Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 402: Cánh Tay Đắc Lực Của Cục Trưởng Vương
Vừa nghe lời này của Trần Thái Trung, Tổng giám U Mộng đột nhiên tức giận lên:
– Anh nói bậy, lúc đó tôi không nói như vậy…
– Hiện giờ ắt hẳn anh sẽ không thừa nhận rồi.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói tiếp. Cái gọi là để trống, đó là một thứ cảnh giới, mấu chốt là, chỉ cần một hai câu như vậy là đủ rồi.
– Thái độ của họ, tôi có thể chứng minh.
Khương Thế Kiệt nghe thấy chị Đường kia lại là chị dâu của Mông Nghệ, nhất thời liền hứng thú lên, ha ha, lần này đúng là lời to rồi.
Tai nghe được cuộc tranh cãi này, anh ta cũng ngồi không yên, thừa cơ hãm hại ai lại không biết chứ? Hắn đưa tay lên chỉ Tô Vệ Đông:
– Lúc nãy chị Đường một lần nữa từ chối hắn, sau đó… Hắn mắng chị Đường là người đàn bà hư, không muốn nể mặt, không chỉ có tôi, rất nhiều người đều nghe thấy.
Đây là lời nói thật, ai cũng không dám phản bác, trong không gian yên lặng, Trần Thái Trung lại tiếp lời nói:
– Cục trưởng Vương, tôi cho rằng, họ tuyển diễn viên này, động cơ đáng để nghi ngờ. Cái gọi là buôn bán không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, bị người ta từ chối rồi, cũng không có đạo lý nào gọi là đe dọa, hay lànhục mạ chứ?
Hắn cảm thấy cái công ty này không đàng hoàng cho lắm, nhưng mà, những lời này được nói ra trước mắt, cũng chỉ có ý chụp mũ thôi. Tờ giấy trên tay của cục trưởng Vương, hắn đã cố gắng mà xem rồi, nhưng tờ giấy đó và ánh mắt của hắn, gần như là song song, Thiên nhãn có lợi hại đến mấy, cũng không thể nào chuyển hướng được.
Cho nên, hắn thật sự không biết tờ giấy đó đã viết những gì.
Vương Hoành Vĩ nghe được những lời này, trong lòng hơi đắc chí. Không hề nghi ngờ, căn cứ xác thực của Trần Thái Trung, lại thêm một bước chứng minh sự thật công ty Hoa Vũ ép buộc phụ nữ bán dâm. Do đó, khi hắn nhìn thấy ánh nhìn bất mãn của Nhung Diễm Mai, không hề dựa theo ám chỉ của cô ta để ngăn chặn Trần Thái Trung phát ngôn, thế là quay sang nhìn cảnh sát nữ:
– Tiểu Chu, ghi lại… Đây cũng là tài liệu trực tiếp.
Trên thực tế, Thư kí Nhung đã cảm nhận được, trận bão táp này, dường như cô ta đã không thể nào khống chế được nữa, nanh vuốt sắt bén của Vương Hoành Vĩ từng bước dần lộ ra. Thậm chí, tên họ Tô kia định mua chuộc quan hệ trong tỉnh, đều bị tên họ Vương chặn lại hết.
Sự việc này, đã không còn đơn giản nữa rồi. Là một Bí thư Đảng Ủy, cô hết sức nhạy cảm đối với chuyện này. Đổi lại lúc bình thường, nếu ai nói một câu với Vương Hoành Vĩ
– Tôi có quan hệ khá tốt với ai đó trong tỉnh.
Ít ra Vương Hoành Vĩ phải hết sức nghiêm túc nghe người ta nói rõ quan hệ đã.
Nhưng, cho dù hiểu rõ những cái này, cô ta lại làm được gì? Có Đường Diệc Huyên đứng sau Vương Hoành Vĩ, ngay cả cái gan làm càn, quấy rối của cô cũng không có.
Tuy nhiên, Bí thư Nhung hiểu được, nhưng Trương Hàn thì lại không hiểu. Đấu tranh trên quan trường không chỉ xem ánh mắt và thông tin, kiến thức cũng chiếm vị trí rất quan trọng, người có kiến thức hạn hẹp như anh ta, có đôi chút không phù hợp.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh ta không có vận may, cho nên, Phó chủ nhiệm Trương đã lên tiếng một cách không trách nhiệm. Trên thực tế, anh ta bị ép buộc, anh ta quá gấp để tách bản thân ra.
– Trần Thái Trung, nói có sách mách có chứng, tập đoàn Trung Thiên không phải hàng quán nhỏ ven đường, Chủ tịch tỉnh Đỗ từng khảo sát, hiện giờ trong phòng họp của họ, còn có biểu ngữ do Chủ tịch Đỗ viết nữa.
Lời này, theo lý mà nói thì không sai, Đỗ Nghị là Chủ tịch tỉnh Thiên Nam, đúng thế, tính hết các quan chức ở Thiên Nam, cũng chính là ông ta, còn có thể dựa vào thế lực của Mông Nghệ.
