Đọc truyện Quán Trọ Hoang Thôn – Chương 12: phần 2
“Ban đầu vẫn chưa phát giác ra, nhưng Xuân Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay, bởi vì cô ấy rất thích những đồ trang sức như vòng ngọc. Lúc đó chúng tôi đếm sơ qua, tổng cộng có trên dưới hai mươi thứ bằng ngọc, to thì có đường kính khoảng mấy chục cen ti mét, nhỏ thì bằng ngón tay cái. Hình dạng của những đồ làm bằng ngọc này đa dạng đủ kiểu. Có thứ thì hình dạng như cái bánh, cũng có thứ hình tròn như cột gỗ, có thứ nhìn giống chiếc rìu, còn lại là những thứ nhỏ nhặt khác. Xuân Vũ nói những đồ ngọc này hình dáng kì quái quá và khác hoàn toàn với những gì bày bán trên thị trường.”
“Nghe có vẻ như là những đồ chôn cùng khi mai táng thời cổ đại?”
“Ừm, đích thực là như thế, lúc đó tôi đang chuẩn bị tìm kiếm xem có thứ gì như quan tài không thì mới phát hiện ra bức tường đằng sau những đồ ngọc còn có một cánh cửa nhỏ, cao khoảng một mét rưỡi, nhưng chất liệu của cánh cửa rất đặc biệt. Chúng tôi cả gan dùng tay sờ thì phát hiện cánh cửa này hóa ra được tạc thành từ một tấm ngọc hoàn chỉnh. Nhìn chiếc cửa bằng ngọc này, chúng tôi dường như đối diện với một thế giới khác, tất cả mọi người đều bất động.”
“Cửa sinh tử?” Tôi cũng không kìm chế được tự lẩm bẩm, tôi có thể tưởng tượng ra tâm trạng họ khi đối diện với cánh cửa trong bóng tối của cung điện dưới lòng đất.
Lúc này, trên trán Tô Thiên Bình lấm tấm rất nhiều mồ hôi, cậu ta run rẩy gật gật đầu nói: “Lúc đó, Hàn Tiểu Phong bắt đầu sợ hãi, cô ấy nói tất cả chúng tôi quay về thôi. Nhưng Hoắc Cường thô bạo ngắt lời cô ấy, cậu ta nói kể cả trong cánh cửa là thế giới của u hồn thì chúng tôi cũng phải xông vào đó xem xem. Ý kiến của Hoắc Cường được tôi và Xuân Vũ đồng ý. Hàn Tiểu Phong cũng không dám một mình bỏ đi. Chúng tôi thử đẩy cánh cửa ngọc một cái, không ngờ rằng cánh cửa này đã bị chúng tôi đẩy ra, hóa ra cửa không hề khóa, bên trong cũng không có thứ gì như then cửa. Sau đó, mỗi người chúng tôi đều hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu chui vào cánh cửa nhỏ này.”
“Bên trong có phải mộ chí không?”
“Không, trong cánh cửa ngọc là một mật thất rộng khoảng mười mét vuông, độ cao không quá một mét bảy, người bình thường đứng bên trong chỉ có thể cúi đầu. Tôi dùng đèn pin cẩn thận chiếu một vòng, không phát hiện bất cứ dấu vết quan tài nào, chỉ trong góc của mật thất có giấu một vật hình như là chiếc hộp. Chiếc hộp nhỏ này cũng được tạc thành từ ngọc, dài, rộng, cao đều chỉ khoảng chục phân.”
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ nói: “Cái đó chắc là một chiếc rương ngọc.”
“Chiếc rương này không có khóa, nhưng trên nắp rương có một miếng đất niêm phong, phía trên hình như có viết một vài văn tự, nhưng những chữ đó thật sự quá nhỏ, lúc đó chúng tôi không có tâm trí nào để đọc, Hoắc Cường bèn đập vỡ miếng đất niêm phong đó.”
