Quan Tiên

Chương 436: Hai Cú Đấm Quý Giá


Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 436: Hai Cú Đấm Quý Giá


Sự nghiệp của Tào Tiểu Cường cũng mang chút màu sắc huyền thoại. Mười năm trước, anh ta vốn là nhân viên quay phim của trung tâm hoạt động cán bộ lão thành tỉnh Thiên Nam, chiếu phim điện ảnh, video kiêm âm thanh sân khấu. Tuy nhiên, trung tâm hoạt động cán bộ lão thành là đối nội, công việc của anh ta cũng được làm bốn, năm lần trong một tháng, vì vậy rất nhàn rỗi.
Công việc thì nhàn rỗi, nhưng dây lưng hắn mang trên tay lại rất nhiều, hơn nữa, rất nhiều “dây nội bộ” không thể nhìn thấy trên thị trường. Vì thế người đến mượn dây lưng của hắn có rất nhiều, hơn nữa có người còn muốn bỏ tiền ra để mua dây lưng trên tay hắn.
Một thời gian lâu sau, Tào Tiểu Cường bắt đầu suy nghĩ, tại sao không làm ra nhiều dây lưng rồi mang đi bán. Dù sao cũng không lo nguồn tiêu thụ, bản thân lại có thời gian nữa.
Người chịu khó suy nghĩ thật có phúc. Người mà anh ta vốn tiếp xúc là người cùng ngành, đi trước một bước nên rất có ưu thế. Về sau, thận chí anh ta còn xây dựng một dây chuyền sản xuất sách và video lậu ở miền Nam.
Tuy nhiên, độ nguy hiểm của nghề này cũng rất lớn. Khi Nhà nước bắt đầu xử lý nghiêm minh với sách lậu, anh ta dừng tay lại đúng lúc, bán lại dây chuyền sản xuất rồi quay về Thiên Nam. Được một cán bộ lão thành giới thiệu, anh ta quen được người đồng hương Chương Nghiêu Đông ở Phượng Hoàng.
Chương Nghiêu Đông lúc đầu cũng không coi anh ta ra gì, nhưng Tào Tiểu Cường lại thuộc người hay động não, giỏi nịnh nọt, trong tay lại có tiền. Khi bắt kịp với nền kinh tế hàng đầu này, chi phí chẳng tốn bao nhiêu mà lại thành công ở thành phố Phượng Hoàng trong ngành bất động sản.
Không giống với những người khác, khi anh ta quay về, trong tay đã có có sáu, bảy triệu rồi. So với những người trắng tay kia thì được người khác thích hơn một chút. Vì thế trước hai năm đã vay một khoản tiền, rồi xây cái khu chung cư này.
Luận về thực lực, anh ta cũng coi như là nhân vật số má ở thành phố Phượng Hoàng. Kỳ thực, vay tiền để làm bất động sản vào lúc này, lợi nhuận kiếm được cũng không nhiều lắm. Đa số lợi nhuận kiếm được đều phải giao cho các ngành và cá nhân có liên quan, nhưng giao dịch buôn bán của anh ta lớn, nên sức ảnh hưởng cũng rất lớn.
Bất động sản Hằng Thái là doanh nghiệp kiểu gia tộc điển hình. Chị gái, dì, anh cả của Tào Tiểu Cường đều đang quản lý tầng. Tuy nhiên, tính quy củ của giám đốc Tào lớn, món tiền trên năm trăm ngàn của thư viện Túy Lộ phải do đích thân anh ta trả lời.
Cho nên, về cơ bản, trước mắt, anh ta biết khu chung cư Dương Quang đã xảy ra chuyện. Có người phụ nữ của Bí thư Ngũ Độc nào đó đã bị đánh, đối phương đưa ra ba yêu cầu ngang ngược, hơn nữa còn dọa có mười bảy người đến đó giải quyết sự việc.

