Đọc truyện Quan Trường Vô Nhai – Chương 7Quyển 1 –
Quyển 1: Mở Đầu.
Chương 7: Sự cố.
Nguồn: Vipvandan
Sưu tần:
(¯`•.¸(¯`•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•´¯)¸.•´¯)
Triệu Trường Phong không có tư cách nói trước mặt Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh, cho nên chín mươi phần trăm kia căn bản hắn không cần suy nghĩ. Cơ hội duy nhất còn lại của hắn là 10% kia. Thế nhưng làm phụ đạo viên của năm ba năm bốn, Vương Hướng Đông không phải là người dễ tính, nếu như hôm nay Triệu Trường Phong không viết bản kiểm điểm này, Vương Hướng Đông sẽ không cho rằng đó là việc nhỏ, nếu là trong lòng đạo viên đại nhân có chút khúc mắc với Triệu Trường Phong, chẳng phải đến lúc đó Triệu Trường Phong cũng hết cả hi vọng về 10% cuối cùng còn lại sao?
Triệu Trường Phong thở dài một hơi, xem ra tối nay không tham gia được yến hội nhỏ của Điền Lỗi rồi, bản kiểm điểm hơn năm nghìn từ, chí ít cũng phải viết mấy giờ.
Xoay người trở lại, còn chưa tới phòng ngủ, từ xa Triệu Trường Phong đã nhìn thấy vẻ mặt Điền Lỗi lo lắng đứng trước cửa không ngừng nhìn đi nhìn lại về bên này. Triệu Trường Phong nhất thời nở nụ cười, người này, thật đúng là nóng ruột!
Điền Lỗi cũng thấy được Triệu Trường Phong, nhất thời lo lắng trên mặt biến mất không còn chút nào, thay vào đó là vẻ tươi cười sáng lạn.
– Trường Phong!
Điền Lỗi cao hứng bừng bừng quơ bàn tay béo, vội vã xông lên ôm Triệu Trường Phong, nếu Điền Lỗi là một người con gái, tình cảnh này nhất định sẽ được người khác hình dung đến vợ đi đón chồng đường xa trở về.
Trên lầu, phòng ngủ 622, lão ngũ đang phơi quần lót, không cẩn thận thấy một màn cảm động này.
– Điên rồi!
Lão ngũ há to miệng, không thể tin đưuọc nhìn Điền Lỗi và Triệu Trường Phong dưới lầu.
– Không phải đâu? Buổi trưa mình còn nghĩ là trùng hợp, thật không ngờ, Triệu lão tam lại có một chân cùng Điền Lỗi như vậy?
Vừa thấy thần, quần lót trong tay lão ngũ đã rơi xuống phía dưới, rơi vào bụi hoa dưới lầu.
– Chết tiệt!
Lão ngũ mắng một tiếng, nguyên bản dự định gọi Triệu Trường Phong, để hắn lấy quần lót lên hộ mình, thế nhưng lại nghĩ đến giới tính của Triệu Trường Phong, lão ngũ đã cảm thấy sợ run, đi xuống lầu nhặt an toàn hơn.
Triệu Trường Phong còn không biết có người ở trên lầu rình coi hắn và Điền Lỗi, hắn đẩy Điền Lỗi ra, cười mắng:
– Cút cút! Kích động cái gì? Kiếm được tiền cho cậu rồi!
Tiếp nhận tiền Triệu Trường Phong đưa cho, Điền Lỗi liên tiếp hắc hắc cười khúc khích, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời, do dự nửa ngày sau, mới nói:
– Trường Phong, thật không biết nên lấy gì để trả ơn cho cậu!
– Được rồi, quan hệ của hai thằng, có cần thiết phải giả vờ khách khí như thế sao?
Triệu Trường Phong vỗ vỗ vai Điền Lỗi:
– Nhanh đi tới hệ ngân hang tiếp cô bạn nhỏ của cậu qua đây đi!
– Ừm, đi đây!
Điền Lốt nhét tiền vào túi, xoay người định đi, đột nhiên lại ngừng lại:
– Trường Phong, sáu giờ tối nay, gặp nhau ở chỗ cũ!
Chỗ cũ là một nhà hàng, là nhà hàng cao cấp nhất của đại học Hoa Bắc lúc bấy giờ, theo vài nguồn tin không xác thực, nhà hàng này được một vị lãnh đạo mở ra. Điền Lỗi chọn địa điểm sinh nhật cho bạn gái mình ở chỗ cũ, có thể thấy được hắn quyết tâm như thế nào.
