Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 426: Cám Dỗ Đụng Chạm
Cổ Hân để lộ ra thẻ công tác, sau khi đưa người phục vụ đi, Vương Ngọc Đình mới kinh ngạc
– Trưởng phòng Trần, có chuyện gì vậy ? Sao tôi thấy trong lòng anh không có chút không khí ngày hội gì cả?.
– Haizz, đừng nói nữa
Trần Thái Trung cười khổ một tiếngđảo mắt nhìn xung quanh, hạ giọng nói
– Cái này cũng là đối với cô, với người khác tôi không thể nói, hai ngày nay ở Phượng Hoàng…. không yên ổn đâu, biết không ? Xe số một của Mông Nghệ đều đến rồi.
Xe số một của Mông Nghệ, Vương Ngọc Đình đương nhiên là biết, cô thấp giọng kêu lên tiếng
– Xe số một ? “Thiên O-900001”?
“Thiên O” là biển số xe đặc quyền của tỉnh Thiên Nam, người khác nhìn thấy biển xe đầu O, đều biết ở đâu, có điều biển xe Thiên O-00001,là biển xe của Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Đậu Minh Huy, giống xe của Lư Cương, là Thiên O-00004.
Đúng vậy, người trong cuộc đều biết rằng, dòng xe Thiên O-90 mới là xe của tỉnh ủy, giống như là Thiên O, 90001 khủng hơn nhiều so với 00001.
Thậm chí, biển Thiên A-90001 của Tố Ba cũng khủng hơn so với Thiên O-00001, biển Thiên A-, đó là xe của Ủy ban Nhân dân và Thành ủy thành phố Tố Ba, Thiên A-90001 là xe của chủ tịch thành phố Chủ Bỉnh Tùng, không hề kém cạnh so với xe của Đậu Minh Huy.
Lẽ ra, Bí thư Thành ủy mới có dùng biển Thiên A-90001, có điều, cái này đề cập đến một số chuyện khác, dù sao ở Tố Ba, Chủ Bỉnh Tùng là lão đại, cái này không còn nghi ngờ gì cả.
– Cũng không phải là xe số một chứ ?
Trần Thái gật đầu một cách khoe khoang:
– Nếu không phải cô đến, tôi còn phải đi đón xe, ha ha, có điều Trưởng phòng Vương đến rồi, vậy thì đi xe số một đi.
– Thôi anh đừng có ba hoa nữa.
Vương Ngọc Đình liếc hắn một cái, đưa cho chồng xiên thịt dê nướng:
– Ba hoa cũng không phạm pháp, xe của Bí thư Mông, còn đến lượt cậu đi đón….
– Không tin thì thôi, dù sao nếu đánh cược thì cô thua rồi.
Trần Thái Trung bắt đầu chuyên tâm thấm dầu vào miếng đậu phụ khô:
– Tôi cũng không gò ép cô tin mà.
– Xe số một đến đây làm gì ?
Trì Chí Cương đối với Trần Thái trung, vốn dĩ có lãnh đạm cũng như không, nghe thấy những lời này, nhịn không được liền hỏi:
– Mông Nghệ đến rồi sao?
– Bí thư Mông bình thường rất ít khi đi xe số một.
Vương Ngọc Đình là người của văn phòng. Biết được cái này:
– Trừ phi trường hợp rất quan trọng. Xe đó mà động, thì tiếng động lớn lắm.
– Thôi vậy, không nói cái đó nữa.
Trần Thái Trung không hứng thú với cái đó, hắn vừa nghĩ đến thư ký tiểu Nghiêm của Mông Nghệ, trong lòng có chút buồn bực:
– Đến Phượng Hoàng, dự định đi đâu chơi chưa ?
– Cậu là người Phượng Hoàng, đương nhiên do cậu nói
Vương Ngọc Đình dở khóc dở cười nhìn hắn
– Chủ nhà còn không biết? Còn đi hỏi chúng tôi ?
Trần Thái Trung chuyên tâm xoa dầu, còn chưa kịp nói, Trì Chí Cương lại hỏi
– Vương Đình, Trưởng phòng Trần nói đánh cược gì cơ mà? tiếp tục cược đi …..
Vương Ngọc Đình biết, tầm mắt của vị hôn phu mình không lớn lắm, cho nên, không biết chuyện đánh cược học thuộc từ điển với Trần Thái Trung, cô ta không nói, chỉ là nói Trưởng phòng Trần rất lợi hại, một đêm đã học thuộc được hai cuốn tự điển, cũng đỡ phải để Trì Chí Cương suy nghĩ vớ vẩn, Trần Thái Trung thua hai ngàn bảng Anh có phải là có mục đích riêng hay không.
Cô ta hiểu rất rõ, là bởi vì phía sau việc mượn ba ngàn bảng Anh, Trì Chí Cương không nói ra, trong lòng có chút nói thầm, nếu không thì cũng đến mức thúc giục vợ mình giả tiền.