Gặp phải tình huống này, anh ta chắc chắn là đi tìm Chủ tịch quận Hoành Sơn trước tiên. Kết quả người ta vừa nghe thấy cái tên này thì có chút kinh ngạc, chỉ đồng ý nói giúp một chút. Quả nhiên, sau đó Chủ tịch quận Hạng Đại Thông thông báo lại rằng, ông ta lực bất tòng tâm.
Điều này khiến anh ta hơi tức giận. Sau đó, anh ta chuyển ra chỗ bạn thân của anh rể. Bản thân cũng gặp qua Phó cục trưởng Cục Cảnh Sát Vương Trí Hoành vài lần. Cục trưởng Vương có đi đến hiện trường, nhưng cuộc điện thoại được gọi lại từ hiện trường cũng không phải là chuyện như vậy.
Kể từ đó, anh ta chỉ có thể kiên trì đến cùng mà gọi điện thoại cho Chương Nghiêu Đông. Kết quả Bí thư Chương vừa nghe thấy ba tiếng “Trần Thái Trung”, nhất thời trầm ngâm một chút, sau đó mới hỏi
– Người phụ nữ bị đánh tên là gì vậy?
Cái này, Tào Tiểu Cường thật sự không biết. Tuy nhiên, anh ta có ý nhấn mạnh một chút:
– Bí thư Nghiêu Đông, người phụ nữ đó thật sự chỉ phải chịu đựng hai cú đấm hết sức nhẹ nhàng, không hề xảy ra vấn đề gì cả. Trần Thái Trung anh ta muốn một triệu của chúng tôi, còn muốn công ty bất động sản của tôi phải rút khỏi khu chung cư đó!
Củ chuối thật, anh đâu có biết những người phụ nữ bên cạnh Trần Thái Trung, ai cũng đều không được đụng đến? Chương Nghiêu Đông thở nhẹ một hơi:
– Tiểu Tào à, người của anh cũng hèn hạ quá, ngay cả phụ nữ mà cũng đánh sao? Anh hãy làm rõ tình hình trước tiên, sau đó hãy đến nói với tôi.
Tắt điện thoại xong, Chương Nghiêu Đông ngồi tính theo bản năng. Đường Diệc Huyên, Mông Hiểu Diễm, Đinh Tiểu Ninh của Hợp Lực…hay còn thêm cả người con gái nuôi của lão Đoàn kia. Không tính thì không biết, vừa tính thật sự phải giật mình. Sao những người mà Trần Thái Trung quen biết toàn là loại phụ nữ này vậy?
Tổ Mã đang muốn báo cáo cho lãnh đạo Lâu Xuân Vũ của mình biết, nhưng không ngờ ông chủ lại gọi điện thoại đến. Anh ta cẩn thận quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ kia, không biết nói sao nên chỉ có thể miêu tả qua miệng một chút
– Một người phụ nữ là…sau đó lại đến một người phụ nữ nữa, là…

– Anh sẽ không đi kiểm tra tư liệu của chủ đầu tư đấy chứ?
Tào Tiểu Cường sắp phát điên lên:
– Mau nói số phòng cho tôi biết, tự tôi sẽ đi kiểm tra!
Thế là, Chương Nghiêu Đông nhanh chóng nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Tào Tiểu Cường. Vừa nghe tên người bị đánh là Đinh Tiểu Ninh, Bí thư Chương có chút rối loạn. Sau đó, người đáng chết lại không chết, giám đốc Tào nhắc đến người phụ nữ thứ hai, lại miêu tả một chút về dung mạo của cô qua cách ăn mặc, trang điểm.
Chương Nghiêu Đông bước ra từ số 39 mới được vài tiếng, đương nhiên là nhớ dung mạo và cách ăn mặc của Mông Hiểu Diễm. Vừa nghe thấy Mông Hiểu Diễm cũng có mặt ở hiện trường, trong lòng cảm thấy phiền phức này lại to lên rồi.
– Sách, không phải tôi nói anh, Tiểu Tào à, người của anh phải quản thôi, cứ tiếp tục như vậy quả thực không được đâu.
Bí thư Chương thở dài, mới nói ra lời từ chối. Suy nghĩ vừa thay đổi, lại đẩy chuyện này ra xa
– Chuyện này thuộc về công việc của Chính phủ, tôi không tiện nhúng tay vào. Không phải anh có quan hệ rất tốt với Phó Chủ tịch thành phố Dương hay sao? Hay là anh đi tìm anh ta thử xem?
Đây chính là đẩy tôi ra, trong lòng Tào Tiểu Cường hiểu rõ, quyền thế của Chương Nghiêu Đông, những người có vị trí tương đương ở thành phố Phượng Hoàng có ai là không biết cơ chứ? Cái gì mà không tiện ra tay? Trong từ điển của anh có ba chữ “không thuận tiện” sao?
Nhưng mà nghe ra, Chương Nghiêu Đông vẫn chưa tuyệt tình hẳn. Giám đốc Tào suy nghĩ một lúc, quyết định gọi điện thoại cầu cứu Dương Nhuệ Phong. Tiếc rằng, Dương Nhuệ Phong vừa nhận được điện thoại, nghe thấy ba chữ Trần Thái Trung, đã từ chối một cách rất dứt khoát. Nhưng động tĩnh ở trong thành phố hai ngày nay đương nhiên anh ta cũng nắm được.

