Đọc truyện Quân Tử Có Cửu Tư – Chương 33
Dịch: Minovan Mấy người kia trông thấy Trần Mộ Bạch đột nhiên rời đi nên muốn xả hết oán giận của mình lên Cố Cửu Tư, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn cô.
Cố Cửu Tư vốn đang rũ mắt xuống, cảm giác được ánh nhìn vô cùng áp lực từ phía đó mới ngẩng đầu lên. Cô hơi hơi hất cằm về phía bọn họ, môi khẽ cong, ánh mắt mỉa mai, khinh thường vô cùng rõ ràng, lạnh nhạt nhìn qua đó, ánh nhìn đầy khiêu khích nhưng không gây chuyện.
Trần Thốc vốn còn chưa quay người nên vẫn nhìn rõ một màn này, thân người hơi sững lại, sau đó anh nhanh chóng xoay người, cúi đầu mỉm cười.
Trần Mộ Bạch vốn đã có một gương mặt đào hoa, sau khi uống rượu càng tỏa ra mị lực, ngay đến cả nốt ruồi cuối đuôi mắt cũng thấp thoáng phớt hồng, thỉnh thoảng trên hành lang có vài người qua lại, đều không kiềm chế được mà nhìn anh vài lần.
Trần Thốc đi đằng sau rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh ghét nhất chính là nhìn thấy kiểu đẹp “nữ tính” này của Trần Mộ Bạch cứ rêu rao khắp nơi. Kéo chặt tay Trần Mộ Bạch lại, Trần Thốc vừa cài lại khúc áo trên người anh vừa cau mày dạy dỗ, “Mặc quần áo thì phải cài cúc gọn gàng, đừng mở toang ra như lưu manh, không được quan hệ nam nữ bừa bãi, lúc nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt của họ, phải nghiêm túc, đừng có chỉ liếc nhìn người ta. Em cứ như thế này, người khác sẽ không nói gì em, nhưng sẽ nói mẹ em không biết dạy dỗ em cho tốt. Dì Nhan là một người tuyệt vời, anh không hy vọng nghe thấy người khác chỉ trích dì.”
Trần Mộ Bạch không hề động đậy, ngoan ngoãn để cho Trần Thốc chỉnh sửa quần áo đầu tóc cho mình, lơ đãng nghe anh dạy dỗ, có lẽ cũng chỉ có Trần Thốc mới dám nhắc đến cái tên này trước mặt Trần Mộ Bạch mà thôi.
Trần Thốc đột nhiên ngừng lại, dường như chàng trai vốn cao hơn anh nửa cái đầu đang đứng trước mặt anh đây vẫn là cậu bé hồi nhỏ vậy. Hồi đó, Trần Mộ Bạch không có ai chăm sóc, không có ai coi trọng, mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng lại lôi thôi, nhếch nhác. Khi anh chỉnh sửa quần áo cho cậu, gương mặt trắng trẻo mịn màng luôn tỏ ra mất kiên nhẫn với anh. Anh vừa chỉnh sửa quần áo vừa nhẹ giọng hỏi cậu điều gì đó, thế nhưng cậu bé lại mím chặt môi, không nói một lời.
Trần Thốc hạ tay xuống, thở dài một tiếng, “Là do anh không chăm sóc em tốt…”
Trần Mộ Bạch hơi hơi cau mày lại, liếc nhìn anh một cái rồi lên tiếng, tuy vẫn còn mang theo sự mất kiên nhẫn nhưng cũng nghe ra được sự hòa hoãn trong đó, “Biết rồi!”
Đã nhìn thấy hết sự lạnh lẽo, ấm áp của nhân gian này, Trần Mộ Bạch đương nhiên biết, Trần Thốc không hề có nghĩa vụ phải chăm sóc anh, chỉ cần mình anh chăm sóc cho chính mình đã đủ rồi.
