Quan Vận

Chương 21: Thời cơ đã tới


Đọc truyện Quan Vận – Chương 21: Thời cơ đã tới

Lúc này Quan Doãn còn không rõ mọi chuyện xảy ra ở Huyện ủy sẽ tạo thành ảnh hưởng như thể nào đối với tương lai của bản thân, hắn đang tràn đầy hào hứng cưỡi xe đạp, đi tới núi Bình Khâu.
Xe đạp không lên được núi, hắn đem xe đạp khóa tạm vào một gốc cây đại thụ ở chân núi. Sau đó từ ven đường hái được vài quả màu đỏ tròn tròn ngọt, vừa đi, vừa ăn quả ngọt, tâm tình thoải mái, bước chân nhẹ nhàng và khéo léo, không bao lâu đi tới đỉnh núi.
Núi Bình Khâu một năm bốn mùa không có mấy ai đến, kỳ quái chính là, không có dấu chân tới mức hoang vắng. Phía bắc thị trấn có một khoảng rừng cây thiên nhiên tạo thành, cũng là ít có người đi, vô cùng hoang vắng đến dọa người, cỏ dại cao ngang người, âm khí dày đặc, còn có tiếng kêu không biết là gì, núi Bình Khâu lại sơn khí tươi mát, suối nước trong suốt, đặt mình trong đó, thấm vào ruột gan, hơn nữa còn làm người ta thần thanh khí sảng.
Trách không được ông cụ Dung nói núi Bình Khâu có linh khí, Quan Doãn vừa đi vừa nghĩ, tới đỉnh núi nhìn về bên phải, có một khoảng lùm cây vô cùng rậm rạp, đẩy lùm cây ra, có một sơn động vừa chỗ một người có thể thông qua, đi qua sơn động, trước mắt rộng rải sáng sủa, là một chỗ vô cùng bằng phẳng, trên có trời xanh, dưới có trăm hoa, trông như một khu vườn đầy hoa cỏ của trời đất vậy.
Từ sau khi ông cụ Dung chuyển đến đây, nơi này được gọi là vườn hoa trên không. (Share by Jiuzhaigou – MangaClub.Biz)
Lần trước đưa Ngõa Nhi đến, Quan Doãn không có cho cô lên đỉnh núi, là không muốn cô quấy rầy sự thanh tĩnh của ông cụ Dung.
Đứng ở trên đỉnh núi đưa mắt nhìn bốn phía, toàn bộ huyện Khổng thu hết vào tầm mắt, phía bắc, là thị trấn với nhà lầu san sát, phía nam, là cánh đồng rộng mênh mông, phía tây, là một con sông nhỏ. Mặt đông, chính là một thôn trang.
Quan Doãn một mình đứng ở trên đỉnh núi, khắp nơi chỉ có tiếng chim hót, cùng tiếng gió thổi, hắn đột nhiên cảm giác lòng dạ mở mang rất nhiều, trong lòng trọc khí trở thành hư không, nhớ tới quá khứ, nghĩ tới Hạ Lai và Hạ Đức Trường ở Bắc Kinh, lại nghĩ tới tình thế ở huyện Khổng đang đại biến, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác rất mãnh liệt. Một năm, suốt một năm, giờ là lúc hắn dựa thế đứng lên rồi.
Cách đó không xa có một tiểu viện, tiểu viện không lớn, có hoa có cỏ, có cây có trúc, u tĩnh mà mênh mông, sự yên lặng mà tinh tế, trong viện có lối tới con suối nhỏ, có nông cụ, cũng có cả đá mài, liền như một bức tranh thủy mặc, đập vào mắt, tạo cảm giác như là những chuyện xưa cũ trở về.