Vương Hoành Vĩ nghe vậy trong lòng vui mừng. Ha ha, Trương Hãn à Trương Hãn, lần này mày không thoát được kiếp nạn này rồi, đến lúc này mày còn dám kéo Đỗ Nghị vào nữa, đúng là người muốn chết rồi, có ngăn cũng không ngăn được đâu.
Không sai, Đỗ Nghị là Chủ tịch tỉnh, nhưng chị dâu của Mông Nghệ bị người khác chọc giận, vả lại bên này cũng đã giở chiêu bài của Bí thư Mông ra, bên kia thì dám giơ chân ra khiêng Đỗ Nghị, nếu thêm hai câu nữa, không nói người khác, chỉ mỗi Chủ tịch truởng Đỗ thôi, e là cũng không tha ày.
Đương nhiên, nếu như Đỗ Nghị công khai đối đầu với Mông Nghệ, chuyện này cũng không quan trọng. Nhưng rõ ràng là, Đỗ Nghị và Mông Nghệ phối hợp cũng không tệ. Tuy đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, không thể nói lên được điều gì, nhưng chỉ một hiện tượng bên ngoài, cũng đủ giết chết một Phó giám đốc sở thậm chí là Giám đốc sở, huống chi mày chỉ là một Cục trưởng?
– Khi Uông Tinh Vệ còn chưa đầu hàng, còn là nghĩa sĩ phản thanh.
Không khỏi nghi ngờ, trong trường hợp nghiêm túc này, những lời châm chọc như vậy, cũng chỉ có vị Tiên nhân vô trách nhiệm kia mới nói ra được thôi, hắn lạnh nhạt hừ một tiếng:
– Khi Chủ tịch Đỗ đề ra… không nhìn thấy ngõ ngách cũng là điều bình thường thôi.
Anh mày còn là Tiên nhân, bất luận thế nào cũng không nhìn thấy rõ trên tờ giấy ghi thứ gì?
Vương Hoành Vĩ nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực. Tên này có phải đã biết được điều gì? Cách nói chuyện chừng mực, không ngờ lại chần chừ như vậy? Y ở Tố Ba cũng có thế lực mật báo sao?
– Cục trưởng Vương, xin anh hãy mang tờ giấy kia, đưa cho tôi xem.
Nhung Diễm Mai lên tiếng. Với một giọng điệu ra lệnh, giây phút mấu chốt này, không cố gắng thì sẽ không có cơ hội nữa. Hiện nay, Vương Hoành Vĩ dung túng Trần Thái Trung, đã nằm trong nháy mắt, cô ta nhất định phải kịp thời đưa ra phán đoán và lựa chọn.
Lúc này, căn bản đều không là vấn đề của Trung Thiên.
Ai ngờ, Vương Hoành Vĩ thẳng thắn tỏ thái độ lắc đầu, tuy anh ta vừa cười nói, nhưng không thể nghi ngờ, anh ta đã từ chối người lãnh đạo trực tiếp của mình:
– Ha ha, đều là những thứ cá nhân, Bí thư Nhung cô không cần xem nữa đâu?
– Nếu tôi nhất quyết phải xem thì sao?
Nhung Diễm Mai sắc mặt tái xanh, theo đuổi không bỏ.
– Liên quan đến cá nhân riêng tư, không tiện…
Vương Hoành Vĩ vẫn mỉm cười, tỏ vẻ hơi ân hận, lời nói thốt ra vẫn lạnh nhạt vô tình:
– Thật xin lỗi, Bí thư Nhung.
– Việc điều tra này, cứ như vậy đi, tôi không hứng thú ở lại nữa, có kết quả gì, cứ thông báo trực tiếp cho tôi biết được rồi.
Nhung Diễm Mai biến sắc, đứng dậy, gọi đứa con của mình
– Tiểu Bân, đi nào, cùng mẹ về nhà…
Bí thư Nhung đứng lên rời khỏi, những người cùng cô đến có chút khó xử. Đương nhiên, mọi người cùng đi theo cô là chắc chắn rồi, nhưng khi ai đó rời khỏi, trong lòng đều bất ổn.
Tên Giám đốc Tô muốn đưa người rời khỏi, cằm của Trương Trí Huệ hơi nhấc lên, đột nhiên một nhóm vệ sĩ đứng ngăn lại cửa trước và cửa sau của phòng họp, đứng đấy không nói một lời.
Nhìn thấy mấy người rời khỏi, Vương Hoành Vĩ vẫn ngồi ở chỗ đó, một chút ngăn cản cũng không có. Phải mất một hồi lâu, anh ta mới quay sang nhìn Trần Thái Trung cười gượng:
– Ôi, tôi nói Thái Trung à, anh không thể yên tĩnh một chút sao? Cách vài ngày không gây sự, trong lòng anh ngứa ngáy lắm đúng không?
– Vậy anh cảm thấy đây là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?
Trương Hãn vẫn còn ở đó, nhưng Trần Thái Trung làm như không nhìn thấy sự tồn tại con người này, cười hì hì nhìn Vương Hoành Vĩ:
– Có những thứ, không cần tôi nói trắng ra chứ?