Triệu Trường Phong xin lỗi lắc đầu:
– Điền Lỗi, sợ tối nay không đi được. Bà già họ Mã đã thông báo chuyện tôi chốn học trong buổi họp, Vương đạo viên gặp nói lập tức phải viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, chín giờ tối nay thầy ấy qua chỗ mình nói chuyện.
– Mẹ! Bà già họ Mã này cũng quá mạnh mẽ đi!
Điền Lỗi mắng một câu thô tục:
– Cả hai tiết đều bị thông báo lên trên đúng không?
Triệu Trường Phong cười khổ.
– Trường Phong, bản kiểm điểm này để ngày mai viết được không? Mình đã kể về cậu rất nhiều trước mặt cô ấy, nói cậu là người bạn tốt nhất của mình, nếu không phải có cậu cổ động cho mình, sinh nhật hôm nay mình đã không có chút thể diện nào rồi.
Triệu Trường Phong thở dài một hơi:
– Điền Lỗi, không phải cậu không biết tính cách của Vương Hướng Đông, quả thực chính là người cầm châm đều có thể thêu hoa, nếu hôm nay mình không viết bản kiểm điểm, kết quả sẽ như thế nào?
Điền Lỗi tỏ vẻ thất vọng:
– Trường Phong, mình chỉ có một người bạn tốt là cậu, nếu cậu không đi…
– Được rồi, được rồi!
Triệu Trường Phong không đành lòng nhìn Điền Lỗi thất vọng như vậy:
– Cậu đón cô ấy đi chơi vui vẻ, không cần chờ mình đâu. Mình còn phải cố viết cho xong bản kiểm điểm, viết xong năm nghìn chữ, mình sẽ qua luôn đó, được chưa?
– Được, quyết định như vậy đi! Chúng mình chờ cậu ở chỗ cũ!
Lúc này Điền Lỗi mới hài lòng đứng lên:
– Cậu cũng phải nhanh lên một chút, nghìn vạn lần không nên để mình bị leo cây!
– Không thành vấn đề, chắc chỉ viết khoảng hai giờ là xong, hơn bảy giờ sẽ đến chỗ cũ tìm cậu.
Lúc này Điền Lỗi mới yên tâm, vẻ mặt vui mừng đi Đại Học Ngân Hàng Trung Châu đón bạn gái.
…
Triệu Trường Phong thở phào một hơi, buông bút xuống. Rốt cuộc cũng viết xong bản kiểm điểm sâu sắc, thái độ nghiêm chỉnh dài năm nghìn chữ này rồi! Nhìn thời gian một chút, phát hiện mới sáu giờ bốn sáu, nếu như hành động cấp tốc, hắn còn có thể chạy tới điểm hẹn trước bảy giờ.
Triệu Trường Phong cầm vội một chiếc áo khoác phi xuống dưới lầu.
Ra khỏi cửa đại học Hoa Bắc, đi thêm một trăm mét về phía nam chính là nhà hàng chỗ cũ, đèn nê ông thật lớn tỏa ra đủ mọi màu sắc huyền ảo trong bóng đêm, lộ rõ vẻ sa hoa của nó.
– Con bà nó, thực sự Điền Lỗi này quá mức chơi sang rồi! Đúng là tiền đi mượn thì không thấy xót!
Triệu Trường Phong nói thầm một câu, đẩy cửa vào nhà hàng.
Vừa mới đi vào, Triệu Trường Phong đã thấy trong đại sản có một đám người đang tụ tập, trong đám người không ngừng truyền ra tiếng rống giận giữ, tiếng cầu xin cùng với tiếc chửi rủa thống khổ.
Điền Lỗi! Là âm thanh của Điền Lỗi! Triệu Trường Phong nhất thời dâng trào máu nóng, hắn nghe rõ rồi, tiếng chửi thống khổ chính là của Điền Lỗi phát ra.
– Tránh ra một chút!
Triệu Trường Phong không để ý tứ ánh mắt xem thường của những người vây xem, từ xa vạch ra đoàn người tiến lại gần.
Ở giữa đoàn người, Điền Lỗi đang quỳ rạp trên mặt đất, một mặt giãy dụa, một mặt lớn tiếng chửi bới. Một học sinh nam cao to đang dùng chân phải dẵm lên lưng, đắc ý đào dạt nhìn Điền Lỗi. Một nữ sinh xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi đang cố gắng đẩy ra nam sinh khỏi thân thể Điền Lỗi, trên khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng rơi đầy nước mắt, nàng không ngừng cầu xin nói:
– Van xin anh, buông hắn ra đi…