– Người này không phải là thứ tốt lành gì. Tiểu Tào, không phải là tôi không giúp anh. Sau lưng anh ta có người chống đỡ. Có thể chuyện lớn hóa bé, hay là hóa giải được thì càng tốt. Ừ, song như vậy…lúc anh thu tiền, anh phải viết biên lai cho hắn, có biên lai tôi mới thuận tiện giúp anh ra mặt.
Dương Nhuệ Phong nghĩ cách không tồi. Bất luận là cán bộ ở cấp bậc nào, chỉ cần phạm phải sai lầm về mặt kinh tế, bị người khác nắm được vật chứng, vậy thì bất luận thế nào cũng không thể trở mình kịp được.
Chương Nghiêu Đông đem chuyện này giao cho Phó Chủ tịch thành phố Dương, kỳ thực cũng không an tâm chút nào. Nếu như anh ra muốn đối phó với Trần Thái Trung, đương nhiên là anh ta vui đến mức “tĩnh quan kỳ biến”. Dù sao thì người chủ phải bị hi sinh.
Nếu như Dương Nhuệ Phong không muốn đối phó, khả năng này lớn hơn một chút. Bản thân Bí thư Chương cũng không biết sẽ có tổn thất gì, ít nhiều thì cũng đẩy mâu thuẫn giữa Trần Thái Trung và Dương Nhuệ Phong lên đến đỉnh điểm. Cũng chính là vì nghĩ như vậy, nên anh ta không muốn lật tẩy thân phận của Mông Hiểu Diễm.
Kể từ đó, anh ta càng tiện thoát ra được bên ngoài. Trước mắt, tuy rằng có nhiều chuyện, nhưng cũng đều không phải là chuyện lớn gì. Trong đội ngũ của thành phố Phượng Hoàng, có chỗ dựa sau lưng là được rồi, dù sao vẫn không thể làm loạn được?
Phản ứng của Dương Nhuệ Phong, còn là ý muốn của Chương Nghiêu Đông. Có thể nói, người này quả thực không đủ thông minh, thậm chí Tào Tiểu Cường đã đoán ra được rồi, 80% Chủ tịch thành phố Dương không phải là đối thủ của Trưởng phòng Trần.
Đạo lý rất đơn giản, Bí thư Chương rõ ràng rất kiêng nể người này, nhưng mặc dù Dương Nhuệ Phong mưu mô hơn người, nhưng anh đường đường là một Phó giám đốc sở kiêm Phó Chủ tịch thành phố, phải dựa vào việc thu thập bằng chứng hối lộ mới dám đối phó với một Trưởng phòng bé nhỏ, cái này chứng minh được điều gi chứ?
Chứng minh được Bí thư Ngũ Độc này không phải là người dễ đối phó bình thường.
Nghĩ đến cái này, Tào Tiểu Cường thở dài. Chuyện này không phải anh ta chưa từng gặp qua. Trong quá trình giải phóng mặt bằng trước khi xây dựng khu chung cư Dương Quang, anh ra đã gặp phải hai người chủ nghiêm túc. Trong tình cảnh như vậy, để tránh việc đắc tội với người khác, anh ta phải bỏ ra năm trăm ngàn mới dẹp yên được chuyện đó. Tiêu tiền, hắn không quan tâm chuyện đó.
Nhưng món tiền trước mắt, tiêu đi mà cảm thấy có chút uất ức. Đây lại không phải là đất thu hồi, chỉ đơn giản dùng hai nắm đấm đánh một người, mà phải bỏ ra đến một triệu? Điều này khiến anh ta cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Kỳ thực, anh ta quen biết vài cán bộ lão thành ở trong tỉnh, song giới quan chức đầu năm nay quả thực rất thực tế, người ta lạnh nhạt một chút cũng không có gì là lạ. Ít nhất anh ta cũng nghe nói qua sau khi năm, sáu cán bộ lão thành về hưu, vì không có ai đón tiếp, dẫn đến ví dụ cứ trong một, hai năm lại có người buồn bực mà chết.
Đương nhiên, Tào Tiểu Cường cho rằng, bản thân nếu thực sự bất chấp đi đến cùng, thì cũng chưa chắc đã gây khó dễ được cho Trần Thái Trung. Điều đó không những làm hao phí thời gian, mà tiền bạc bỏ ra cũng rất nhiều.

