Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 397: Đại Danh Ôn Thần
– Giúp tôi trông coi ba người này.
Trương Hãn liền gọi mấy cuộc điện thoại, ở hiện trường thấy mọi người đều bế tắc, vì thế tìm đến một người đàn ông cao to.
– Anh là giám đốc bảo vệ à?
– Phó thôi.
Người này nhìn anh ta một cái, cũng không nói nhiều, vẻ mặt cũng chẳng biểu hiện điều gì, kinh nghiệm cho anh ta thấy, kiểu hiện trường này tuyệt đối không thể trà trộn vào, để duy trì trạng thái trung lập nhưng thật ra sẽ không có di chứng gì sau này.
– Tôi là chủ nhiệm ban quản lí khu kinh tế mới.
Trương Hãn thấy anh ta như vậy, chỉ có thể tự báo cáo thông tin, nhưng thiết nghĩ anh phó giám đốc chưa chắc đã biết được thân phận của mình, đành giăng tấm da hổ ra
– Đây đều là khách của tập đoàn Trung Thiên, người bị đánh là con của Nhung Diễm Mai
Nhung Diễm Mai? Nhưng thật ra không tính là nhỏ được, chỉ có điều, vị phó giám đốc này đang làm công tác tiếp đãi chính phủ ở nhà khách, cấp tỉnh đã gặp không phải một hai lần, giám đốc sở lại trên cơ bản mỗi tuần đều thấy, nhưng cũng không đem điều này ra gây rắc rối.
Không có chỗ dựa lớn như vậy, cũng không thể nào có gan ở nhà khách Phượng Hoàng giương oai được.
Tuy nhiên, tên tập đoàn của Trung Thiên này khiến Phó giám đốc hơi đau đầu, biểu ngữ ở bên trên nhà khách vẫn đang được bảo vệ treo lên giúp, nói không được anh ta chỉ có thể xoay người lại, nói với anh bảo vệ kia bằng mấy câu lí nhí, anh bảo vệ gật đầu rồi chạy biến nhanh như chớp.
Đường Diệc Huyên nhíu mày, cô luôn quen với sự yên tĩnh rồi, lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng thực sự thấy chán, vừa rồi vẫn còn có thể thấy Trần Thái Trung phát khùng, xem như có chút thú vị, giờ cũng không có gì để xem rồi, không thể cứ đứng như vậy được.
– Tiểu Trần, anh cứ ở đây đi, tôi phải đi rồi.
– Cô sao có thể đi đâu được chứ?
Giám đốc Tô nói, đương nhiên chắc chắn anh ta cho rằng cô gái này đang rất sợ rồi, vừa rồi cố gắng gượng một lúc, hiện giờ thấy tình thế bình ổn rồi, muốn mượn cớ hay sao? Cô cũng là một trong những người đương sự mà.
Trương Hãn nhìn Đường Diệc Huyên một cái, do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
– Cô không thể đi, chuyện này… cũng là vì cô mà ra, đúng không?
Đường Diệc Huyên lườm anh ta một cái, cười khẩy một cái, không nói gì mà ngồi xuống, lúc đầu, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng mấy người đó càng ngày càng quá đáng, thực sự khiến cô không thể nhịn được nữa.
Không lâu sau.
Bảy tám người trong đại đội cảnh sát hình sự Văn Miếu đã tới hiện trường, nhà khách Phượng Hoàng đã xảy ra ẩu đả, họ nào dám có chút buông thả?
Người dẫn đầu là một viên thanh tra cảnh sát cấp ba, vào đến đại sảnh liền đi thẳng đến, nghiến răng hùng hổ hỏi.
– Ai đánh con trai của bí thư Nhung?
– Là tôi.
Trần Thái Trung đang dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn anh ta, hắn nhếch mép cười, ánh mắt hừng hực vẻ khiêu khích.
– Mày tìm đến chỗ chết rồi.
Viên thanh tra cảnh sát không lên tiếng mà từ phía sau hai cảnh sát nhảy chồm đến, Nhung Diễm Mai đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật của thành phố Phượng Hoàng, tất cả cảnh sát đều dưới sự quản lí củacô ta, hai người kia kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu.
– Đợi đã.
Thanh tra cảnh sát cấp ba giơ tay ra rất nhanh túm lấy hai thuộc hạ của mình, anh ta vừa nhìn ra rồi, nhìn bộ dạng của Trần Thái Trung thì biết hắn chẳng có chút sợ hãi, anh ta đã nắm được chủ ý, việc này nhất định không thể xử lí qua loa được.