Cố Cửu Tư và Tam Bảo vẫn đứng ở một bên nhìn hai người họ, tình cảm anh em thắm thiết, Tam Bảo đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ở bên nhau đi… ở bên nhau đi…”
Trần Mộ Bạch nghiêng đầu, nhìn Tam Bảo như một kẻ ngốc nghếch, sau đó nói với Trần Thốc, “Cái não tàn của bạn gái anh bị kẹp cửa rồi hả?”
Trần Thốc cũng không biết nói gì, nhìn Tam Bảo.
Cố Cửu Tư cũng hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, hai bờ vai hơi hơi run lên.
Còn chưa cười xong đã nhìn thấy ông chủ của câu lạc bộ vội vàng lau mồ hôi chạy tới đây, cực kỳ cung kính đứng trước mặt Trần Mộ Bạch, ông ta dường như có điều muốn nói lại thôi, “Mộ thiếu, Đường thiếu ở bên đó…. có thể phiền cậu qua xem không?”
Trần Mộ Bạch từ từ bước đi, biếng nhác quay đầu lại, giọng điệu kiêu căng, ngạo mạn, tỏ ra dáng vẻ việc không liên quan đến tôi, “Chuyện của Đường Kính ông tìm tôi làm gì? Cậu ta là con trai tôi à? Tôi còn phải đi quản cậu ta nữa?”
Nói xong, anh liền nhấc chân tiếp tục đi.
Ông chủ đó vừa muốn ngăn anh lại nhưng lại không dám ngăn, vừa bước theo vừa ấp úng, “Bên đó có chút loạn, tôi sợ xảy ra chuyện, sẽ không tốt…”
Trần Mộ Bạch hừ lạnh một cái, “Không tốt? Những người như chúng tôi, cuộc sống về đêm không hạnh phúc nhất là khi bị người khác cản trở, ông không biết sao?” Nói xong, anh lại như có như không nhìn về phía Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư hiểu, lần này cô đến đại khái đã quấy rầy đến cuộc sống vui vẻ về đêm của Trần Mộ Bạch mất rồi.
Ông chủ câu lạc bộ kia đầu óc cũng nhanh nhạy, lau lau mồ hôi rồi đổi cách khác, “Chuyện có vẻ lớn rồi, tôi sợ sẽ làm hại đến Đường thiếu, phía Đường gia tôi cũng rất khó để nói rõ.”
Tam Bảo đứng một bên phấn khích túm lấy tay của Trần Thốc hỏi, “Đường thiếu là ai vậy? Em muốn đi xem!”
Một Đường Kính coi trời bằng vung, Trần Thốc cũng từng nghe nói đến, anh liếc nhìn Trần Mộ Bạch, thấp giọng khuyên một câu, “Đi xem thế nào, dù gì hai người cũng cùng nhau lớn lên, chắc cậu ta vẫn nghe lời em.”
Trần Mộ Bạch cau mày nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, “Vậy thì đi xem đứa con này của tôi đang tạo nghiệt gì thôi.”
Vừa mới đẩy cửa bước vào trong đã thấy Đường Kính quần áo xốc xếch đang đè lên một người phụ nữ, quần áo của cả hai người đều sắp tuột ra. Đường Kính nghe thấy tiếng động đằng sau liền quay đầu lại xem, cô gái kia nhân cơ hội này liền giằng ra, rồi tặng cho cậu ta một cái tát vô cùng mạnh, nắm chặt quần áo rồi chạy ra ngoài.
Trần Thốc đi đằng trước nhìn thấy cảnh này liền quay người che mắt Tam Bảo lại, “Ngoan, đừng nhìn.”
Tam Bảo cực kỳ tò mò, nắm lấy tay của Trần Thốc muốn kéo xuống, giọng điệu vô cùng không hài lòng, “Tại sao em không thể xem, mọi người đều nhìn thấy mà…”
Cố Cửu Tư cũng ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.