“Cái gì? Các cậu đã đập vỡ miếng đất niêm phong đó?” Tôi thực sự có chút bực tức, cái gọi là “miếng đất niêm phong” là miếng đất để bịt kín thẻ viết chữ rồi đóng dấu lên đó từ thời Trung Quốc cổ đại, có tác dụng bảo mật cho văn kiện. Miếng đất niêm phong đã được sử dụng từ thời Xuân Thu, đến thời Tần, Hán, Ngụy, Tấn rất thịnh hành, những miếng đất niêm phong tồn tại tới tận ngày nay đều là văn vật quý báu, những văn tự trên miếng đất niêm phong thường hỗ trợ rất lớn cho việc nghiên cứu. Tôi lắc đầu nói: “Cho dù là ở thời cổ đại, hành vi đập vỡ miếng đất niêm phong cũng là tội rất lớn, tính chất nghiêm trọng giống như việc đánh cắp cơ mật quốc gia, thời xa xưa rất nhiều người cũng vì thế mà rơi đầu.”
“Xin lỗi, lúc đó tôi cũng muốn ngăn cản Hoắc Cường, nhưng đã không kịp, thực ra cậu ấy không hiểu biết gì về lịch sử.” Sắc mặt Tô Thiên Bình dần trở nên trắng bệch, cậu ta nuốt nước bọt nói: “Sau đó, Hoắc Cường liền mở chiếc rương đó ra…”
“Trong rương ngọc có gì?”
Tim tôi cũng bị cậu ta nhấc bổng lên, lo sợ cậu ta sẽ nói ra cái từ đáng sợ đó. Tô Thiên Bình lấy tay lau mồ hôi trên trán, chậm rãi trả lời:
“Nhẫn ngọc.”
Tôi thoáng ngỡ ngàng rồi hỏi lại lần nữa: “Nhẫn ngọc?”
“Đúng vậy, chiếc rương nhỏ đó không có thứ gì khác cả, chỉ có duy nhất chiếc nhẫn ngọc, hình dáng hơi giống nhẫn đeo tay nhưng thô hơn nhẫn thông thường. Màu sắc của chiếc nhẫn này rất đặc biệt, tổng thể là màu xanh gần như trong suốt, phản quan tôi tối dưới ánh đèn pin. Nhưng một bên của chiếc nhẫn lại có màu đỏ sẫm rất kì lạ, nhìn giống như vết bẩn, Xuân Vũ nói cô ấy chưa từng nhìn thấy vật gì bằng ngọc có màu sắc như vậy.”
“Nhưng tiếp đó, sự việc không thể ngờ tới đã xảy ra. Có lẽ do Hoắc Cường quá kích động, đèn pin của cậu ấy đã bất cẩn rơi xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng động lanh lảnh, mật thất chìm vào bóng tối đặc quánh. Đột nhiên chìm trong bóng tối khiến mọi người đều hoảng loạn, Hàn Tiểu Phong lúc đó đã hét lên thất thanh, chúng tôi đều rối tung cả lên mà mật thất đó lại rất chật chội thấp bé, tôi mấy lần bị đập đầu vào trần nhà. Hoắc Cường quỳ dưới đất mò mẫn mãi, rốt cuộc cũng nhặt được đèn pin nhưng lại không thể bật sáng được, rõ ràng là bị rơi hỏng. Tuy nhiên trong túi cậu ấy vẫn còn đèn pin khác dự trữ, nhưng trong bóng tối cậu ta không tài nào tìm ra được. Hàn Tiểu Phong đã khủng hoảng tới đỉnh điểm, cô ấy dò dẫm trong bóng tối chạy ra khỏi mật thất, chúng tôi cũng lần lượt chạy theo sau.”
Nói tới đây, Tô Thiên Bình đột nhiên sững lại, ánh mắt trở nên thật kì quái.
“Sao thế? Còn xảy ra gì nữa?” Tôi cảm thấy hình như cậu ta có gì đó không tiện nói ra.
