Quan Vận

Chương 25: Trước khác nay khác


Đọc truyện Quan Vận – Chương 25: Trước khác nay khác

Lại thấy Ngõa Nhi, trên người dường như không ướt, chỉ có tóc bị nước mưa làm ướt, ngược lại càng hiển thị cô ta đáng yêu thuần khiến, cô ta chống nạnh tức giận với Vương Xa Quân, bộ dạng giống như một con hổ nhỏ đang tức giận.
Lãnh Phong ngồi chỗ Quan Doãn, vẻ mặt đầy thâm ý, vừa không khuyên can, cũng không đi, ngược lại dường như cố ý xem cảnh tượng náo nhiệt. Nếu chỉ là bị Ngõa Nhi quát lớn thì bỏ quá, đằng này trước mặt Lãnh Phong, mà ánh mắt Lãnh Phong chẳng những nghiền ngẫm, còn rất có ý vị sâu xa, khiến Vương Xa Quân vẻ mặt nóng bừng, hận không thể biến thành con kiến chui vào kẽ hở trong tường cho rồi.
Vương Xa Quân vốn dĩ sớm đã chiều Ngõa Nhi, bị Ngõa Nhi đổ ập xuống một chút châm biếm, gã cười trừ nói lời hay, muốn dụ Ngõa Nhi vui lòng, Ngõa Nhi không những không nghe, lại nói đi nói lại một câu, cô muốn tìm Quan Doãn.
Quan Doãn… Quan Doãn có chỗ nào tốt chứ? Vương Xa Quân bất bình tức giận.
Vốn tưởng rằng mượn cơ hội tiếp cận Ngõa Nhi và kéo quan hệ với Lý Dật Phong gần hơn một bước, Vương Xa Quân liền vô cùng để ý cơ hội quý báu có thể lại gần Ngõa Nhi, cho dù dựa vào hình tượng và lời nói xảo quyệt của gã, nhất định khiến Ngõa Nhi vui vẻ, Ngõa Nhi chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, có thể có bao nhiêu tâm tư chứ? Lại không ngờ, dựa vào lời ba hoa chích chòe của gã, Ngõa Nhi lại không động lòng, đến cuối cùng, Ngõa Nhi thậm chí còn đẩy gã đi ra.
Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người đẩy ra ngoài cửa, Vương Xa Quân gần như phát khùng, gã bị Ngõa Nhi khóa ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở cũng không xong, bình sinh chưa bao giờ nhục nhã vô cùng như vậy, đổi lại là bất kỳ người khác, gã chuyển người đi rồi, chứ đâu ăn nói khép nép, mặt dày mày dạn ở lại, nhưng đối phương là thiên kim của Bí thư Huyện ủy, lại còn chăm sóc Ngõa Nhi là nhiệm vụ chính trị mà Lý Dật Phong giao cho gã, nếu không hoàn thành, có thể khiến Lý Dật Phong cho rằng gã không có tài cán gì.
Vương Xa Quân ở cửa nói hết những lời hay, Ngõa Nhi không vì thế mà động lòng, Vương Xa Quân da mặt đủ dày, lại lười đi, không tin Ngõa Nhi không ra khỏi cửa, kết quả Ngõa Nhi vẫn nhẫn nại hơn so với gã, đóng cửa cả một buổi sáng, lại xem phim ca hát, lại uống nước ăn vặt, còn cố ý tạo ra các loại tiếng vang, chính là muốn làm tức Vương Xa Quân.
Ngõa Nhi đến cơm trưa cũng không ăn cơm, qua buổi trưa, thời tiết thay đổi, đột nhiên dông tố mãnh liệt, Vương Xa Quân ở ngoài đứng không được, chính là khi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cửa đột nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ như ánh bình mình của Ngõa Nhi.

– Em muốn đi Huyện ủy.
– Được, được, em nói đi đâu thì sẽ đi đó, chỉ cần ra khỏi cửa là được rồi
Vương Xa Quân đã bị Ngõa Nhi gây sức ép không còn chút tức giận rồi, đứng dậy đi, vừa mới xuống lầu không xa, mưa rơi nặng hạt rồi.
Ngõa Nhi lại đi chậm dưới mưa, còn không quên quay đầu cười với Vương Xa Quân
– Không phải anh nói muốn chăm sóc em sao? Được rồi, vậy thì đi bộ cùng em dưới mưa đi.
Vương Xa Quân không ngừng kêu khổ, rồi lại chỉ có thể đáp ứng, bây giờ gã mới biết tính cổ quái của Ngõa Nhi, hóa ra cố ý muốn chỉnh gã, gã không ngờ đi dưới trời mưa, không có ô, Ngõa Nhĩ lại mở chiếc ô che mưa mầu hồng, sôi nổi giẫm lên bong bóng, đáng thương cho gã chỉ có thể theo sau Ngõa Nhi, bị mưa làm ướt sũng rồi.
Đến Huyện ủy rồi, Ngõa Nhi rất vui mừng, cười khanh khách không ngừng, gã lại lạnh run cầm cập, muốn thay quần áo, lại bị Ngõa Nhi gọi lại, muốn gã nói chuyện cùng với cô, gã bị Ngõa Nhĩ trêu đùa khóc không ra nước mắt, lại nghe đến chức Phó phòng lại thuộc về Quan Doãn, trước mắt tối sầm lại, thiều điều không còn sức mà ngất đi, có ý vứt lại Ngõa Nhi đi tìm Lý Dật Phong hỏi rõ ràng, lại sợ nhất thời xúc động, được cái này mất cái kia, bị Lý Dật Phong coi thường, đang lúc thế khó xử, Lãnh Phòng bước chậm rãi tới phòng Thư ký.
Lãnh Phong nói muốn tìm Quan doãn, ông ta ngồi ở vị trí của Quan Doãn, dường nhưng không để ý Quan Doãn mới đi, một vị Chủ tịch Huyện ngồi chờ một gã thông tín viên, tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường, Lãnh Phong có dụng ý gì, Vương Xa Quân nghĩ không ra, nhưng theo sau Ngõa Nhi đảo mắt trở mặt, kêu to chỉ muốn tìm Quan Doãn, gã mới hiểu rằng, hóa ra Lãnh Phong đang đợi xem chê cười gã.