Trần Mộ Bạch liếc nhìn cô một cái, anh cũng không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như thế này, bước lên phía trước một bước chắn trước mặt cô, cau mày rồi ném chiếc áo trên mặt đất lên người Đường Kính cũng coi như là có thể che chắn được mấy bộ phận trọng yếu.
“Cậu đang làm gì vậy, cậu cũng không thiếu phụ nữ, người ta không tình nguyện, cần gì phải ép buộc! Giá trị của cậu bây giờ thấp như thế sao?”
Đường Kính cũng không đuổi theo, chỉ uể oải lật người ngồi trên sofa, sờ sờ một bên má đã đỏ hồng lên của mình, cúi đầu nở nụ cười, “Tôi cũng không định làm gì, chỉ là dọa cô ấy thôi.”
Trần Mộ Bạch trừng mắt nhìn cậu, “Cậu bị bệnh à!”
Trên gương mặt trắng nõn của hồ ly xuất hiện những dấu ngón tay, nhưng lại chẳng mảy may làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp anh tuấn của cậu, cũng không lộ ra sự thảm bại, nhếch nhác. Anh mắt của cậu cứ nhìn thẳng về hướng mà người con gái vừa rời đi, trong lòng lại như có một tia sáng lấp lánh, đột nhiên nhếch môi cười, “Tôi thích cô ấy.”
Thế nhưng chỉ một vài từ như vậy thôi cũng có thể khiến cho Trần Mộ Bạch đột nhiên đứng hình.
Loại người như anh và Đường Kính, chính là kiểu người không có trái tim. Chơi đùa thì được, muốn thật lòng thì không có.
Thế nhưng đột nhiên Đường Kính lại vô cùng thẳng thẳn nói ra, tôi thích một người. Còn Trần Mộ Bạch anh lại không dám.
Cuối cùng không khí im lặng ấy cũng kết thúc bằng một câu tổng kết của Trần Mộ Bạch, “Đúng là bị điên.”
Nửa giờ sau, Trần Thốc, Tam Bảo và Cố Cửu Tư đều đứng dựa vào một bên xe, không nói gì mà ngẩng đầu nhìn trời cao.
Đằng trước xe có hai chàng trai vẻ ngoài lịch lãm, tướng mạo xuất chúng đang ngồi, chỉ là hai người này, mỗi người ôm một chai rượu trong lòng, không còn tỉnh táo mà đang “Nương tựa lẫn nhau, trút bỏ nỗi sầu.”
Đường Kính dường như vô cùng phiền não, uống vài ngụm rượu rồi bắt đầu kể khổ.
Đúng lúc tâm trạng của Mộ thiếu cũng không tốt, giữ thái độ, “nghe người khác không vui có lẽ sẽ làm mình vui lên một chút” mà chiếu cố cho phép Đường Kính lải nhải về câu chuyện của cậu ta.
Dáng vẻ khi say của Đường Kính và Trần Mộ Bạch lại hoàn toàn đối lập.
Đường Kính trong trạng thái say xỉn, lưỡi như cứng lại, cả người dường như không thể khống chế được nữa, ôm chặt lấy vai của Trần Mộ Bạch, cả người dường như đều đổ vào người anh.
Còn Trần Mộ Bạch thì ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, ngoài việc vẻ mặt có chút trắng bệch, vốn không thể nhìn ra là đã uống say, ngay đến cả ánh mắt cũng vô cùng sáng rõ, giọng điệu khi nói ra cũng được khống chế rất tốt, điều sơ hở duy nhất chính là một người vốn mặc bệnh cuồng sạch sẽ như anh lại để cho một người say xỉn dựa vào người mình gần như thế.
“Cậu nói xem có phải đầu óc của người con gái đó có vấn đề không… đến tôi mà cô ấy còn không thèm để mắt…”
Vẻ mặt của Trần Mộ Bạch trầm xuống, “Chuyện phụ nữ cậu đừng nói với tôi!”