Con ngươi của Tô Thiên Bình đảo vài vòng, lảng tránh ánh mắt của tôi đáp: “Không, không có gì cả… Tôi kể tiếp nhé. Lúc đó, chúng tôi đều chạy tới phòng khách dưới hầm, nhưng tắt lửa tối đèn chẳng ai nhìn thấy ai, chỉ có thể gọi tên lẫn nhau để tránh có người đi mất hoặc lạc đường. Chúng tôi giống như người mù mò mẫm phía trước, Hoắc Cường bỗng nhiên nói cậu ấy mò thấy đường ra, chúng tôi lập tức nghe tiếng nói và mò thấy cậu ấy, dưới sự dắt đường của cậu ấy trở lại địa đạo. Mọi người vội vàng chạy về phía trước, con dốc dưới chân rõ ràng hướng lên. Cuối cùng, chúng tôi mò thấy chiếc cổng hai tấm đá, chạy ra khỏi cổng đá là tới những bậc cầu thang cao cao rồi.”
“Thật là giống loạt phim mạo hiểm của Indiana Jones.”
“Không, tôi cảm thấy giống phim kinh dị hơn. Chúng tôi cuống quýt bò lên cầu thang, cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng trên đỉnh đầu. Trải qua bao gian lao vất vả, rốt cuộc đã trở lại mặt đất. Cuối cùng mọi người đều chạy ra ngoài sân, ngửa mặt lên trời hít hơi thật sâu giống như vừa bị ngạt thở vậy. Tạ ơn trời đất, xem ra mọi người chỉ sợ hãi chứ không ai bị thương.”
“Sau đó các cậu không sợ sao?”
“Sợ hãi sau đó? Đương nhiên, sau đó chúng tôi đều rất sợ hãi, đến cả Hoắc Cường cũng hối hận, cậu ta bảo không nên liều lĩnh xông vào hầm như thế. Buổi tối, chúng tôi vẫn ngủ trong căn phòng trên lầu, nhưng không ai dám kể chuyện nữa, không khí giữa bốn người cũng có chút cứng nhắt nên đi ngủ sớm. Nhưng đến quá nửa đêm lại xảy ra một chuyện kì quái.”
Khẩu khí lúc hoảng hốt lúc thình lình của cậu ta khiến tim tôi treo ngược lên: “Chuyện gì kì quái?”
“Lúc tôi ngủ tới quá nửa đêm, đột nhiên bị một tiếng hét chói tai làm tỉnh dậy. Tôi lập tức chui từ trong lều ra, những người khác ở trong phòng của chui hết cả ra, chỉ có Hàn Tiểu Phong không biết đi đâu mất. Mọi người vội vàng chạy khỏi phòng thì nhìn thấy trên hành lang có một bóng đen như một bóng ma. Tôi cẩn thận rón rén tiến lại mới phát hiện bóng đen đó chính là Hàn Tiểu Phong. Cô ta hoảng hốt lắc đầu lia lịa, sắc mặt dưới ánh trăng giống hệt người chết, miệng không ngừng lầm bầm điều gì đó. Chúng tôi cuống cuồng đưa cô ấy vào phòng, vừa rót nước nóng vừa bóp người để cô ấy tỉnh lại. Dáng vẻ cô ấy lúc đó thật giống một u hồn, anh thử đoán xem sau đó cô ấy nói gì?”
“Nói nhanh lên.” Tôi cũng có chút nóng vội.
“Hàn Tiểu Phong nói cô ấy đã gặp ma, cô ấy kể lại nửa đêm bỗng nghe thấy những âm thanh lạ, sau đó liền lẳng lặng đi ra ngoài, phát hiện phòng bên cạnh lộ ra chút ánh sáng le lói. Cô ấy cẩn thận áp mặt vào cửa sổ, chọc rách một lỗ nhỏ trên cửa sổ dán giấy thì phát hiện trong phòng có thắp một ngọn nến, ánh nến leo lắt chiếu rọi chiếc bàn trang điểm, có một người phụ nữ mặc áo trắng đang quay lưng lại phía cửa sổ, mặt hướng về tấm gương. Hàn Tiểu Phong sợ quá không thốt nên lời, cô ấy nhìn thấy người phụ nữ bí ẩn đang chải đầu, một bên mái tóc đen nhánh xõa ra, chiếc lược gỗ không ngừng chải lên chải xuống…”
“Giống như tôi viết trong truyện?” Tôi không kìm chế được thốt lên, liên tiếp lắc đầu nói: “Sao lại như thế được chứ? Đoạn tình tiết này chỉ là hư cấu của truyện thôi mà.”
