Đọc truyện Quân Tử Có Cửu Tư – Chương 37
Thư Họa tự than thở một hồi, cô ta cũng hiểu, loại chuyện này cho dù có oan uổng đến đâu cũng chỉ có thể nghe rồi để đấy. Người khác nói gì cô ta cũng không quản được, chẳng lẽ cô ta còn phải tìm từng người để giải thích sao? Không dễ nghe cũng phải nghe, cục tức này vẫn phải nuốt xuống.
Tuy nhiên tìm được một người để giãi bày, trong lòng Thư Họa cũng thoải mái hơn nhiều, vừa đi vừa nói chuyện khác với Cố Cửu Tư, “Lát nữa em sẽ về.”
Cố Cửu Tư dường như không nghĩ đến việc cô ta sẽ chủ động từ bỏ cơ hội được tiếp xúc với Trần Mộ Bạch, “Không ở lại thêm một ngày nữa sao?”
Thư Họa nhìn về phía hai người đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt dù không cam lòng nhưng vẫn có chút e dè, “Hôm nay là giao thừa, mọi người ở nhà vẫn còn chờ em ăn cơm đoàn viên.”
Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn về phía đằng xa, hai người đàn ông vẻ mặt lạnh băng mặc đồ đen đứng đó, chắc là nhà họ Thư sợ Thư Họa không chịu về nên mới cố ý phái hai người tới dẫn Thư Họa về.
Vừa dứt lời, một người đàn ông trong đó đến thúc giục Thư Họa, người đó vẻ mặt lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh như băng, Thư Họa vừa cười vừa làm nũng với anh ta, anh ta cũng không hề tỏ ra nao núng. Cố Cửu Tư mím môi, bố mẹ cô ta cũng quá hiểu con gái họ, chắc chỉ có những người như vậy mới có thể khắc phục được Thư Họa thôi.
Thư Họa thấy mình nỗ lực một lúc cũng không có hiệu quả gì, tức đến mức liền xoay mặt qua một bên rồi hét lên, “Tôi cũng không nói sẽ không về! Giục cái gì mà giục! Không thấy tôi đang nói chuyện với người khác sao? Không biết phép tắc gì cả!”
Vẻ mặt người đàn ông đó vẫn không hề thay đổi, anh ta nhấc tay nhìn đồng hồ, “Một tiếng trước, cô đã dùng tất cả các lý do để trì hoãn rồi. Đây là lý do thứ bảy, bây giờ đã trễ 15 phút so với thời gian dự tính xuất phát của chúng ta, cô còn không đi tôi sẽ phải gọi điện về cho bà chủ.”
Anh ta vừa dứt lời lại càng làm cho Thư Họa tức thêm, “Anh không cần phải lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi đâu! Đó là mẹ tôi! Anh nói xem mẹ sẽ tin tôi hay tin anh?”
Người đàn ông mặc đồ đen đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Thư Họa một cái, máy móc trả lời, “Bà chủ đã dặn rồi, nếu như quá nửa tiếng mà cô không chịu đi, thì bọn tôi được phép trói cô về, hy vọng tiểu thư sẽ hợp tác, miễn để mình phải chịu khổ.”
“Anh….” Thư Họa chỉ về phía người đàn ông đó, tức đến mức cứ “Anh” mãi một lúc cũng không biết nên nói thêm gì.
Đột nhiên, không khí xung quanh có vẻ hơi nghiêm trọng, Cố Cửu Tư cũng hiểu, kiểu đại tiểu thư như Thư Họa này vốn trọng thể diện, không chịu bỏ qua như vậy cũng chỉ vì muốn có một cái thang để bước xuống, thế nhưng người đàn ông đang ở trước mặt này dường như không hề hiểu rõ tính tình của Thư Họa, nên cô đành chủ động giúp cô ta xuống nước, “Đằng nào cũng phải quay về, hay là về sớm một chút, tuyết còn chưa rơi, đường xuống núi cũng khó, sắp đón năm mới rồi đừng để mọi người mất vui.”
Thư Họa quả nhiên dịu hẳn đi, khó chịu trừng mắt nhìn người đàn ông kia, “Nể mặt chị Cố thôi! Nếu không thì hôm nay tôi nhất quyết không đi, xem anh có thể trói tôi về không!”
