Đọc truyện Quân Tử Có Cửu Tư – Chương 47
Trần Mộ Bạch và Thư Họa vừa mới rời khỏi công ty, Cố Cửu Tư đã ngay lập tức quay về nhà nghỉ ngơi.
Tối ngày hôm đó, Trần Mộ Bạch gọi điện thoại về nhà, là Trần Phương nghe máy.
“Tôi uống rượu nên không lái được xe, bảo Cố Cửu Tư đến đón tôi.”
Trần Phương do dự một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía sofa, “Cửu Tư không được khỏe, hay là để Tĩnh Khang đón cậu nhé!”
Trần Mộ Bạch ung dung lắc lắc ly rượu trong tay mình, chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt không ngừng sóng sánh, anh lên tiếng cự tuyệt, “Không được, bảo cô ấy tới đón tôi.”
Nói xong, anh đã ngay lập tức cúp điện thoại.
Thư Họa ngồi bên cạnh nhìn Trần Mộ Bạch một lúc lâu, cô ta chủ động lên tiếng, “Hay là, em bảo tài xế nhà em đến đón chúng ta nhé.”
Trần Mộ Bạch không tiếp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly rượu, dường như là đang thất thần.
Trần Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ bất ngờ với thái độ của Cố Cửu Tư. Trong mắt anh, Cố Cửu Tư là một người cố chấp, không cảm xúc, ít khi cáu kỉnh. Trước đây cho dù anh có mắng mỏ cô như thế nào, cô cũng chưa bao giờ tỏ ra tức giận, bực bội, lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh lùng, bình thản, không sao hết. Những người con gái khác khi phải chịu ấm ức, chưa có một ai giống như cô cả, thế nên đừng nói là khóc, ngay đến cả có việc nào đó rất vui, cô cũng không bao giờ cười vui vẻ như những người khác.
Thế nhưng lần này… đột nhiên từ chối anh? Có phải cô đang… giận dỗi anh không?
Bởi vì hôm nay anh đã mắng cô sao? Anh mắng cô vì lý do gì lẽ nào cô không nhận ra sao? Lẽ nào cô vẫn muốn tiếp tục rót nước cho Thư Họa hết ly này tới ly khác sao? Người nên tức giận là anh có được không? Cái gì gọi là “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ có gì đó với Trần Mộ Bạch” chứ?
Thư Họa đột nhiên cảm thấy gương mặt khiến cô mất hồn suốt bao nhiêu tháng ngày kia giờ phút này đột nhiên trở nên thật chướng mắt.
Hai đôi mắt hẹp dài ấy tỏa ra sự cao ngạo, lạnh lẽo khác thường, những đường nét trên gương mặt cũng trở nên sắc bén, anh mím môi rất chặt, những ngón tay đặt trên ly rượu vô thức siết lại, là uất ức sao? Hay đang cảm thấy mông lung? Dù cho cô ta có nói gì anh dường như đều không nghe thấy, nói tóm lại, là vô cùng kỳ lạ
Ngay lúc Thư Họa đầy gượng gạo, đang định quay đầu đi thì Trần Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng, chỉ có hai từ vô cùng qua loa, “Không cần.”
Thư Họa miễn cưỡng nở nụ cười.
Trần Phương cúp điện thoại, lại quay đầu nhìn Cố Cửu Tư đang ngồi ngủ ở trên sofa, dù không đành lòng nhưng vẫn phải đi gọi cô dậy.
Sắc mặt của Cố Cửu Tư không được tốt lắm, trong ánh mắt vẫn còn sót lại nét đau đớn, nghe xong những lời Trần Phương nói, dù cảm thấy hơi khó khăn nhưng vẫn gật nhẹ đầu rồi chậm rãi đứng dậy mặc thêm áo.
Trần Phương cảm thấy không được yên tâm cho lắm, “Sao uống thuốc rồi mà vẫn không hạ sốt vậy?”
Cố Cửu Tư chỉ miễn cưỡng mỉm cười, “Không sao, đã đỡ nhiều rồi. Hơn nữa, chỗ đó cũng không xa lắm, cháu đi một lát rồi về.”
Dứt lời, cô cầm theo chìa khóa rồi bước ra ngoài.
Trần Phương nhìn theo bóng lưng của cô, quay ra hỏi Trần Tĩnh Khang, “Nghe nói hôm nay thiếu gia mắng con bé à?”
Bởi vì hôm nay chưa hết giờ làm Cố Cửu Tư đã về nhà, khi ra về còn là dáng vẻ ủ rũ, uể oải. Trong mắt người khác, bọn họ đều đoán cô đang giận dỗi thật rồi.