Tô Thiên Bình gật gật đầu nói: “Không sai, Hàn Tiểu Phong nói cô ấy sợ quá hét toáng lên, sau đó thần kinh có chút không minh mẫn nữa. Sau khi chúng tôi nghe cô ấy kể xong cũng đều sợ mất vía bèn quyết định đến bên cạnh xem sao. Lúc chúng tôi rón rén đi vào phòng bên cạnh thì phát hiện trong đó tối om, dùng đèn pin soi một vòng, đến cả một bóng ma cũng không thấy, chỉ có một chiếc bàn trang điểm phủ đầy bụi, trên bàn cắm nửa ngọn nến nhưng xem ra lâu lắm rồi chưa từng dùng tới.”
“Lẽ nào là ảo giác của Hàn Tiểu Phong?”
“Chẳng ai biết rõ thế nào, cũng có thể cô ấy sau khi đọc xong truyện của anh, coi hư cấu trong truyện như thật, hoặc là… mơ thấy ác mộng?”
“Lại là ác mộng?” Nhưng tôi lập tức lắc đầu.
“Ngày thứ hai, Hàn Tiểu Phong càng ngày càng khủng hoảng, cô ấy âm thầm gọi điện cho anh, nhưng lập tức bị chúng tôi phát hiện. Hoắc Cường lo lắng cô ấy kể lại cho anh sự việc tối qua nên giật điện thoại nói chuyện với anh…”
Tôi ngắt lời cậu ta: “Được rồi, những điều này tôi đều biết cả, nói những thứ khác đi.”
“Chiều hôm đấy, tôi và Hàn Tiểu Phong đều trốn trong phòng không dám ra ngoài, còn Hoắc Cường và Xuân Vũ lại ra ngoài đi lòng vòng, tới khi hoàng hôn mới trở về. Sắc mặt họ lúc trở về rất khó coi, tôi hỏi họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ không nói với tôi, nhất định lại là chuyện khủng khiếp gì đó. Cả một ngày chúng tôi thấp thỏm bất an, tất cả những gì tối qua nhìn thấy trong hầm không ngừng hiện lên trước mắt tôi, dường như bất cứ lúc nào cơ thể cũng đều đang ở trong lòng đất tối thui. Đêm xuống, vậy đã là ngày thứ tư chúng tôi ở Hoang thôn, mọi người đều đi ngủ sớm. Đề phòng Hàn Tiểu Phong nửa đêm chạy ra ngoài, Hoắc Cường còn gác lều chặn ngay giữa cửa ra vào.”
Tôi đoán ngay trước được liền hỏi ngay: “Đêm đó lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tô Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi thốt ra hai từ… “Ác mộng.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói là ác mộng… Đêm đó, tôi nằm mơ thấy ác mộng.” Sắc mặt Tô Thiên Bình càng lúc càng đáng sợ, con mắt sâu hoắm như đáy giếng bắt đầu lờ đờ. “Tôi mơ thấy một người đàn bà, mặc một chiếc áo sườn xám màu trắng, bóng lửa leo lắt lay động trên người cô ta, cô ta xõa mái tóc dài, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, nhưng đôi mắt cô ta vô cùng đặc biệt, giống như đến từ một đất nước xa xôi nào đó. Cô ta lộ ra ánh mắt kì dị đó, không hiểu là bi ai hay tuyệt vọng? Nhưng khóe miệng cô ta lại rất kiên cường, hình như đang quyết tâm làm một việc gì đó, cả người ung dung kiên định, khí chất đó quả thật cao quý, thậm chí có thể dùng hai từ thánh khiết để hình dung, và những người thời nay tuyệt đối không thể làm được…”
“Giống như nữ hoàng Cleopatra của Shakespeare (1)?”
(1) William Shakespeare đã viết vở kịch về nữ hoàng Cleopatra có tên là “Antony and Cleopatra.”