Thư Họa vừa nói vừa đưa chiếc túi giấy trong tay mình cho Cố Cửu Tư, “Chuyện lần này thật sự cảm ơn chị, em cũng nói tốt cho chị trước mặt bác Trần, sắp đón năm mới rồi, đây là quà em tặng chị.”
Cố Cửu Tư nhìn chiếc túi một lát, nhưng không hề nhận. Đôi với EQ của ta, những lời này cùng với việc này nhất định không phải do cô ta nghĩ ra được, những việc cô ta không làm được bây giờ lại làm, rõ ràng có người ở đằng sau chỉ bảo cho cô ta
Là ai? Là bố mẹ cô ta? Hay là người cậu út đó của cô ta?
Cố Cửu Tư dù ít dù nhiều cũng tự nhận rằng mình hơn người, thế nhưng giờ phút này từ đáy lòng cô lại hâm mộ Thư Họa. Ngưỡng mộ việc cô ta có người chỉ bảo, dạy dỗ, nên con đường đi cũng ít quanh co hơn. Còn bản thân cô, tất cả những gì cô có được, đều phải vấp ngã đến sứt đầu chảy máu mới học được, nếu như so với Thư Họa, cô vừa bi thương vừa thảm hại.
Thư Họa thấy cô cúi đầu, không biết cô đang nghĩ gì, nên không đoán được ý của cô, “Không thích sao?”
Trải qua chuyện tấm chi phiếu lần trước, đối với những chuyện quà cáp này Cố Cửu Tư cực kỳ nhạy cảm, “Không cần khách khí như vậy, đây đều là việc tôi nên làm.”
Người dạy Thư Họa làm như vậy chắc sẽ không dự liệu được Cố Cửu Tư sẽ từ chối, nên cũng không dạy cô ta nếu như cô từ chối thì sẽ phải làm sao.
Thư Họa cầm túi quà, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, “Sao chị lại không lấy? Mở ra xem đi, chắc chắn chị sẽ thích mà.”
Dựa vào kinh nghiệm giúp Trần Mộ Bạch chọn quà cho những cô gái kia, cô không cần nhìn cũng biết trong túi đó là cái gì, hàng hiệu với giá cả cũng có thể đoán được kha khá, không nhận không có nghĩa chỉ là thích hay không thích mà bởi vì Thư Họa ra tay quá đỗi hào phóng, nếu như để Trần Mộ Bạch biết được, cô lại không biết giải thích như thế nào.
Cố Cửu Tư miễn cưỡng nở nụ cười, “Phần quà này quá nặng nề rồi.”
Thư Họa nghe thấy vậy liền bật cười, cô ta không quan tâm mà đẩy nó đặt vào trong tay Cố Cửu Tư, giọng điệu có chút khoe khoang, “Không có vấn đề gì đâu, chỗ này đối với nhà họ Thư mà nói chẳng đáng gì cả.”
Cố Cửu Tư đột nhiên cong khóe môi, đầy thâm ý mà bồi thêm một câu, “Đúng vậy, nhà họ Thư hiện tại cũng chỉ còn tiền mà thôi.”
Thư Họa nghe không hiểu ý của cô, thế nhưng người đàn ông mặc áo đen lại liếc Cố Cửu Tư một cái.
Cố Cửu Tư cũng không định trở mặt với Thư Họa chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, lắc lắc chiếc túi trong tay, chuyển chủ đề, “Cái này… cảm ơn cô Thư nhiều.”
Thư Họa thấy Cố Cửu Tư cuối cùng cũng chịu nhận, liền chào tạm biệt cô rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa ngẩng đầu, nổi cáu với người đàn ông mặc áo đen đang đi đằng sau, “Anh chờ đấy! Về tôi sẽ nói với mẹ là anh bắt nạt tôi!”
Người đàn ông đó theo sát phía sau Thư Họa, giọng nói vô cùng bình thản, “Tùy cô.”
Rất nhanh sau đó, người đàn ông còn lại vẫn đứng ở đằng xa nhìn cũng bước theo sau.
Cố Cửu Tư nhìn theo bóng dáng ba người cuối cùng biến mất ở cổng chùa, đột nhiên cô rất muốn biết kiểu người như Thư Họa này nếu như được gả vào trong Trần gia thì sẽ có kết cục như thế nào.
