Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 393: Chỉ Là Chuyện Này
Lúc đồng ý lái xe xuống núi là khoảng năm giờ. Hôm nay trời đầy mây, nên tối rất nhanh.
Trần Thái Trung không vui khi lái xe. Hắn đang suy nghĩ, tối nay có cần phải ở lại số nhà 39 không đi nữa hay không? Hôm nay hắn và Đường Diệc Huyên đã chơi rất vui vẻ. Trong lúc cãi nhau ầm ĩ, một vài động tác mờ ám được thực hiện rất tự nhiên, giống như những người yêu nhau lâu năm vậy.
Cho nên, tối nay nên xảy ra chút chuyện gì đi chứ?
Nhưng… Đinh Tiểu Ninh và Lưu Vọng Nam… cũng chưa chào hỏi ba hôm nay. Trong lúc nhất thời, Trần Thái Trung đi chậm lại một chút. Hai ngày nay là năm mới, trong thời gian nghỉ lễ, vẫn phải quan tâm đến họ một chút.
Hắn đang mải lo suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm thấy thân xe bắt đầu rung nhẹ. Chợt, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, chiếc xe rung càng manh hơn, ngay cả Đường Diệc Huyên cũng phát hiện ra
– A?
Cô vẫn chưa nói xong, lái xe họ Trần đã giẫm lên phanh, rồi từ từ nhả phanh ra, từ từ dừng xe ở ven đường.
Xịt lốp xe rồi, hai chiếc lốp xe ở bên phải mới tinh đều trở nên xẹp lép!
Trần Thái Trung đi lên phía trước, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt đã nhìn ra được vấn đề trong đó. Có người rải xuống đường bốn cái đinh, nên lốp xe đã bị đâm thủng.
– Xe còn đi được nữa không?
Đường Diệc Huyên cũng xuống xe
– Có lốp xe dự phòng không vậy?
– Lốp xe dự phòng… cho dù có thì cũng chỉ có một cái thôi.
Trần Thái Trung khi nhận xe này, cũng chưa nhìn kĩ bao giờ, song hắn biết, trong cốp xe sau có một cái lốp xe.
– Cái này là có người hại. Tôi đoán đi thêm một đoạn không xa nữa, chắc sẽ có nơi để sửa xe.
– Ồ, anh nói như vậy, tôi lại nhớ ra rồi.
Đường Diệc Huyên giữ lấy mái tóc dài đang bay, nói một cách chậm rãi
– Lúc nhỏ ở đầu phố nhà tôi có một người què chuyên sửa xe đạp. Ông ta thỉnh thoảng cũng rải đinh ra đường cái…
– Được rồi, cô đừng kể nữa
Trần Thái Trung có chút dở khóc dở cười
– Vấn đề bây giờ là xe không thể đi được nữa.
– Gọi điện thoại đi
Đường Diệc Huyên nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp
– Tôi với anh đang ở cùng nhau, gọi người khác e không tiện. Không phải anh có một nhà máy sửa xe ô tô sao? Kêu bọn họ mang vài cái lốp xe đến đây đi.
Trần Thái Trung suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
– Không được, tôi phải xem xem tên khốn kiếp nào đã làm chuyện này. Đi, lên xe, xem xem ở phía trước ai đang sửa xe.
– Xe còn đi được không vậy?
Đường Diệc Huyên có chút sợ hãi.
– Không đi được cũng phải đi.
Sắc mặt của Trần Thái Trung trầm xuống. Chiếc xe này nếu cứ tiếp tục đi như vậy, thì hai cái lốp xe kia chắc chắn khó mà giữ được. Tuy nhiên, khó giữ thì cứ khó giữ, hắn chỉ biết rằng, bản thân mình không thể nào tha thứ cho những người dám làm hỏng chuyện tốt của mình.
Ai ngờ, hắn vẫn chưa vào trong xe, ven đường có hai người đi tới chỗ hắn
– Anh lái xe, bi hỏng xe à? Có cần giúp gì không?
Trần Thái Trung nghe giọng nói của hai người này liền biết ngay họ là người vùng này. Sau đó lại nhìn cách ăn mặc của họ, một người mặc một bộ đồng phục màu lam đã bạc màu, còn người kia mặc một bộ rằn ri đã lấm lem bẩn. Tất nhiên, hai người này là dân làng vùng lân cận.
– Đương nhiên là cần sự giúp đỡ rồi.
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu.
– Gần đây… có chỗ nào sửa xe không?
– Chỗ có thể sửa lốp xe ấy.
– À, gần đây thật sự không có chỗ nào sửa xe đâu. Muốn sửa thì phải vào trong thành phố.
Hai người họ vừa nói vừa tiến lại gần. Người mặc bộ đồng phục màu lam cười hì hì nhìn Trần Thái Trung:
– Anh bỏ ra chút tiền, chúng tôi sẽ có cách giúp anh đưa xe vào trong thành phố, được không?
– Bỏ tiền ra thì được, tuy nhiên, phải bỏ ra bao nhiêu?