“Đúng, anh nghĩ rất giống tôi. Giống như nữ hoàng Cleopatra của Shakespeare, ung dung thò tay vào chiếc hộp đựng toàn rắn độc, tôi nhìn thấy cô ta nhấc lên một con dao có cạnh sắc nhọn, sau đó trấn tĩnh dị thường dùng dao tự mình cắt cổ… Tôi trợn mắt nhìn làn da trắng nõn của cô ta bị cứa, vết cắt nơi yết hầu chảy ra rất nhiều máu tươi…”
Đột nhiên, mắt Tô Thiên Bình sững lại, dường như trước mắt cậu ta đang hiện lên cảnh tượng đó. Tôi vội vã thúc giục: “Tiếp theo thế nào?”
“Tiếp theo… tôi tỉnh mộng.” Cậu ta lắc mạnh đầu, rốt cuộc đã hồi phục lại từ giấc mơ trong kí ức.
Tôi cũng thở dài thườn thượt: “Kì lạ, thường thì tôi ngủ dậy là sẽ quên ngay giấc mơ. Nhưng tại sao cậu lại nhớ cơn ác mộng chi tiết như thế?”
“Đúng vậy, cả tôi cũng không rõ nữa. Giấc mơ đó tôi nhớ rất rõ, thậm chí có thể nói là khắc cốt ghi tâm, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được. Đúng, tôi bây giờ có thể hồi tưởng rất rõ ràng khuôn mặt của người đàn bà bí ẩn trong mơ, cả ánh mắt khác biệt của cô ta, rồi còn tất cả những tình tiết khác nữa hình như đều thực sự đang hiện lên trước mắt tôi.”
Đang nói, cậu ta bỗng nhiên thò tay ra lần mò phía trước, giống như người phụ nữ đó đang ngồi trước mặt cậu ta. Tôi vội vàng gạt tay cậu ta bảo: “Cậu đừng hù dọa tôi được không?”
Tô Thiên Bình thở hổn hển, mắt nhắm nghiền: “Tuyệt đối không dọa anh, tôi thực sự cảm nhận thấy… Được rồi, để tôi kể tiếp. Sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, cơn ác mộng cứ chập chờn trước mắt nên tôi đã kể lại giấc mơ cho Hoắc Cường nghe. Hoắc Cường nghe xong vô cùng kinh ngạc, cậu ta nói với tôi, đêm qua cậu ấy cũng mơ thấy một giấc mơ giống hệt như thế, cũng là một phụ nữ mặc đồ trắng toát dùng dao tự cắt cổ mình, giống y xì đúc. Sau đó, chúng tôi lại kể cho Hàn Tiểu Phong và Xuân Vũ, càng không thể tin nổi, họ nói rằng đêm qua cả hai người cũng nằm mơ thấy cảnh tượng y chang, bỗng chốc cả hội chúng tôi đều ngây hết cả ra.”
“Cậu nói là… trong cùng một đêm, bốn người các cậu cùng mơ thấy một giấc mơ giống hệt nhau?”
“Vô cùng chính xác!” Tô Thiên Bình chậm rãi nhấn mạnh lại từng chữ một. “Chính là vào đêm thứ tư chúng tôi tới Hoang thôn, bốn người chúng tôi ở trong căn phòng trên lầu đó, cùng mơ thấy một người phụ nữ bí ẩn.”
“Sao lại có thể như vậy nhỉ?” Tôi lại cúi đầu ngẫm nghĩ những điều bí ẩn viết trong truyện rồi lắc đầu nói: “Có lẽ, trên đời này có quá nhiều chuyện không thể giải thích nổi.”
“Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, chúng tôi không biết người phụ nữ bí ẩn trong mơ là ai, cũng không hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy, càng không hiểu tại sao chúng tôi lại mơ thấy cô ta khi ở trong căn phòng đó. Đây nhất định là điềm xấu, đến lúc này thì ngay cả Hoắc Cường cũng bắt đầu run lập cập rồi, nghĩ lại tất cả những gì chúng tôi đã làm trong những ngày qua, mỗi người đều cảm thấy rùng mình. Lúc này chúng tôi mới bắt đầu hối hận, hối hận vì đã không nghe lời cảnh báo của anh từ đầu, nơi này thực sự quá kinh khủng, bất cứ ai cũng không thể chịu đựng nổi.”