Trần Phương có thể cảm nhận được, hai người họ từ lúc xuống núi xong, mối quan hệ đã hòa hoãn hơn nhiều, Trần Mộ Bạch cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, lần này không biết lại làm sao nữa?
Trần Tĩnh Khang gần đây cực kỳ không hài lòng với chuyện của Thư Họa và Trần Mộ Bạch, giọng điệu khinh khỉnh trả lời, “Ai mà biết được chứ.”
Trần Phương lườm cậu một cái, “Con… cái thằng này, ăn nói kiểu gì đấy!”
Trần Tĩnh Khang nhìn ông, muốn nói lại thôi, cuối cùng buồn bực hít vào thở ra vài cái thật sâu sau đó quay người đi tìm chỗ khác phát tiết.
Lúc Cố Cửu Tư đến nơi, Trần Mộ Bạch và Thư Họa đã đứng ở cửa đợi được một lúc, vẻ mặt Trần Mộ Bạch không tỏ rõ điều gì thế nhưng Thư Họa thì cực kỳ mất kiên nhẫn.
“Sao chị đi chậm như vậy chứ, còn bắt chúng tôi đợi chị nữa!”
Cố Cửu Tư quả thực không còn sức để đấu với cô ta nữa, chỉ im lặng không nói.
Tuy cô đang rũ mắt nhìn xuống, nhưng cằm lại hơi hất lên, nhìn qua thì trông có vẻ cung kính nhưng lại vô tình khiến người khác có cảm giác như bị coi thường.
Thư Họa quả nhiên như muốn bùng nổ, quay đầu nhìn Trần Mộ Bạch, “Anh xem người làm của anh kìa, chả có phép tắc gì cả!”
Thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp, Trần Mộ Bạch chỉ mặc đúng một bộ quần áo mỏng manh đứng giữa gió trời, mắt nhìn về phía biển quảng cáo đang được treo ở phía bên đường đối diện, giọng điệu không cảm xúc trả lời lại, “Người của tôi có biết quy tắc hay không, tôi sẽ tự mình dạy, không phiền đến cô Thư phải phiền lòng, ở nhà cô Thư chắc còn rất nhiều người cần được dạy dỗ đấy, đừng để mệt quá.”
Gần đây Thư Họa vô cùng đau khổ, Trần Mộ Bạch đối với cô ta luôn thay đổi thất thường như vậy, có lúc đối xử với cô ta rất tốt, nhưng có những lúc dường như cực kỳ mất kiên nhẫn, giống như bây giờ vậy. Cô ta làm sao biết được Trần Mộ Bạch vì bị Trần Minh Mặc uy hiếp nên mới cố gắng nhẫn nhịn ở cùng cô ta như thế, nhưng vẫn luôn lạnh nhạt, cố ý khiến cô ta không được thoải mái.
“Em không có ý đó, ý em là…”
Thư Họa vừa nói vừa định nắm lấy tay của Trần Mộ Bạch nhưng anh đã kịp thời tránh được, sau đó hất cằm về phía xa, “Tài xế nhà cô đã đợi rất lâu rồi đó, cô mau về đi. Cố Cửu Tư tới rồi, cô cũng không cần đứng với tôi nữa. Tôi sẽ đứng đây nhìn cô lên xe, cô mau đi đi.”
Thư Họa nhìn vẻ mặt mong muốn cô rời đi thật nhanh của anh, đương nhiên cực kỳ tức giận, nên không nói câu nào xoay người đi về phía xe nhà mình đang đỗ.
Thư Họa đi được một quãng, chắc là không nghe được phía bên này trò chuyện nữa, lúc này Trần Mộ Bạch mới hơi nghiêng người về phía trước, có chút buồn cười nhìn Cố Cửu Tư, “Cô Cửu, vừa lòng chưa?”
Cố Cửu Tư bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy hơi chột dạ, cô quay đầu nhìn về hướng khác. Được rồi, cô thừa nhận vừa rồi mình có cố ý, chỉ bằng trí thông minh của Thư Họa cô hoàn toàn có thể dễ dàng dẫn dắt cô ta nói ra những điều mà cô muốn cô ta nói.
Mà những lời đó đương nhiên sẽ khiến Trần Mộ Bạch cảm thấy khó chịu.
Trần Mộ Bạch nhìn cô một lát rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, sau đó đưa tay về phía cô, “Đưa cho tôi.”
Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ lạ nhìn anh, “Cái gì?”
“Chìa khóa! Sốt cao mà còn lái xe, tôi vẫn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.”