Cô vẫn còn đang thất thần, điện thoại đột nhiên rung lên dữ dội, là một số máy lạ, nhưng khi nhấc máy lại nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Giọng điệu của Mạnh Nghi Niên ngàn năm vẫn như vậy, lạnh lẽo và không có cảm xúc, “Lão Trần biết được chuyện của cô Thư và tam thiếu rồi, ông có nói rằng dạo gần đây cô xử lý mọi chuyện rất tốt, sắp đón tết rồi, tặng cô phần quà này coi như để khuyến khích.”
Cố Cửu Tư vẫn còn đang suy nghĩ không biết hôm nay có phải là một ngày hoàng đạo, cát lành nào không, sao ai cũng chọn hôm nay để tặng quà thì bỗng nghe thấy tiếng đầu dây chuyển người nghe máy, tiếp đó là một giọng nói có chút già nua gọi cô, “Tiểu Cửu.”
Cố Cữu Tư sững người lại, một lúc lâu sau mới dám tin điều này là sự thực. Cô thấp giọng gọi, “Ba…”
Đã bao nhiêu lâu rồi cô không nghe thấy giọng nói của cha mình? Cô đến Trần gia bao nhiêu năm thì cũng đã từng ấy năm không được nghe thấy giọng nói của ông. Bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng, cô mới nghe được giọng nói vừa xa lạ vừa thân quen ấy, đột nhiên lại có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp rồi vậy.
Vừa hạnh phúc, Cố Cửu Tư lại vừa cảm thấy một sự bất an dần dần dâng lên trong lòng. Trước đó, Trần Minh Mặc chỉ cho phép cô và cha mình liên lạc qua thư từ, cứ cách một quãng thời gian sẽ lại đưa cho cô một phong thư từ ba cô, rồi cô trả lời, chỉ như vậy mà thôi, tại sao đột nhiên ngay vào lúc này lại cho cô được nghe thấy ông? Thật sự chỉ là vì muốn thưởng khích lệ cô vì gần đây cô xử lý tốt hay sao? Hay đang nhắc nhở cô điều gì khác?
Giữa cha con họ có quá nhiều điều cần nói, nên đột nhiên không biết nên nói cái gì, Cố Cửu Tư im lặng một lúc mới mở miệng, “Sức khỏe của ba đã khá lên chưa?”
“Vẫn như vậy thôi, không tốt cũng chẳng xấu, có lúc ba thật sự hy vọng nó cứ thế mà tệ thêm, ba chết rồi, bọn họ sẽ không còn gì để uy hiếp con nữa.”
Cố Cửu Tư đột nhiên cau mày lại, “Ba! Đừng nói đến chuyện đó!”
Năm đó khi cô rời khỏi Mỹ, sức khỏe của ba cô đã không tốt rồi, mấy năm nay hầu như đều là dựa vào tiền mà chống chọi, Trần Minh Mặc cũng coi như là một người biết giữ lời, vẫn làm theo ước định của năm đó, Cố Cửu Tư giúp ông ta xử lý một số chuyện, ông ta sẽ không bạc đãi với ba cô.
Đầu dây ngay lập tức vang lên tiếng cười, vừa có chút tang thương vừa có chút thoải mái, “Không ngờ rằng Cố mỗ ta đời này có biết bao nhiêu con cái, đến cuối cùng chỉ còn có con nguyện ở lại bên cạnh ba! Mà hết lần này tới lần khác đều không đạt được ích lợi gì! Cố Cửu Tư, con đang định làm gì ?”
Cố Cửu Tư còn định nói gì đó, điện thoại đã quay trở lại trong tay Mạnh Nghi Niên, “Chỉ vậy thôi, Lão Trần bảo tôi chuyển lời đến cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn giúp ông ấy xử lý tốt mọi việc, ba cô sẽ được hưởng được sự chăm sóc tốt nhất, hai người sớm muộn gì cũng sẽ được đoàn tụ.”
Dứt lời, ông ta liền cúp điện thoại.
Cố Cửu Tư chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút không ngừng bên tai, cô cố gắng hết sức kiềm nén không rơi nước mắt. Cô cười lạnh, sớm muộn?! Cô có thể đợi được không? Ba cô liệu có thể đợi được đến lúc đó không?
Cố Cửu Tư đắm chìm trong nỗi đau và sự phẫn nộ, không thể nào thoát khỏi, cuối cùng tiếng chuông đồng trong chùa vang lên mới khiến cô choàng tỉnh, âm thanh nặng nề kéo dài, cứ thế vang vọng lại nơi vùng núi an tĩnh này.