“Thế nên các bạn quyết định rời khỏi Hoang thôn?”
Tô Thiên Bình vội vàng gật đầu: “Đúng, Hoang thôn chính là lâu đài của bá tước Dracula, chúng tôi không thể ở lại thêm một phút nào nữa, lập tức thu dọn hành trang, vội vã rời khỏi ngôi nhà cổ Tiến Sĩ Đệ. Khi rời khỏi Hoang thôn, những dân thôn đều nhìn chúng tôi cảm giác rất dị dạng, ánh mắt đó thật sự quá cổ quái, giống như đang… đưa đám…”
“Ánh mắt của những dân thôn nhìn các bạn giống như đưa đám?”
“Phải chăng lúc đó tôi cảm thấy như thế, có lẽ là do tác động tâm lí. Chúng tôi rời khỏi Hoang thôn như tháo chạy thoát thân, men theo đường núi lúc tới đây để ra ngoài. Ánh mắt cuối cùng tôi nhìn Hoang thôn chính là tấm bia đá sừng sững trước cổng, núi hoang đồi trọc gần đó, biển đen khắc nghiệt, còn có cả những ngôi mộ cổ trải dài liên miên, tôi thì thầm niệm một tiếng… Vĩnh biệt nhé, Hoang thôn.”
Đoạn ngôn ngữ tường thuật xa xỉ này lập tức gợi lại kí ức trong tôi: “Đúng vậy, lúc đó tôi cũng bỏ đi như thế.”
“Trên đường rời khỏi Hoang thôn, mọi người đều rất vất vả, mãi tới tận trưa mới tới thị trấn Tây Lãnh. Sau đó, chúng tôi lại ngồi xe khách nhỏ để tới bến xe khách liên tỉnh tại thành phố K, cuối cùng bước lên chuyến xe khách về Thượng Hải. Cả đường đi không ai nói một câu, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi sự khủng hoảng ở Hoang thôn. Khi chúng tôi về tới thành phố Thượng Hải đã là hơn mười một giờ đêm rồi.”
“Hoắc Cường xuống xe và gọi điện ngay cho tôi?”
“Lúc đó tôi cũng ở bên cạnh, thực ra cậu ấy cũng có chút đắn đo, không biết có nên kể cho anh nghe những chuyện này không. Không ngờ rằng cậu ấy lại chết nhanh như thế.” Nói tới đây, Tô Thiên Bình đột nhiên bịt miệng lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
“Nhưng, tối hôm tôi tới kí túc xá của Hoắc Cường, tại sao cậu nhất định không nói cho tôi biết sự thật?”
“Tôi không dám nói, tất cả những gì chúng tôi làm ở Hoang thôn, nhất định đã phạm phải điều gì đó cấm kị, tôi sợ ngộ nhỡ nói ra sau này sẽ càng rắc rối to.”
“Các cậu đã gây nên họa lớn rồi đấy thôi.”
“Đúng vậy, khi hay tin Hàn Tiểu Phong cũng đã chết rồi, tôi lập tức sợ hãi tới nỗi hồn lìa khỏi xác, tôi sợ nạn nhân tiếp theo sẽ là tôi…” Tô Thiên Bình lại trầm ngâm một lúc lâu, cúi đầu nói: “Thế nên, hôm đó tôi đã chạy khỏi kí túc xá, dọn đến ở trong một căn phòng thuê ngoài trường. Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong đều chết trong phòng, tôi không thể ở đó được nữa.”
Nghe tới đây, tôi hoàn toàn đã cảm nhận được sự hoảng sợ thấu tận xương tủy của Tô Thiên Bình, dường như tôi cũng đang rơi theo cậu ta xuống đáy vực sâu. Bẵng cái, cả một buổi chiều đã trôi qua, chính tại quán cà phê nhỏ tối tăm lạnh lẽo này, Tô Thiên Bình đã tường thuật lại cho tôi nghe những sự việc li kì mà họ gặp phải tại Hoang thôn, tôi biết làm thế nào để hình dung ra biểu cảm của cậu ta lúc nói chuyện, cậu ta giống hệt một người sắp bị chết đuối thì bỗng vớ được ngọn cỏ cuối cùng trên mặt nước.