Cố Cửu Tư không biết sao anh có thể nhìn ra cô đang sốt, thế nhưng để anh lái xe cũng không an toàn chút nào.
“Không phải anh uống rượu sao?”
Trần Mộ Bạch ho nhẹ một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói, “Không có ai dám cản xe này lại đâu.”
Đầu óc cô vẫn còn mơ mơ màng màng, suy xét một lát rồi đưa chìa khóa cho anh.
Sau khi lên xe, Thư Họa vẫn còn chút hy vọng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Mộ Bạch đang giơ tay dường như đang đòi Cố Cửu Tư cái gì đó, Cố Cửu Tư do dự một lát rồi đưa cho anh, tay hai người họ vô tình chạm phải nhau, nhưng cô ta không thấy Trần Mộ Bạch có bất cứ phản ứng bất thường nào hết.
Bệnh cuồng sạch sẽ của Trần Mộ Bạch không phải là giả. Khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, cô ta hoàn toàn đã được thể nghiệm điều đó. Đồ của anh nếu như có ai đó chạm vào, anh nhất định sẽ không bao giờ chạm vào đó nữa, anh chán ghét nhất là việc tiếp xúc da thịt với người khác, cho dù là cách một lớp quần áo cũng không được, thế nhưng, ban nãy… chuyện gì đã xảy ra.
Tài xế giục cô ta, lúc đó Thư Họa mới thôi thất thần, mang theo biết bao nhiêu nghi vấn rồi lên xe.
Trần Mộ Bạch vừa lái xe vừa giống như vô tình liếc nhìn Cố Cửu Tư vài lần, “Sao sức khỏe của em lại kém vậy, lại phát sốt.”
Cố Cửu Tư không trả lời, Trần Mộ Bạch im lặng một lát rồi lại lên tiếng lần nữa, “Em với Đoàn Cảnh Hi quen nhau bao lâu rồi? Em định nhờ anh ta giúp em điều tra chuyện của ba em hay là…”
Cố Cửu Tư đang cúi đầu, cố gắng nhịn đau, Trần Mộ Bạch còn chưa nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời anh, “Tôi buồn nôn.”
Trần Mộ Bạch tưởng cô đang muốn chuyển chủ đề nên cau mày liếc nhìn cô một cái, sau đó anh lập tức sửng sốt, vội vàng nhìn kính chiếu hậu rồi đỗ xe vào một bên lề đường.
Xe vừa mới dừng, Cố Cửu Tư đã ngay lập tức mở cửa xuống xe, chống vào cây bên vệ đường rồi nôn thốc nôn tháo.
Trần Mộ Bạch vừa cầm nước, cầm giấy vừa túm tóc lại giúp cô, “Kỹ thuật lái xe của tôi có tệ đến vậy sao?”
Cố Cửu Tư biết anh có bệnh cuồng sạch sẽ, những gì cô nôn ra trông cũng không được đẹp mắt cho lắm, nên cố gắng vẫy vẫy tay về hướng anh, miễn cưỡng lên tiếng, “Anh đứng xa một chút.”
Đợi đến khi cô nôn xong đứng dậy, Trần Mộ Bạch đi đến đỡ cô, “Em làm sao vậy, tôi đưa em đi bệnh viện nhé.”
Cố Cửu Tư vừa nghe đến hai chữ “bệnh viện” là lại muốn nôn, “Không đi không đi, tôi muốn về ngủ một lát là sẽ khỏi ngay thôi.”
Dứt lời, dường như cô còn sợ anh không tin, nên ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch, nhỏ giọng giải thích, “Tôi chỉ hơi đau đầu, lát nữa anh lái xe chậm một chút là được.”
Trần Mộ Bạch nhìn cô một lát, sức khỏe của Cố Cửu Tư vốn không được tốt lắm, vẫn thường hay phát sốt, nghe cô nói vậy anh cũng tin, “Vậy thì lên xe đi.”
Hai người vừa bước vào cửa, Trần Tĩnh Khang đã bước đến thông báo với Trần Mộ Bạch đang có người đợi anh ở phòng làm việc.
Trần Mộ Bạch gật nhẹ đầu, trước khi lên lầu còn nhìn Cố Cửu Tư một cái, sau đó dặn dò Trần Tĩnh Khang, “Cậu trông chừng cô ấy, nếu như một lúc nữa còn không hết sốt, thì gọi bác sĩ Dương đến đây.”
Trần Tĩnh Khang vui vẻ gật đầu, vui vẻ sung sướng đến mức khiến Trần Mộ Bạch cũng cảm thấy khó chịu.
Thư Họa vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Đoàn Cảnh Hi đang đợi mình ở trước cửa.