Đương nhiên. Tên nhãi ranh trước mặt dù có giả vờ điềm tĩnh, anh ta cũng không sợ, sau này sẽ để phân cục xử lí, có khi là bữa tiệc Mãn Hán, nước Pháp chiêu đãi một bữa tiệc lớn, việc gì phải vội.
Hơn nữa, dù sao cùng đang trong nhà khách Phượng Hoàng, cũng nên chú ý đến lời nói việc làm một chút, gần đây trong nhiều lần nhấn mạnh, ngàn vạn lần không thể tái sai lầm, nếu không… Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.
– Tên của anh.
Viên thanh tra cảnh sát nhìn Trần Thái Trung chậm rãi hỏi.
Chết tiệt, dựa vào cái gì mà anh lại hỏi tôi? Trần Thái Trung hơi giận, kiểu này là đang coi tôi là tội phạm tình nghi phải không, hắn định trả lời, nhưng không cẩn thận đã động đến Đường Diệc Huyên, lập tức lại liên tưởng đến Vương Hoành Vĩ.
Dù cục trưởng Vương có coi hắn ra sao nhưng thực sự rất nể mặt hắn, nghĩ vậy hắn không khỏi thở dài.
– Ôi, tôi vốn đã rất bực mình trước cái thái độ của anh…
Hắn chỉ tay vào viên thanh tra cảnh sát, còn mình thì vẫn tựa vào ghế, tuy rằng lời hắn nói không hề quá đáng, nhưng cái kiểu chỉ tay kia thì lại vô cùng kiêu ngạo.
– Vì thể diện của Vương Hoành Vĩ, lần này tôi sẽ không làm khó anh, tôi là Trần Thái Trung…
– Trần Thái Trung?
Viên thanh tra cảnh sát nói như nuốt từng lời cái tên này, hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng anh ta lại lảo đảo lùi về sau hai bước.
– Thủ trưởng, là ôn thần đó.
Viên cảnh sát nhìn anh ta trừng trừng, nhanh chóng ghé vào tai anh ta nói một nhỏ câu.
– Phân cục Hoành Sơn còn có phân cục Hồ Tây…
Viên thanh tra cảnh sát bừng tỉnh như vừa bị giội một gáo nước lên đầu, dù không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng anh ta hít một hơi dài, củ chuối thật, may mà hai tay đủ nhanh túm kịp hai người kia…
Dù nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trần Thái Trung nghe được, hắn cười thầm, ôi, anh mày kì thực khá khiêm tốn, đều là người khác làm phiền mình, chết tiệt, chuyện này hôm nay xong rồi, xem ra tên ôn thần này sẽ ngày càng vang dội.
Viên thanh tra cảnh sát cấp ba bình tĩnh lại một chút, bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống ―― anh ta thấy đầu mình như phát hỏa, mẹ nó, sao hôm nay lại đến mình trực ban cơ chứ? Thật xui xẻo quá.
Tuy nhiên, trong lòng rất oán giận, dù nói thế nào, con trai chủ nhiệm Nhung bị đánh, đây là việc rất bình thường, viên thanh tra cảnh sát chỉ có thể kiên trì hỏi một câu.
– Xin hỏi anh Trần Thái Trung, vì sao anh đánh người?
Trương Hãn nghe thấy câu nói như vậy, trợn mắt lên nhìn, anh ta đương nhiên nghe ra ý của anh cảnh sát, nhưng anh ta ít quen biết với cảnh sát nên nhất thời không thể hiểu được, sao viên cảnh sát này vừa nghe thấy tên Trần Thái Trung đã giật mình như vậy?
Nói thật, từ trước tới giờ, anh ta cũng chưa bao giờ gây sự với Trần Thái Trung, lần trước, vì chuyện đầu tư nên anh ta mới phải làm quen với hắn, nhưng chuyện đầu tư cũng đổ bể rồi, trong lòng anh ta đương nhiên phải để ý tới hắn rồi.
Cho nên, đối với năng lượng của Trần Thái Trung, anh ta thật sự không hiểu, nên đành cắn răng, sớm biết kết quả thế này, thì đã kêu bên cục cảnh sát khu kinh tế mới rồi, có lẽ họ sẽ không phải sợ Trần Thái Trung nữa.