Đường đường là một Chủ tịch huyện cũng muốn chê cười thông tín viên, thật là buồn cười, Lãnh Phong mặt lạnh khi nào thì có nhã hưng này vậy? Vương Xa Quân mất chức Phó phòng lại bị Ngõa Nhi bầy bố đả kích liên tục, trong lòng lại càng bị Lãnh Phong liên tục chê cười, nhưng gã chỉ có thể cười lạnh, nếu không gã còn có thể thế nào nữa? Gã dù dựa vào người cậu Phó bí thư Huyện ủy, cũng không dám xông lên trước mặt Lãnh Phong, cho dù Lãnh Phong hiện tại ở Huyện ủy đã là người đơn độc cũng không được!
Sao lại có thể như thế? Vương Xa Quân khóc không ra nước mắt, sau lại có thể mất chức Phó phòng, so với việc Ngõa Nhi đùa cợt và Lãnh Phong thờ ơ lạnh nhạt, vứt bỏ Phó phòng là sỉ nhục lớn nhất của gã, gã hiện tại căm hận nhất không phải là Lãnh Phong, cũng không phải là Ngõa Nhi, mà là Quan Doãn.
Vừa nghĩ đến Quan Doãn, vừa ngẩng đầu, Quan Doãn liền đẩy cửa đi vào.
Chắc chắn là sau lưng Quan Doãn có tay chân gì rồi, chắc chắn thế! Gian thần mặt trắng, Vương Xa Quân nham hiểm nhìn Quan Doãn một cái, bỗng nhiên có cảm giác rùng cả mình, vốn dĩ muốn đứng thêm chút nữa, cũng muốn hiện thị rõ gã cao hơn Quan Doãn một cái đầu, lại nhớ đến bây giờ Quan Doãn là Phó phòng mà gã không phải, bỗng chốc không tự chủ được thấp đi vài phần.
Quan Doãn vừa vào cửa thì bị cảnh tượng trong phòng làm kinh ngạc, lập tức ổn định tâm thần, trước tiên cung kính gọi một tiếng
– Chủ tịch huyện
Gật đầu với Ngõa Nhi

– Ngõa Nhi.
Cuối cùng nhìn về phí Vương Xa Quân
– Xa Quân, nghe Ôn Lâm nói, cậu tìm tôi có việc gì àh?
Vương Xa Quân quả thật có việc tìm Quan Doãn, gã muốn đứng trước mặt hỏi rõ ràng Quan Doãn, tại sao danh sách chức Phó phòng cuối cùng không có gã, Quan Doãn rốt cuộc sau lưng có tay chân gì, đương nhiên còn có một chuyện muốn giao Ngõa Nhi cho Quan Doãn, gã thật sự lúc này không chịu nổi Ngõa Nhi rồi… nhưng Lãnh Phong ở đó, chỉ nói được một câu
– Tôi bị mưa ướt ốm rồi, cậu thay tôi chăm sóc Ngõa Nhĩ một chút, có được không?
– Được, sao lại không được chứ?
Quan Doãn vui vẻ trả lời
– Hôm qua Chủ tịch huyện cũng nói rồi, chăm sóc Ngõa Nhi cũng là chức trách của tôi, Xa Quân sao cậu lại bị ốm thế? Sức khỏe quan trọng hơn, mau mau đi uống thuốc đi.
Nếu như không phải Lãnh Phong có mặt, Vương Xa Quân hận không thể lập tức kéo cổ áo Quan Doãn chất vấn Quan Doãn một phen, nhưng bây giờ chỉ có thể giả vờ cảm ơn Quan Doãn, vỗ vai Quan Doãn nói

– Cảm ơn cậu Quan Doãn, coi như cậu giúp tôi vụ này.
– Khách khí cái gì, lại không phải người ngoài.
Quan Doãn trả lời một câu, hơi hoảng hốt, một ngày trước Vương Xa Quân đứng trước mặt hắn dương dương tự đắc nói đến người được chọn chức Phó phòng, nói ra những lời này, núi không chuyển nước chuyển, trong nháy mắt, hắn rảo bước tiến vào cánh cửa Phó phòng, mà Vương Xa Quân lại bị một cước đá sang một bên.
Gặp gỡ đời người quả thật làm người ta bùi ngùi, ánh mặt Quan Doãn lại dừng ở Lãnh Phong, trong lòng biết Lãnh Phong không đi cũng không phải vì muốn xem chê cười Vương Xa Quân, từ đó có thể thấy, hắn có làm tốt công tác phương án xử lý sông Lưu Sa không, đối với Lãnh Phong mà nói ý nghĩa to lớn
Vương Xa Quân xoay người muốn đi, cửa vang lên, lại có người đẩy vào, trên đầu có khăn trắng, chính là người bị đánh vỡ đầu – Lý Vĩnh Xương.
Lý Vĩnh Xương vừa vào cửa, vừa thấy bộ dạng chật vật của Vương Xa Quân, vẻ mặt thay đổi, lại nhìn thấy Lãnh Phong ngồi ngay ngắn, Quán Doãn mỉm cưởi, y bỗng chốc tức giận, nói một câu
– Quan Doãn, cậu làm chuyện tốt thật!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.