– Đánh cược à , thì là đánh cược học thuộc tự điển đó.
Vương Ngọc Đình không thể không giải thích, nói xong, cô ta có ý chuyển chủ đề, nhìn sang Tử Lăng đang ngồi im lặng ở bên cạnh chỗ xiên thịt nướng:
– Tử Lăng, em không tin phải không ? Thử kiểm tra Trưởng phòng Trần đi, tiếng Ý và tiếng Pháp?
– Em không nói không tin
Tử Lăng khẽ cười một tiếng, hàm răng trắng nõn lộ ra như ẩn như hiện, làm cho người ta có cảm giác hiền thục nhã nhặn, tuy nhiên, câu tiếp theo của cô ta rất khoa trương
– Ha ha, trên thế giới không phải chỉ có mình em là thiên tài.
Chết tiệt, Trần Thái Trung nghe xong câu cuối cùng, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại, hắn quay đầu nhìn cô ta, trong lòng không cho là đúng, con gái bây giờ, đều cuồng như vậy sao ?
Ai ngờ, Kinh Tử Lăng chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, xem tư thế kia, giống như một đứa bé phát hiên ra một thứ đồ chơi thú vị, vô cùng hứng thú.
Hoặc là, thằng nhãi này tính toán gì khiến mình thất thần vậy ? Trần Thái Trung quay đầu lại, lại lật miếng đậu phụ khô ở trên vỉ nướng, lại không tiếp lời, hắn sớm đã thất lễ rồi, chỉ là trong lòng nhận được sự công kích rất lớn mà thôi, lúc này khôi phục bình tĩnh, tự nhiên không thể có thêm phản ứng gì.
– Thành phố Phượng Hoàng hai ngày này, bị tập đoàn Trung Thiên của Tố Ba các anh làm cho long trời lở đất rồi
Hắn cười khổ một tiếng, thoáng chút suy nghĩ dừng tay
– Ôi, bước tiếp theo có thể đi đến đâu, thật không dễ nói.
Trì Chí Cương không cảm thấy hứng thú lắm đối với công việc của Vương Ngọc Đình, bố của Chí Cương trước khi là Phó giám đốc sở Y Tế, biết được chút tin tức quan trường, nhưng bây giờ gã mới phát hiện, nghe nói Mông Nghệ điều khiển gần trong gang tấc, dường như có thể dễ dàng chạm được đến, đối với đàn ông, sự hấp dẫn này quá lớn
Đàn bà đối với việc theo đuổi quyền lực, vĩnh viễn không thể khát vọng bằng đàn ông được, đây là bản tính trời sinh, ngay cả bác sĩ Trì học ngành y, gặp phải trường hợp này, cũng khó tránh khỏi hăng hái sôi nổi một chút.
– Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Anh ta nhịn không được, trực tiếp ngắt lời.
– Có thể đẫn đến chấn động như thế nào ? Ai nói đàn ông không yêu Bát Quái?
– Ha ha, cái này… bây giờ thực sự không tiện nói.
Trần Thái Trung lắc đầu, lại chú ý ra hiệu với anh ta
– Anh hỏi vợ anh là biết mà, lúc này không tiện nói nhất đó.
Trì Chí Cương còn đợi nói gì nữa, Vương Ngọc Đình giơ tay ngắt lời anh ta
– Cho anh thêm năm xiên nè… anh đừng ép tiểu Trần nữa, có chế độ bảo mật mà.
Tiếp theo là nói chuyện phiếm, từ nói chuyện phiếm, Trần Thái Trung mới biết, thì ra, ông nội của Kinh Tử Lăng, là thư pháp gia nổi tiếng trong tỉnh Kinh Dĩ Viễn, bố của Vương Ngọc Đình là học trò của ông ý, danh phận sư muội này, cứ thế mà định ra thôi.
Danh tiếng của Kinh Dĩ Viễn khá vang dội, ngày trước từng đảm nhiệm chức hội trưởng hiệp hội thư pháp của tỉnh, có quan hệ tốt với mấy vị lãnh đạo trong tỉnh, Vương Ngọc Đình có thể được phân về văn phòng, là do ông già đó ra tay, quan hệ hai nhà kéo lại gần lắm.
Nói đi nói lại, lại nói đến sự thiên tài của Kinh Tử Lăng, cô ta không những có trí nhớ tốt, mà còn học mọi thứ tương đối nhanh, đừng nhìn cô ta năm nay mới mười chín tuổi, nhưng cầm kỳ thi họa chư tử bách gia đều thông thạo một ít, lại còn trình độ không hề thấp.
Trần Thái Trung đối với sự hứng thú này không lớn lắm, thực tế hắn cũng không cảm thấy cái này chẳng có gì để tự hào, có điều, nhìn Vương Ngọc Đình đối với cô ta khá khách khí, hắn cũng không nhảy ra ngoài xem quang cảnh.