Đường Kính khi uống say lại cực kỳ hiểu chuyện, gãi gãi đầu, “Không được nói chuyện phụ nữ à, vậy nói cái khác. Cậu biết tôi có nuôi một con Husky, gần đây nó thích một con chó hoang, hôm nào cũng ra ngoài tìm con chó hoang đó chơi đùa, ngay đến cả tôi cũng không quan tâm, cậu nói xem tôi cho nó ăn, cho nó mặc, chơi cùng nó, sao nó có thể vô lương tâm như thế chứ? Lật mặt còn nhanh hơn phụ nữ, tôi cũng không thể suốt ngày nhốt nó ở trong nhà, cậu nói xem nên làm thế nào?”
Từ trước đến này, Trần Mộ Bạch chưa bao giờ keo kiệt trong việc buông lời cay độc, nghĩ một lúc liền trả lời, “Lên giường cùng một con Golden Retrevier, hơn nữa phải để cho con Husky nhà cậu nhìn thấy.”
Não của Đường Kính đã hoàn toàn ngừng hoạt động, nghe xong cũng không hiểu hết được, máy móc trả lời, “Ồ, ra là vậy, vậy thì tôi về thử xem sao.”
Cố Cửu Tư vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ có điều Tam Bảo đứng bên cạnh đã cười không ngừng được, Trần Thốc thì đau khổ đỡ trán mình.
Sau đó tài xế của Đường Kính đã đến đón cậu ta, hai người họ bắt đầu trở nên kỳ quặc, ngay đến một người vốn đang nghiêm chỉnh như Trần Mộ Bạch cũng đột nhiên mềm mỏng, dịu dàng, hai người họ làm như sinh ly tử biệt không bằng.
Tài xế bên phía Đường gia đỡ Đường Kính muốn dìu cậu ấy lên xe, bên này Trần Thốc cũng đỡ Trần Mộ Bạch muốn đưa anh về, nhưng Đường Kính không có cách nào cứ níu chặt lấy cánh tay của Trần Mộ Bạch nhất quyết không chịu buông tay, trong miệng không ngừng la hét, “Tôi không đi! Tôi muốn chơi với Tiểu Bạch!”
Trần Mộ Bạch híp mắt lại nhìn cũng không để tâm đến cách xưng hô kia, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, “Đường Đường ngoan, mau về đi, hôm nay không chơi nữa, tôi buồn ngủ rồi, mai tôi đến nhà cậu rủ cậu đi học nhé.”
“Thế cậu nhớ đến sớm gọi tôi!”
“Ừm.”
Đường Kính cuối cùng đành phải buông tay nhưng cứ bước được vài bước lại quay đầu nhìn, mãi mới chịu lên xe, xe đã đi được một đoạn vẫn còn thấy được Đường Kính ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lại đây.
“Chia uyên rẽ thúy, đúng là quá tàn nhẫn.” Tam Bảo nói xong liền chọc chọc Cố Cửu Tư, chỉ Trần Thốc, “Cô xem anh ấy có giống Pháp Hải không.”
(* Pháp Hải là một nhân vật trong truyện Thanh Xà, Tân bạch nương tử truyền kỳ, v…v… chỉ những người bảo thủ, luôn phá hoại nhân duyên của người khác)
Cố Cửu Tư phì một tiếng rồi cười rộ lên, quay đầu nghiêm túc nhìn người con gái không đáng tin này, rồi lại nhìn Trần Thốc, rồi lại vui vẻ cười rộ lên.
Cuối cùng ba người bọn họ cùng với một người đã say bí tỉ cuối cùng đã về tới nhà, Tam Bảo và Trần Tĩnh Khang đã bắt đầu chiến đấu với một bàn đầy thức ăn, Trần Phương nhìn bọn họ chiến đấu, Trần Thốc và Cố Cửu Tư thì đang ở trên lầu chăm sóc cho Trần Mộ Bạch.