Thư Họa chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn đầy nịnh bợ chạy về phía đó, cực kỳ thân thiết gọi, “Cậu út! Sao lại không vào trong ngồi vậy?”
Đoàn Cảnh Hi không hề động đậy, “Cậu không hỏi cháu, cháu tự nói đi.”
Nụ cười của Thư Họa như đông cứng trên gương mặt, sau đó dần dần biến mất, giọng điệu cũng thấp xuống, “Là bác Trần bảo cháu làm vậy.”
Đoàn Cảnh Hi liếc nhìn Thư Họa, “Sao ông ta lại bảo cháu làm thế?”
Thư Họa cúi thấp đầu, “Cháu cũng không biết, ông ta nghĩ như thế nào sao cháu biết được chứ.”
Đoàn Cảnh Hi nhìn Thư Họa chăm chú, Thư Họa vẫn không chịu nói gì.
Cuối cùng, cô ta chịu không nổi được áp lực đó đành ngẩng đầu lên kể rõ mọi chuyện, “Trời ơi, cháu nói là được rồi chứ gì, chính là để cho Trần Mộ Bạch biết được cậu và Cố Cửu Tư đã quen biết từ trước. Dù sao tiếng tăm “ăn cây táo rào cây sung” của Cố Cửu Tư cũng không phải là mới được một hai ngày, dù cho có thêm cậu cũng không có gì kỳ quái cả, như thế thì Trần Mộ Bạch sẽ tự nhiên ghét cô ta, cô ta ở Trần gia sẽ hoàn toàn không còn chỗ đứng nào nữa.”
Đoàn Cảnh Hi im lặng một lúc, vẻ mặt không cảm xúc hỏi lại, “Ý là, cậu bị cháu lôi ra làm bia đỡ đạn?”
Thư Họa bị dáng vẻ này của Đoàn Cảnh Hi làm cho sợ hãi, cô ta mở to mắt nhìn cậu của mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Từ bé đến lớn, trong ấn tượng của cô, Đoàn Cảnh Hi luôn là một người ôn hòa, dịu dàng, luôn luôn cưng chiều cô. Thư Họa không biết vì sao người cậu vẫn luôn yêu thương mình đột nhiên lại tức giận đến thế.
Cô không biết Đoàn Cảnh Hi tức giận không phải là vì bản thân mình mà là vì Cố Cửu Tư.
Một lúc sau, Đoàn Cảnh Hi lại tiếp tục lên tiếng, “Thư Họa, đây là lần đầu, cũng là lần cuối cùng, cậu hy vọng cháu phân biệt được rõ ràng thế nào là người thân, thế nào là người ngoài. Nhận thức của một người con gái là vô cùng quan trọng, biết được nhiều rồi, thì tấm lòng cũng trở nên rộng lượng, mở rộng được tầm mắt, cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến quan điểm của cháu trong mọi chuyện, thế nên bố mẹ cháu mới hy vọng cháu đi theo cậu. Suốt bao năm qua, học thức của cháu càng ngày càng cao nhưng cậu không thấy được sự hiểu biết, rộng lượng ở cháu. Ngược lại những thứ không nên học thì đều học được hết. Có khi, con gái mà tâm tư quá nhiều, cũng không được yêu thích đâu.”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Thư Họa không phục, gào lớn lên đằng sau lưng Đoàn Cảnh Hi, “Vậy còn Cố Cửu Tư? Trong đầu cô ta luôn bày mưu tính kế, vốn chẳng phải người tốt gì! Tại sao vẫn còn nhiều người thích cô ta như vậy chứ?”
Đoàn Cảnh Hi nghe thấy vậy liền dừng bước lại, “Trên thế giới này làm gì có người nào tốt chứ, chỉ là mức độ xấu không giống nhau mà thôi.”
Đoàn Cảnh Hi biết câu nói này Thư Họa sẽ không hiểu, dù cho có giải thích Thư Họa cũng sẽ không nghe, cô không còn là cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời nữa.
Trần Mộ Bạch rời khỏi phòng làm việc, lúc đó đã gần 11h đêm, anh xuống dưới tầng định tìm Trần Tĩnh Khang để hỏi tình hình của Cố Cửu Tư nhưng lại không thấy đâu, cuối cùng đành tự mình đi xem.
Trần Mộ Bạch bước đến trước cửa phòng của Cố Cửu Tư, gõ cửa, nhưng không thấy ai lên tiếng, anh thử vặn tay nắm cửa, không khóa, sau đó đẩy cửa vào trong, đứng ở ngoài nhìn vào.