Hắn đối với anh của Kinh Tử Lăng, hứng thú hơn chút, thấy bọn họ nói chuyện chưa xong, cuối cùng kiềm chế không được, xen vào nói một câu:
– Trưởng phòng Vương, cái đầu tư mà cô nói… hạng mục gì gì ý nhỉ ?
– Chưa chọn xong
Vương Ngọc Đinh cuối cùng ngưng nói dông dài
– Trưởng phòng Trần cậu có hạng mục nào tốt không? Anh Kinh giàu lắm đó .
Kinh Tuấn Vĩ là anh cùng cha khác mẹ với Kinh Tử Lăng, tuổi tác cũng không nhiều lắm, mới có ba tư ba nhăm tuổi, cũng là gia đình có tiếng về học giỏi, sau những năm tám mươi một thân một mình ở thủ đô, dựa vào chút năng lực phân biệt mà gia đình tôi luyện ra, đầu tư vào tranh chữ văn vật, trong làn sóng cải cách mở cửa, nhanh chóng kiếm được rất nhiều tiền.
Ngay cả chiêu bài của anh ta cũng dần dần được đánh ra, có bài phát biểu của Nam Tuần của Đặng Công, trong vòng một đêm, trong ngành của anh ta có vô số chuyên gia học giả, nhưng anh ta cũng không có danh hiệu gì, dựa vào chỉ là lời đồn danh tiếng mà thôi.
Quan ở thủ đô nhiều, cái này mọi người đều biết, nhưng chuyên gia học giả ở thủ đô cũng nhiều, năng lượng ngủ đông nhiều năm một khi bộc phát, quả thực là không thể coi thường, mà những vị quan đó, đều nhận mấy vị chuyên gia, nhận ra người của Kinh Tuấn Vĩ, đại đa số là thương nhân.
Tóm lại một câu, cuộc đời này thật không dễ sống, tiền bạc cũng không dễ kiếm, tuy anh ta kiếm tiền nhiều hơn người bình thường nhiều lắm, nhưng tốc độ tăng trưởng của cải, không có cách nào so sánh được với lúc trước.
Ngay tại đầu năm 97, Kinh Tuẫn Vĩ muốn đầu tư làm cái gì đó, nhưng lại bị nguời ta bày mưu hãm hại trong một dự án, may mà anh ta độc thân quen rồi, đối nhân xử thế vẫn còn tỉnh táo, thấy tình thế không ổn, liền lập tức gọi người ngoại tỉnh đến tiếp nhận, tự mình rút ra hơn sáu mươi triệu tiền vốn.
Nước của thủ đô, thực sự sâu lắm, Kinh Tuấn Vĩ không dám tiếp tục đầu tư ở đây, nhưng lại không nỡ rời thủ đô, dù sao anh ta đã sống ở đây gần mười năm rồi, phạm vi có rồi, mạng lưới quan hệ cũng có chút ít, quan trọng nhất là, nghiêm khắc mà nói, năng lực của anh ta mà rời khỏi thủ đô cũng không làm được gì, thị trường chơi tranh chữ văn vật lớn nhất, vẫn là ở thủ đô.
Thế là , vấn đề mới lại đến, chút tiền trong tay anh ta làm thế nào đây ? Dù sao vẫn không thể gửi ngân hàng? Không thể, Kinh Tuấn Vĩ có nguyện vọng đầu tư về Thiên nam, mặc kệ nói thế nào, chỉ cần ông nội anh ta Kinh Dĩ Viễn còn sống, anh ta ở Thiên nam không sợ bị người ta hãm hại.
Đương nhiên, khi nói ra những chuyện này, những thứ không nên nói, Vương Ngọc Đình tuyệt đối không thể nói, cho dù như thế, Trần Thái Trung cũng hiểu rõ, hóa ra đầu năm nay… vẫn có người có tiền muốn tìm chủ dự án?
– Vậy thì dễ làm rồi, trên tay tôi có một dự án, đang đợi người đến đầu tư đây.
Trần Thái Trung nhất thời nghĩ đễn vị người Anh đó, cũng nhiệt tình hơn với Kinh Tử Lăng
– Một dự án khoa học kỹ thuật cao, khi nào về tôi sẽ đưa phương án và báo cáo điều tra nghiên cứu thị trường cho cô, Tử Lăng cô xem như vậy có được không?
Hắn có tiền đầu tư, tuy nhiên, làm cán bộ quốc gia, chuyện này không được lẫn lộn là tốt nhất, hơn nữa, nếu là có thể giật dây tìm được nơi có kỹ thuật và nơi xuất tiền, mới thể hiện ra được bản lĩnh của Trần Thái Trung chứ?
– Không được
Kinh Tử Lăng lắc đầu, cười hi hi nhìn hắn, trong mắt toát lên vẻ bướng bỉnh
– Rất nhiều người tìm anh tôi đầu tư, anh phải có chút gì đó không giống người ta chứ.