Trần Thốc nhìn người đã thay quần áo ngủ nằm trên giường, hơi thở đều đặn mới đột nhiên lên tiếng, “Trần gia, yêu cầu đối với con cái vốn hà khắc, có những lúc hà khắc tới mức không nhận người thân, thế nên những đứa con được dạy dỗ như vậy hầu hết đều lạnh lùng. Lúc nó vào Trần gia, không một ai trong Trần gia coi trọng nó. Trần Minh Mặc cũng biết điều này, thế nhưng không hề quan tâm. Ông ta thậm chí còn nói rằng nếu dễ dàng chết như vậy thì không có tư cách làm con trai của Trần Minh Mặc ông, thế nên tính cách của nó cũng như cách xử lý mọi việc, thường khác rất nhiều so với mọi người. Có một số chuyện trong lòng nó hiểu rõ, thế nhưng không biết nói ra sao… có những chuyện cũng không bao giờ nói thật lòng… không phải là nó cố ý như thế, chỉ là thực sự không biết cách mà thôi. Từ bé đến lớn không có ai dạy nó điều này cả, muốn quên nhất là dòng thơ cổ nhân, không đáng quay đầu chính là tương tư*. Tôi vẫn luôn cho rằng nó vốn như thế, thế nhưng tiểu Bạch bây giờ với hồi trước rất khác nhau. Cửu Tư, cô là người thông minh, chắc chắn cô sẽ hiểu”
(* Câu này là nhạc phim Hậu tây du ký, bài Hồng đậu sinh nam quốc. Câu này có rất nhiều cách lý giải, mình đã baidu rất lâu và tìm được một đáp án mình nghĩ là hợp lý nhất. Câu này có nghĩa là, có người luôn thể hiện ra không có chuyện gì thế nhưng đằng sau cái việc luôn miện nói “không đáng quay đầu” lại chất chứa nỗi tương tư, là mức độ tương tư cao nhất. Vì sợ rằng khi mình quay đầu thì người không ở đó. Câu tiếp theo là 守着爱怕人笑 还怕人看清 : giữ tình yêu này, sợ người cười chê, nhưng lại sợ người nhìn thấu)
Cố Cửu Tư đang cài chăn cho Trần Mộ Bạch, hai tay đột nhiên ngừng lại.
Muốn quên nhất là dòng thơ cổ nhân, không đáng quay đầu chính là tương tư.
Câu nói này không chỉ nói về Trần Mộ Bạch, cũng nói về cả chính cô.
Thế nhưng giữa bọn họ e là thực sự không thể có khả năng.
Tối hôm đó trong bóng tối nơi căn gác chật hẹp, sự thất thường của Trần Mộ Bạch đã khiến cô suýt nữa lên tiếng hỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Bọn họ đều là kiểu người bạc tình bạc nghĩa, ích kỷ cá nhân, giữa bọn họ vốn luôn tràn ngập những âm mưu thủ đoạn, giữa bọn họ không thể nào có một từ đó, nói ra chỉ làm cho người khác thấy nực cười, nói ra rồi đối với mỗi người bọn họ đều không phải chuyện tốt.
Chỉ cần mọi chuyện không vỡ lở, thì vẫn sẽ có đường để quay về, trên phương diện này cô với Trần Mộ Bạch lại vô cùng hợp ý, vì vậy mới cất giấu, không dám nhắc đến.
Cố Cửu Tư miễn cưỡng mỉm cười, “Bác sĩ Trần lại nói đùa rồi.”
Cô biết Trần Thốc không thích người ta gọi anh là nhị thiếu gia.
Trần Thốc nhìn cô một lúc, rồi cũng mỉm cười, “Coi như tôi đùa vậy, tôi xuống xem Tam Bảo ăn xong chưa.”
Nói xong, anh liền bước ra ngoài, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, im lặng tắt đèn, sau đó cũng rời đi.
Trong bóng đêm, mi mắt của Trần Mộ Bạch đột nhiên động đậy, không biết là đang nằm mơ hay vẫn chưa ngủ.