Sắc mặt của Tô Thiên Bình hình như đã tốt hơn ban nãy chút ít, có lẽ là do cậu ấy đã nói hết ra được những điều giữ trong lòng, cậu ấy hít từng hơi thật sâu, giống như vừa mới tham gia vào một trận thi đấu thể thao ác liệt. Tôi nhìn dáng vẻ cậu ta mà ngẫm nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nổi câu nào an ủi cậu ấy. Điều này cũng khó trách, trong hoàn cảnh thế này, làm sao bảo người ta đừng hoảng sợ đừng tuyệt vọng được?
Bỗng nhiên, Tô Thiên Bình khom người, từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc cặp da đặt trước mặt tôi, cậu ta nói nhỏ: “Xin lỗi, những thứ này để ở chỗ anh nhé!”
Tôi bỗng chốc ngớ người ra, nhìn chiếc cặp da nói: “Bên trong là cái gì?”
“Anh cầm về là sẽ biết.” Giọng điệu cậu ấy có chút bí hiểm.
“Tại sao nhất định phải giao cho tôi?”
“Những thứ trong đó không thuộc về tôi, nhưng tôi không thể giao nó cho ai khác, bây giờ tôi chỉ có thể tin tưởng anh thôi.”
Tôi sờ lên bên ngoài chiếc cặp, cảm giác như chẳng có gì bên trong, trong lòng vẫn cứ do dự hồi lâu. Nhưng nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của cậu ấy, tôi rốt cuộc đã gật đầu. Tôi đã không mở chiếc cặp ra trước mặt cậu ấy mà đặt xuống chân mình.
Tô Thiên Bình dường như nhẹ nhõm cả người: “Hôm nay, cảm ơn anh đã tới.”
“Tại sao? Chỉ vì để kể lại những chuyện này cho tôi?”
“Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy những chuyện này giữ trong lòng rất bức bối, nhất định phải tìm một người để dốc hết tâm sự, và người này bắt buộc phải đáng tin cậy, người đó chính là anh.”
Tôi bất giác gật đầu. Hơn nữa, việc này cũng do truyện ngắn “Hoang thôn” của tôi gây nên, nếu như tìm đúng ngọn ngành, sợ rằng tôi cũng sẽ phải tính phần: “Thế tiếp đây cậu định tính thế nào?”
“Không biết, chỉ hi vọng chết chóc tới đây là chấm dứt. Ít nhất tôi cũng có thể nói với anh, tôi không bị bệnh tim, tôi không thể nửa đêm tự mình dọa mình sợ đến chết được.”
“Tôi hi vọng cậu sẽ bình an vô sự. Nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên trở lại trường, giáo viên của cậu sẽ giúp đỡ cậu.”
“Cảm ơn, tôi biết cách tự lo ình.”
Lúc này tôi đã định đứng dậy, ngồi mấy tiếng đồng hồ, đùi cũng có chút tê mỏi, tôi nhẹ nhàng nói: “Trời cũng sắp tối rồi, tôi phải đi đây. Có việc gì thì hãy gọi điện cho tôi, tạm biệt.”
Tôi vừa mới đi ra cửa, Tô Thiên Bình gọi giật lại: “Đợi đã, chiếc cặp đưa cho anh.”
“Ô, suýt nữa quên mất.”
Tôi có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, thực ra là tôi cố ý bỏ quên, nhưng cậu ta đã nhắc rồi, tôi đành phải xách cặp ra về.
Rời khỏi quán cà phê nửa tầng hầm này, tôi đã được hít thở không khí trong lành, toàn thân từ đầu tới chân như mới được vớt từ dưới nước lên.
Lúc này sắc trời đã chuyển sang màu đen, tôi nhìn chiếc cặp trên tay, bên trong rốt cuộc là gì đây? Không kịp nghĩ ngợi lâu, tôi vẫy một chiếc tắc xi, tức tốc rời khỏi đây.