Tiếng chuông cứ thế từng tiếng từng tiếng một như gõ vào trong lòng cô, khiến Cố Cửu Tư từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô nên vui mừng mới đúng.
Cô dằn vặt biết bao nhiêu lâu như vậy cuối cùng cũng chỉ là muốn biết ba cô sống có tốt hay không, bây giờ cô còn tự tai nghe thấy giọng nói của ba mình, cầu được ước thấy, cô còn cái gì không hài lòng cơ chứ.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn về phía tháp chuông đằng xa, cố gắng tạo ra một nụ cười, sau đó xuôi theo con đường, đi về phía trước.
Mới đi được vài bước, cô đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang lười biếng dựa sát vào cổng chùa phơi nắng, hai tay khoanh lại trước ngực, hai mắt nhắm lại dường như đang nghe tiếng chuông vang vọng, trông lười biếng như một chú mèo vậy.
Cố Cửu Tư bước gần thêm một vài bước mới nghe thấy anh đang nhỏ giọng đếm.
“99… 100… 101… 102…”
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Mộ Bạch đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía cô, rồi làm một động tác bảo cô im lặng, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục đếm.
“103… 104… 105… 106… 107… 108…”
Sau khi tiếng chuông biến mất hẳn, Trần Mộ Bạch mới từ từ mở mắt, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã khẽ chạm vào bông tuyết đọng trên cánh tay, rồi chậm rãi ngâm một bài thơ, “Đông có trăm hoa
Thu có trăng sáng
Hạ có gió mát
Đông có tuyết rơi
Người không lo lắng
bận tâm mọi chuyện
Ngày đó là ngày
Tuyệt nhất nhân gian.”
Cố Cửu Tư có thể nhận ra, tâm trạng của Trần Mộ Bạch đang vô cùng tốt. Dường như mỗi lần có thể trốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, những cạm bẫy đó, tâm trạng của anh đều luôn tốt như vậy. Những đường nét anh tuấn trên gương mặt cũng trở nên nhu hòa, dáng vẻ thanh cao, ngay đến cả khóe mắt chân mày cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Mãi cho đến khi Trần Mộ Bạch nhìn cô không nói gì, Cố Cửu Tư mới cảm thấy ngại ngùng, đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.
Không biết có phải là do chuyện ngày hôm qua hay không, lúc cô lại đơn độc đối diện với anh một lần nữa thì liền cảm thấy ngại ngùng, trước đó cô chỉ cảm thấy anh đáng sợ, khiến cô đau đầu, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cúi thấp đầu, cực lực tránh việc phải đối mắt với anh.
Trần Mộ Bạch nhìn gương mặt cô từ từ đỏ lên, dường như lại không hề có ý định chọc ghẹo cô, tùy ý hất cằm lên tiếng hỏi, “Trong tay cầm cái gì kia?”
Cố Cửu Tư lập tức ngơ ngẩn mang qua cho anh, “Là cô Thư tặng, hay anh cầm lấy đi.”
Cô hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, Trần Mộ Bạch liếc một cái, tỏ vẻ không quan tâm mà cự tuyệt, “Đồ của phụ nữ, đưa tôi làm gì.”
Cố Cửu Tư cảm thấy thứ mình đang cầm như hòn đá nóng bỏng tay vậy, vứt không được mà giữ cũng không xong, khó xử nhìn về phía Trần Mộ Bạch, “Tôi cũng không cần, vậy phải làm sao?”
Hình như sáng sớm nay khi thức dậy, cô cũng không trang điểm gì nhiều. Gương mặt sạch sẽ. Làn da trong suốt, mộc mạc, thanh nhã tựa như một bức tranh thủy mặc. Lúc này, cô lại đứng dưới trời tuyết trắng xóa, đằng sau lưng cô là làn khói mờ ảo từ trong khuôn viên chùa bay lên, đột nhiên khiến anh có cảm giác thoát tục, phiêu dật.
Vẻ mặt cô vô cùng rối rắm, khó xử, ánh mắt lại mang theo sự mong chờ nhìn về phía anh, dường như thực sự là không biết phải xử lý như thế nào, ánh mắt đó đột nhiên khiến anh trở nên thất thần.