dạo qua một vòng, chợt nhớ tới điều gì đó:
– Đúng rồi, ông nội Dung là ai vậy? Ánh mắt của ông ấy như muốn dọa người, giống như cái gì ông cũng biết.
Rồi không đợi Quan Doãn trả lời, cô liền khoát tay, xoay người bỏ đi:
– Em đi tìm ba đã.
Với đánh giá của Ngõa Nhi về Ông cụ Dung, Quan Doãn nghe qua nhưng không để trong lòng. Hắn vừa thu dọn phòng, vừa nhớ lại những gì mà sách sử nhà Tống đã nói về Chương Đôn, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Vẫn là Ông cụ Dung tinh thông lịch sử. Càng không rõ thì hắn lại càng tò mò. Hắn đơn giản đến văn phòng làm việc của Huyện ủy trong một đống sách sử thật dày, tìm ra được một cuốn về lịch sử nhà Tống “Gian thần truyền”, ở trang cuối cùng đã tìm được một bài về Chương Đôn.
Sau khi xem qua một hơi về cuộc đời của Chương Đôn, Quan Doãn đóng sách lại, trầm ngâm không nói gì. Tuy rằng, từ sự kiện xà kép của Lãnh Phong cho đến hành động viết lưu niệm trên vách núi của Chương Đôn có sự bất đồng nhưng có rất nhiều thứ đã ăn sâu vào bản chất con người. Từ xưa đến nay, kiêu hùng thủy chung vẫn là kiêu hùng, gian thần thủy chung vẫn là gian thần. Từ quan quân nhà Thanh cho đến Nhật Bản tiến vào Trung Quốc, Hán gian đã vượt qua không gian của lịch sử, trở thành một trường phái chỉ thịnh chứ không suy. Trong tương lai, trong nước sẽ vẫn tồn tại nhiều Hán gian.
Chương Đôn sau khi được trọng dụng thì có thù trả thù, có ân trả ân. Các quan lại lớn nhỏ trong triều không một ai may mắn thoát khỏi. Chẳng những giết chết toàn bộ đối thủ mà còn cả người nhà của họ. Lúc ấy, đối thủ ngày xưa của ông ta là Tư Mã Quang đã chết nhưng ông ta vẫn không tha, muốn cho đào mồ Tư Mã Quang lên. Nhưng may mắn là Hoàng thượng không đồng ý. Chương Đôn sau đó tiếp tục hãm hại người nhà của Tô Đông Pha, phế đi chức quan của Tô Đông Pha.
Đương nhiên, hành động mạo hiểm nhảy xà kép của Lãnh Phong và hành động viết lưu niệm trên vách núi của Chương Đôn cho thấy Lãnh Phong và Chương Đôn không thương tiếc bản thân mình thì nhất định cũng sẽ không yêu quý tính mạng của người khác. Chương Đôn viết trên vách núi là lấy thân thử hiểm, lưu danh lại cho đời sau. Nói cho cùng, ông ta mạo hiểm là có mục đích rõ ràng. Nhưng hành động mạo hiểm của Lãnh Phong là dụng ý gì thì không thể biết. Rất rõ ràng, Lãnh Phong không giống Chương Đôn ở chỗ truy danh trục lợi.
Nhưng nó lại có chút giống nhau, chính là Lãnh Phong có thể trong đêm tối yên tĩnh, không tiếc mạo hiểm đi xà kép, có thể thấy tâm trí của y vô cùng kiên định. Y không thương tiếc thân mình, chính là đợi sự bùng nổ. Và lúc đó y đối với người khác cũng không hạ thủ lưu tình.
Quan Doãn mơ hồ cảm thấy một tia bất an. Hắn là người của huyện Khổng, mặc dù hy vọng có thể mượn lực của Lãnh Phong để thoát vây, nhưng lại không muốn khiến cho huyện Khổng dưới sự đọ sức của Lãnh Phong và Lý Dật Phong mà nằm trong bốn bề thuốc súng, đem toàn thể cán bộ bản thổ của huyện Khổng giết hết. Đó không phải là điều hắn mong muốn.