Cố Cửu Tư vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên giường quay lưng lại với anh, ngay đến cả giày cũng quên không cởi, dường như là đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Anh đóng cửa lại, xoay người đi đến phòng làm việc.
Sau khi xem qua vài tập tài liệu, anh mới cảm thấy hình như có điều gì đó khác thường nên lại đứng dậy đi tới phòng của Cố Cửu Tư.
Anh bước đến bên cạnh giường, đứng trước mặt cô rồi cúi thấp đầu xuống.
Gương mặt cô trắng bệch, hai mày cau chặt lại, những sợi tóc vì mồ hôi túa ra mà dính vào trên trán, nhấc chăn lên thì thấy tay trái của cô đang ôm chặt bụng.
“Cố Cửu Tư! Cố Cửu Tư!” Anh gọi mấy lần nhưng cô vẫn không có phản ứng, nên bắt đầu lắc người cô, nhưng cô vẫn không tỉnh. Lúc này, anh mới biết đã xảy ra chuyện, vừa ôm ngang cô lên, bước ra ngoài vừa lớn tiếng gọi người, “Trần Tĩnh Khang, mau lái xe!”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ áy náy, vừa lái xe vừa hỏi Trần Mộ Bạch, “Thiếu gia, chị Cố không sao chứ?”
Trần Mộ Bạch ôm chặt cô trong lòng, nhấc tay sờ thử trán của cô, vô cùng nóng. Mặc dù đã lâm vào tình trạng hôn mê những cô vẫn ôm chặt bụng của mình, tay của Trần Mộ Bạch cũng bất giác bao trọn lên trên tay cô. Anh vẫn cứ cho rằng cô chỉ đau bụng bình thường mà thôi. Phát sốt sao lại đau bụng được cơ chứ?
Trong giây phút, đột nhiên Trần Mộ Bạch nghĩ ra điều gì đó, cô không phải vì phát sốt mới đau bụng mà vì đau bụng nên mới phát sốt như thế.
Trần Tĩnh Khang biết Trần Mộ Bạch không để ý đến mình, khẳng định là anh đang giận rồi, cậu nhìn anh qua tấm kính chiếu hậu, chủ động nhận lỗi, “Thiếu gia, em sai rồi.”
Trần Mộ Bạch hiện giờ không có tâm tình nào mắng mỏ cậu, “Tôi bảo cậu để ý cô ấy, cậu để ý kiểu gì đấy? Thôi đừng nói nữa, sau này tôi sẽ xử lý cậu sau, lái xe mau lên!”
Đêm đã khuya, bệnh viện vốn đang yên tĩnh, bởi vì sự xuất hiện của Trần Mộ Bạch mà náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Từ trước đến nay, Trần Mộ Bạch chưa bao giờ ngại làm phiền người khác, Trần Tĩnh Khang đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn một đám người mặc áo blouse trắng đông nghịt đang vây quanh Cố Cửu Tư làm đủ các loại kiểm tra, quay đầu nhìn Trần Mộ Bạch một cái, trong lòng thầm tán tưởng.
Thiếu gia, cậu quả thật có máu mặt quá nha.
Viện trưởng dường như mới vừa tỉnh giấc đã chạy tới đây, vốn muốn nói chuyện với Trần Mộ Bạch một lát, ai ngờ đã bị một câu nói của anh cắt đứt, “Xem bệnh trước.”
Viện trưởng ngay lập tức xoay người thúc giục một vị bác sĩ trung niên đang đứng bên cạnh.
Vị bác sĩ này vừa vào phòng chưa được bao lâu đã nhanh chóng đi ra, “Mộ thiếu, là viêm ruột thừa cấp tính, tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật ngay lập tức, tuy nhiên sẽ có nguy hiểm…”
Ánh đèn lờ mờ trên hành lang của bệnh viện chiếu sáng gương mặt anh, cả gương mặt anh trở nên vô cùng lạnh lùng, u ám, chậm rãi lên tiếng, “Ông dám nói tiếp thử xem! Ông nghe cho kĩ đây, lúc tôi đưa đến người vẫn còn sống, từ phòng phẫu thuật ra nhất định vẫn phải sống!”
Nhất thời, không có ai dám lên tiếng, hai hàng lông mày hoa râm của Viện trưởng đều đã nhíu chặt lại, vấn đề bác sĩ bệnh nhân vẫn luôn nhức nhồi, huống hồ đối phương lại còn là Trần Mộ Bạch.
Trong số những vị bác sĩ kia, đột nhiên có người nhẹ nhàng lên tiếng, “Trần Mộ Bạch.”