Nhưng điều quan trọng nhất là, ở trong giới xã hội đen của thành phố Phượng Hoàng, thế lực của Trần Thái Trung quá lớn, thuộc kiểu “quan phỉ một nhà” điển hình. Khu chung cư Dương Quang của anh ta muốn tiếp tục phát triển, thì đắc tội với Bí thư Ngũ Độc là không sáng suốt.
Nếu không, tìm mười bảy người đến để nói vun vào hay sao? Bí thư Ngũ Độc có thể là đại ca của hắn. Nghĩ đến đây, Tào Tiểu Cường rất tức giận, gọi anh cả lâu Xuân Vũ của mình đến.
– Không phải tôi nói anh. Nếu không người khác đã gọi anh là tên Lâu ngu xuẩn rồi.
Anh ta mắng Lâu Xuân Vũ một trận. Lâu Vũ Xuân là phó tổng giám đốc của công ty Hằng Thái, giám đốc cũ của công ty Hoa Thái:
– Anh nói xem, đường nào anh không đi, lại đi vào cái đường phải bỏ ra chút tiền đó. Anh có biết công ty bây giờ đang lâm vào thế bị động hay không?
Lâu Xuân Vũ dáng vẻ gầy gầy nhỏ nhỏ, không thể nào đẹp bằng em gái của anh ta. Từ trên người gã không thể nhìn ra được chút ý thơ nào của câu “Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ”, nhưng độ hèn hạ lại nhìn ra được mười phần.
Gã sinh vào năm 1958, trưởng thành như vậy, nghe nói trải qua ba năm thiên tai, nguyên nhân không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, song người này tâm tính lại rất cứng cỏi. Ngoài trừ chân tay không được sạch sẽ cho lắm, thì đó cũng không phải là vấn đề lớn cho lắm.
– Nhưng em đã từng nói, không tích tiền nhỏ thì làm sao có tiền lớn.
Tuy có chút kiêng nể với em rể, nhưng Lâu Xuân Vũ vẫn ngập ngừng phản bác.
– Hơn nữa, cái ngành bất động sản này, người khác đều làm như vậy, lúc ấy anh cũng được em cho phép rồi.
Những người làm giàu trong thời đại này, tuy được không ít lợi ích từ chính sách, nhưng không thể phủ nhận, những cái này mà không dựa vào quan hệ, mạnh mẽ xông ra làm chủ thiên hạ, thường là đã chuẩn bị đầy đủ tính cách tính toán chi li. Tào Tiểu Cường cũng không ngoại lệ, số tiền cần bỏ ra cũng sẽ bỏ ra, số tiền có thể kiếm được, thì ngay cả một chút tiền cũng không thể bỏ qua được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.