Trong viện chỉ có một gian nhà tranh, bên trong nhà tranh, một cây đại thụ xuyên nhà mà lên, bóng cây rộng lớn che kín cho nhà tranh. Nếu so một bức tranh sơn thủy với cảnh này sẽ là – một gian nhà tranh dựa núi xanh, cây tùng già nữa gian tôi nữa gian.
Quan Doãn đẩy cửa gỗ đi vào trong viện, ngửi mùi thỏ rừng hầm cách thủy thơm lừng, hắn cười ha hả, đi tới vại nước để bắt đầu rửa mặt, lại cầm lấy cái chổi quét tước lá rụng trong viện, sau đó chạy đến góc viện tây nam có cây tiêu vặt một ít tiêu, lấy tay chà xát, lại dùng miệng thổi thổi tạp chất, bước nhanh hướng viện tây nơi có phòng bếp mà chạy tới.
– Ông cụ Dung, thịt thỏ mà không có tiêu, mùi vị sẽ thiếu, mau tránh ra, tiêu đến đây.
Quan Doãn một đường chạy bước nhỏ đi vào phòng bếp, nhìn thấy một nồi thịt hầm đang sôi sùng sục trên bếp đang bốc mùi thơm của thịt thỏ và vài loại rau cỏ ra bốn phía thơm lừng.
Thỏ rừng hầm cách thủy với rau cỏ, món ăn dân dã chính gốc.
Ông cụ Dung đang buộc tạp dề cắt hành vừa thấy Quan Doãn vọt tiến vào, giống như giật mình mà ngăn trở Quan Doãn đường đi, duỗi hai tay không cho Quan Doãn đi tới, Quan Doãn cười ha hả, giơ tay lên, tiêu trong tay chính xác là không có dính đất cát gì rồi mới bỏ vào bên trong nồi.
– Thằng nhóc này, cậu làm tôi tức chết thôi! (Share by Jiuzhaigou – MangaClub.Biz)
Ông cụ Dung thấy không ngăn được Quan Doãn, tức giận đến mức cầm dao làm bếp trong tay suýt ném, thở phì phì mà bỏ đi.
– Cậu tự mà ăn đi, xem có chết không.
Không mấy người biết Ông cụ Dung ở trên đỉnh núi Bình Khâu, cũng không mấy người biết tiểu viện của Ông cụ Dung là nơi Quan Doãn thích đến, càng không mấy người biết Ông cụ Dung không thích ăn tiêu, mà Quan Doãn cố tình cho tiêu vào thức ăn.
Bình thường chỉ cần có thời gian, Quan Doãn sẽ đến chỗ này của Ông cụ Dung ăn cơm trưa hoặc cơm chiều, Ông cụ Dung sau khi dọn hàng quán, bình thường đều sẽ ở lỳ trên đỉnh núi, chẳng đi đâu cả. Hoặc là chính mình bắt mấy con thỏ hoang gà rừng cải thiện cuộc sống, hoặc là luyện thư pháp đánh Thái Cực Quyền, ngày qua ngày thật đúng là nhàn nhã giống như thần tiên.
– Ông cụ Dung, cháu sai lầm rồi, lần sau không dám nữa, ông tạm tha cháu một lần, được không?
Quan Doãn hướng Ông cụ Dung cầu xin tha thứ, hắn cũng không có tay nghề làm bếp như Ông cụ Dung, nếu Ông cụ Dung buông tay không làm tiếp, nhất định nồi thịt chỉ có thể thành bán thành phẩm.
Ông cụ Dung không để ý tới Quan Doãn, buồn rầu ngồi trên tảng đá ở trong viện, hờn dỗi mà đưa lưng về phía Quan Doãn. Quan Doãn rón ra rón rén đi đến phía sau Ông cụ Dung, đột nhiên vỗ vai Ông cụ Dung, cầu xin nói:
– Ông cụ Dung, đừng nóng giận, ông nói ông đã nhiều tuổi, còn bực mình với trẻ con làm gì, có vẻ ông không độ lượng, nhanh lên, nếu chậm thịt cách thủy liền quá rồi, hiện tại là đúng lúc.

– Cậu còn biết giờ mới đúng lúc? Tiêu của cậu phải bỏ vào lúc này đây mới là chuẩn nhất, cậu là tên tiểu tử thối thực sự có lộc ăn, ta chuẩn bị mỹ vị mất ba ngày đều bị chỗ tiêu của cậu làm hỏng, biết ta không ăn tiêu cậu còn cố ý bỏ vào, cố ý muốn ăn mảnh một mình?
Lúc Ông cụ Dung tức giận giống như trẻ con, bộ dáng tức giận vô cùng thú vị, bộ râu bạc hơi hơi rung động, giống như bị nhiều oan ức.
Quan Doãn ngồi xuống đối diện Ông cụ Dung, cười hì hì:
– Cụ không thể nói như vậy, cháu cũng không phải là người ăn mảnh, chính là muốn cho ông thử một chút mới mẻ, tiêu không có gì không tốt, vì sao không thích ăn? Là không thích ăn hay là không dám ăn? Phải có nếm thử và dũng khí khiêu chiến, không thích ăn, có thể thử để thích, không dám ăn, phải cố gắng vượt qua nội tâm sợ hãi, khiêu chiến mình, đi nhấm nháp hương vị không dám đối mặt.
– Cậu biết gì mà nói? Ta già rồi, không muốn đi nếm thử.
Ông cụ Dung giơ tay đánh vào đầu Quan Doãn một cái, vừa cười.
– Nói đến đúng lúc mới nhớ, cậu làm sao mà không ở trụ sở huyện ủy đợi, lại đến núi Bình Khâu ném chỗ tiêu vào nồi thịt của ta hả? Hiện tại Huyện ủy chắc cũng là thời điểm quan trọng, cậu không tuân thủ, không sợ thời cơ qua mất sao?
– Không sợ.
Quan Doãn cười nói.
– Ở huyện nồi thịt đã luộc rồi, có thịt thỏ rồi, rau dại cũng có nốt, nhưng còn thiếu một chút tiêu, cháu đến chỗ này của ông là để tìm tiêu đấy.

Ông cụ Dung cười ha hả, không nói tiếp, đứng dậy đi vào nhà bếp, lấy ra cái thìa múc một chút canh, đưa lên miệng nếm, gật đầu khen:
– Hương vị cũng không tệ lắm, tiêu của cậu thả vào, canh tăng lên không ít ý vị, đến, nếm thử chút đi…
Quan Doãn chạy đến, nếm thử một chút canh thịt thỏ rừng, quả nhiên ngon tuyệt, đúng là mở mang vị giác.
– Được rồi, ăn cơm, vừa ăn vừa nói.
Ông cụ Dung mang lên cái bàn, lấy ra một bình rượu lâu năm.
Chân thỏ liền như bánh nướng, hơn nữa hương vị ngon thuần khiết, Ông cụ Dung tỉ mỉ sản xuất rượu trắng có khác, ở đỉnh núi Bình Khâu có một chỗ tiểu viện giống như thế ngoại đào nguyên, một già một trẻ ngồi đối diện, ăn uống thoải mái, đến mức mồ hôi đổ đầy đầu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.