Hắn chỉ mong một ngày, khi Lãnh Phong nắm giữ quyền sinh sát trong tay, thì không cần phải đại khai sát giới. Ít nhất, đừng để cho trật tự và phát triển kinh tế của huyện Khổng trở thành vật hy sinh cho đấu tranh chính trị.
Khi hắn quay trở lại phòng thư ký, Ôn Lâm và Vương Xa Quân đã đến rồi.
Vương Xa Quân vốn còn bệnh, cả người mệt mỏi. Ngày hôm qua đã châm cứu nhưng không thấy tốt hơn. Sáng sớm nay đã uống thuốc, vốn phải đi ngủ, nhưng là ngày hôm nay có sự kiện thành lập tổ lãnh đạo dự án đập nước sông Lưu Sa, y trước tiên muốn biết tin tức nên liền cố gắng đến cơ quan.
– Quan Doãn, sao hôm nay cậu lại đến trễ vậy? Mọi hôm cậu vẫn là người đến sớm nhất mà? Có phải hôm qua mệt nhọc quá độ không?
Vương Xa Quân đã quyết định phải khiêm tốn, nhưng khi nhìn thấy Quan Doãn thì y lại không thể. Nhớ đến không khí hạnh phúc giữa Quan Doãn và Ngoã Nhi, Ôn Lâm tối hôm qua mà y cảm thấy như bị trúng một nhát dao vào tim, còn cả đêm đầu nhức như búa bổ, không ngủ được.
Cho đến sáng sớm hôm nay, trên đường đi làm gặp một vài người quen, mặc dù là chào hỏi y, còn nói gì trưởng phòng này trưởng phòng nọ, ngoài mặt là khen tặng nhưng kỳ thật là trào phúng. Y thiếu chút nữa là giận đến không thở nổi.
Quan Doãn đến sớm đã thành đề tài trêu chọc của Vương Xa Quân. Bình thường thì hắn cười trừ, nhưng hôm nay lại nói lại một câu:
– Tôi mỗi ngày đều là người đến đầu tiên, quét tước và châm nước nóng. Xa Quân, lúc anh vào thì đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Nước nóng đã châm chưa?
Một câu đã chỉ ra hắn hôm nay vẫn là người đến sớm nhất, còn ám chỉ Vương Xa Quân chỉ biết hưởng thụ, chẳng lẽ lại còn không hài lòng?
Vương Xa Quân mặt đỏ lên, ánh mắt dừng lại cái tách đang bốc khói, ngượng ngùng cười:
– Lần sau tôi sẽ phụ trách pha nước. Còn Ôn Lâm phụ trách quét tước vệ sinh.

Ôn Lâm không chút khách khí nói:
– Dẹp, dựa vào cái gì mà anh phân công việc cho tôi chứ? Vương Xa Quân, anh quá đề cao mình rồi? Trong phòng thư ký này, ai là người có cấp bậc thấp nhất?
Bình thường Ôn Lâm và Vương Xa Quân quan hệ bình thường, nhưng cũng không qua lại gì nhiều. Hôm nay cô ta làm sao vậy, dường như có chút cáu bẳn. Vương Xa Quân da mặt mỏng, làm sao mà chịu được câu nói này chứ.
Quả nhiên, Vương Xa Quân mặt liền đỏ lên. Ôn Lâm chẳng những lấy cấp bậc ra nói, mà còn ngay trước mặt Quan Doãn sỉ nhục y. Cái gì có thể nhịn, chứ cái này thì không. Y đập bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào Ôn Lâm:
– Ôn Lâm, cô….cô….
Tức giận đến nỗi không nói hết câu, Vương Xa Quân hung hăng đóng cửa bỏ ra ngoài. Lúc gần đi, còn oán hận trừng mắt nhìn Quan Doãn. Quan Doãn đáp lại bằng một ánh mắt vô tội. Hơn nữa, Ôn Lâm đột nhiên phát hỏa, hắn quả thật không biết chuyện gì xảy ra.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.