Hắn đã cân nhắc được, buổi sáng Vương Hoành Vĩ còn đang chau mày suy nghĩ không biết nên thoát thân thế nào từ chuyện của Thường Tam, lần này, được rồi, trong hệ thống chính trị cũng đã có người chịu thay rồi, dường như tai hắn nghe được tiếng “Phịch” một cái, môt Ủy viên thành ủy… ầm ầm ngã xuống.
Ha ha, thật hùng vĩ biết bao.
– Tôi mặc kệ anh.
Vương Hoành Vĩ bị vẻ mặt của hắn ép đến dở khóc dở cười, quay sang dặn dò Tiểu Đào:
– Gọi vài người từ trong cục ra, những người ở đây, toàn bộ cách ly thẩm vấn. Ừm… Phó chủ nhiệm Trương đó, phiền anh hợp tác một chút, tạm thời không được rời khỏi được không?
Trương Hãn muốn đi, nhưng anh ta không có chỗ để đi, bây giờ Nhung Diễm Mai mà ra ngoài, chắc hẳn là gọi điện thoại đưa người đi rồi. Trương Hãn anh ta cũng có thể đưa vài người đi, nhưng chơi một trò chơi lớn như vậy, gánh nặng vẫn còn chưa đủ hay sao, chi bằng cứ ở trong này, ngồi xem diễn biến của sự việc thôi.
Nhưng mà,
– Cục trưởng Vương, tôi có thể gọi điện thoại không?
Vương Hoành Vĩ nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp khác thường, được hồi lâu liền thở dài, cười ngượng lắc đầu,
– Được thôi, tùy anh.Bây giờ kéo người vào nữa, chỉ khiến anh càng bị động hơn thôi!
Chính trong lúc này, điện thoại của Vương Hoành Vĩ vang lên, anh ta có ý không nghe . đoán được là người của Nhung Diễm Mai chuyển lời đến, hiện giờ anh ta đang sốt ruột muốn báo cáo với Chương Nghiêu Đông và Đậu Minh Huy, nếu không cũng không cần Tiểu Đào phái người đến đây.
Nhưng khi xem số điện thoại gọi đến, Vương Hoành Vĩ lập tức nghe điện thoại, thái độ trở nên vô cùng cung kính, âm thanh cũng lớn hẳn
– Bí thư Mông, chào anh…
Âm thanh của anh ta lớn như vậy, những người có mặt không khỏi nhìn lẫn nhau. Được rồi, điện thoại của Mông lão đại gọi đến di động của Cục trưởng Vương, chuyện này… vậy chỉ còn cách nghe theo mệnh trời thôi.
– Tôi là Thượng Thái Hà.
Bên kia là một phụ nữ,
– Tôi nghe chị dâu nói, chị ấy có phần không vui? Lão Mông có chút giận rồi, anh nên nhanh chóng xử lí, đây là lần đầu tiên tôi gọi cho anh, vậy đi không nói nữa, tôi còn phải gọi cho Hạ Đại Lực nữa, để anh ta nói chuyện với Bí thư Đảng của mấy anh.
Hạ Đại Lực là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam. Thượng Thái Hà tìm người này, hiển nhiên muốn thông qua bộ máy pháp luật, châm biếm Nhung Diễm Mai một chút.
Thì ra, sau cuộc nói chuyện của Đường Diệc Huyên và Vương Hoành Vĩ, luôn cảm thấy Nhung Diễm Mai có mặt tại hiện trường, không chắc sẽ mang lại áp lực gì cho người khác. Tuy Vương Hoành Vĩ tỏ vẻ muốn đuổi theo tức khắc, nhưng Vương Hoành Vĩ cũng không đối phó được với Nhung Diễm Mai.
Nói không chừng, cô ta gọi điện cho Mông Nghệ, ý là, họ Trần vì muốn giúp bản thân đuổi những tên khốn đó, nên mới làm như vậy, chúng ta không nên khiến cho những người giúp đỡ mình bị ức hiếp chứ?
Ai ngờ, người nghe điện thoại lại là Thượng Thái Hà, vừa nghe tên Trần Thái Trung, đột nhiên nói thầm một câu:
– Sao lại là hắn? Chị Đường có quan hệ gì với hắn ta à?
– Quan hệ của hắn và Hiểu Diễm rất tốt.
Đường Diệc Huyên tự nhiên không thể nói, tôi đã hôn anh ta và anh ta cũng đã hôn lại tôi, nói không chừng phải kéo tấm vải để che vẻ ngượng ngùng lại, nói như vậy, cộng thêm một chút tình tiết, sẽ làm trễ rất nhiều thời gian. Phụ nữ nói chuyện, thường là như vậy.
Vương Hoành Vĩ vừa nghe lời của Thượng Thái Hà, đột nhiên trở nên nóng nảy,
– Ừm, Bí thư Mông, sự việc… Có thể hiểu rõ hơn anh, cần phức tạp một chút.