Nhưng… Nhung Diễm Mai quản lí toàn bộ cục cảnh sát rồi, nghĩ vậy, Trương Hãn liền quay đầu nhìn Tề Bân, nhưng lại thấy anh ta đang ôm đầu, có vẻ ngẩn ngơ không hiểu.
Trần Thái Trung thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn viên thanh tra cảnh sát cấp ba.
– Tôi nói là anh ta đánh tôi trước, chẳng qua là tôi tự vệ nên trả đòn mà thôi, lẽ nào anh không biết, thân thủ của tôi rất lợi hại sao?
Tôi đương nhiên biết thân thủ của anh rất lợi hại, một người có thể đánh ngã một đám người! Viên thanh tra cảnh sát trợn tròn mắt, cũng thở dài.
– Anh xem, người này… anh biết mình rất lợi hại, sao anh còn mạnh tay với họ như vậy chứ?
– Anh ta quấy rầy chúng tôi ăn cơm.
Trần Thái Trung vẫn tựa vào ghế cười, bất đắc dĩ buông tay.
– Tôi vốn chẳng có hứng thú với chuyện của họ, là họ hết lần này đến lần khác làm phiền chúng tôi!
Thanh tra cảnh sát hơi khó xử, nhìn sang cô gái xinh đẹp đang ngồi phía kia, anh ta cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng không khỏi bực mình: củ chuối thật, chúng mày định đùa với ai thì cũng đừng nên đùa với người đàn bà của Trần Thái Trung, cái này thì bố mày phải làm sao đây?
Tuy nhiên nghĩ như vậy nhưng anh ta vẫn phải hỏi, cũng không nên làm mất lòng bất kì bên nào.
– Có phải là… họ chỉ muốn chào hỏi anh, ừ, có lẽ là tiếp đón nhiệt tình quá?
– Đúng vậy.
Phó tổng giám đốc Tô ổng nói tiếp.
– Chúng ta chỉ là…
– Đứng yên đó, tôi hỏi anh nhé?
Viên thanh tra cảnh sát trừng mắt nhìn, hơn nữa thằng nhãi nay anh ta cũng chẳng coi ra gì.
– Anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát?
Đương nhiên, người này có thể không phải là hiền lành, nhưng lai lịch lớn như vậy, cũng chưa chắc vượt qua được Trần Thái Trung và Tề Bân, tóm lại, “người không biết không có tội.”
– Quả thật là có chuyện như vậy.
Tề Bân mặc kệ điều này, có ai muốn anh ta có cô vợ tốt thế này đâu? Anh ta gãi đầu bực bội nhìn Trần Thái Trung.
– Phó tổng giám đốc Tô chỉ muốn nói chuyện với các anh, và muốn mời họ quay phim mà thôi.
Lời này còn có chút vô cùng không thật, U Mộng chỉ là muốn mời Đường Diệc Huyên gia nhập liên minh, đâu có chuyện phim ảnh gì? Nhưng giờ anh ta nói vậy, cũng chẳng có ai thể nói anh ta nói sai.
– Có chuyện như vậy sao?
Viên thanh tra cảnh sát quay lại nhìn Trần Thái Trung và Đường Diệc Huyên.
– Có phải liên quan đến anh không? Anh giải thích đi.
– Tôi chẳng có hứng thú gì với phim ảnh đó cả.
Đường Diệc Huyên chậm rãi nói, câu nói rất dễ nghe bỗng vang lên trong đại sảnh.
– Rõ ràng là tỏ vẻ từ chối rồi, các anh tiếp tục quấy rầy, các anh hãy giải thích xem các anh làm vậy là có mục đích gì? Là muốn ép mua ép bán sao?
– Đồ con đàn bà thối tha, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?
Phó tổng giám đốc Tô bèn trở mặt, chỉ Trần Thái Trung.
– Đừng tưởng có trưởng phòng bao che, cô liền lên mặt, có tin hôm nay tôi cho hắn ngủ ven đường không?
Thanh tra cảnh sát không hài lòng hừ một tiếng.
– Được rồi, thành phố Phượng Hoàng không tới lượt anh giương oai.
Trần Thái Trung liền đứng lên, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã tóm chặt lấy cổ Phó tổng giám đốc Tô, mặt đằng đằng sát khí:
– Thằng cháu, anh nói lại một lần nữa xem nào?
Đang ở nơi này giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, một tiếng thét kinh hãi, tự xa xa truyền đến:
– Chị Đường?