Trần Thái Trung vẫn cười hì hì như cũ, không hề tỏ ra một chút lo lắng khi bị hai người kia làm khó dễ
– Nếu như giá cả phải chăng, vậy thì không có vấn đề gì.
Vì vậy, cái biểu hiện này của hắn đã bị hai người kia quy vào loại “trí tuệ thiểu năng”. Ở nơi này, đừng nói đến những người dáng vẻ cao to như anh, bọn trẻ con ở trong thành phố các anh sao có thể so sánh với những lão nông như chúng tôi chứ?
– Rất phải chăng, chỉ lấy của anh hai ngàn…
Người mặc đồng phục màu lam nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy Đường Diệc Huyên đứng ở một bên. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, miệng của gã không tự chủ được liền thay đổi ý định:
– Hai ngàn là tiền xăng dầu. Vậy đi, anh đưa cho tôi năm ngàn, chúng tôi kéo xe về cho anh.
– Tôi cho anh mười ngàn là được rồi.
Trần Thái Trung cười hì hì rồi gật đầu. Hai người này còn nói thêm mấy câu đại loại như “không cần đâu”. Ai ngờ cái người họ Trần kia bỗng nhiên thay đổi sắc mặt
– Tôi phỉ nhổ vào anh. Hai người các anh định chơi trò gì vậy? Năm ngàn? Nếu thực sự nghèo đến mức không có tiền thì đem vợ con các anh đem đi bán ấy…
– Thái Trung, đừng có thô lỗ như vậy chứ?
Đường Diệc Huyên nghe thấy những lời này, cảm thấy có chút tức giận. Cô nhẹ nhàng túm lấy hắn.
– Chú ý đến hình tượng của anh đi, tốt xấu gì thì anh cũng là cán bộ nhà nước.
– Đinh là do bọn họ rải ra, tôi còn phải chú ý đến hình tượng nữa sao?
Trần Thái Trung hầm hừ rồi liếc nhìn cô một cái.
Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao. Ở gần đây không có nơi sửa xe nào, hai người này không những xuất hiện kịp thời, lại đưa ra một cái giá vận chuyển trên trời. Không phải do bọn họ làm, thì còn ai làm vào đây nữa?
– Tôi bảo Diệc Huyên cô đứng ở một bên. Chuyện giao tiếp với người nông dân, cô thì không được…
Hai người này vừa nghe
Làm nhục người nhà của mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Tuy nhiên, những lời mà hai người họ nghe thấy và những lời thưa lại của Trần Thái Trung, họ liền nhẫn nhịn kiềm chế lại cơn tức giận này.
Đúng vậy, nông dân Trung Quốc thật sự rất thực tế. Anh mắng tôi hai câu, tôi lại không thể thiếu đi một miếng thịt. Trước mắt người này nếu là cán bộ nhà nước, vậy thì kiềm chế một chút sẽ tốt hơn.
– Này chàng trai, sao động một cái là chửi người vậy?
Người mặc đồng phục màu lam trầm ngâm hỏi, người vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cái gọi là thua người không thua trận, bản thân mình nghĩ gì không quan trọng, mà quan trọng là không thể thua trong khí thế.
– Tôi nói vậy có gì sai sao?
Trần Thái Trung không những giận mà còn vui, ngoài miệng vẫn ăn nói nham hiểm như cũ
– Họ dạng chân là để kiếm tiền, môi trường công việc lại tốt, không phải là nhà khách thì là khách sạn. Nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, không giống như các anh phải đứng ở đây làm việc vất vả… không phải tốt hơn các anh gấp nhiều lần hay sao?
– Dương vật của anh cũng bình thường thôi, đừng để nó mò mẫm trong vô vị.
Nghe thấy những lời này, người mặc bộ quần áo rằn ri liền tức giận, tiến đến chỗ Trần Thái Trung rồi đấm hắn một quyền.
– Muốn chết thì cứ nói thẳng, có tin ông đây đem mày đi chôn sống không hả?
Y nghĩ cũng rất thẳng. Ở cái con đường tối om như thế này, cán bộ nhà nước thì sao chứ? Dám làm ông đây nổi giận, thì ông đây sẽ đánh ày một trận. Mày cũng chưa chắc đã nhận ra người đánh mày là ai đâu. Dù sao đi nữa, trước mắt không thể để mày kiêu ngạo như vậy được.
Trần Thái Trung nào có để ý đến gã. Loại “kĩ năng ” này cũng dám gây sự trước mặt anh đây sao? Không thiếu được việc giơ chân lên, trực tiếp đá bay người đó sang tận thửa ruộng bên kia đường.
– Tôi biết, các anh chuẩn bị đi cướp bóc.
Hăn xắn cổ tay áo, cười một cách nham hiểm rồi tiến về phía người mặc đồng phục màu lam
– Lần này tôi lại muốn xem xem, Khương Thế Kiệt sẽ giải thích với tôi như thế nào đây.
Cũng vào lúc này, ở chỗ tối của con đường lại xuất hiện thêm vài bóng người. Người mặc quần áo màu lam còn chuẩn bị ra tay nữa. Vừa nghe thấy ba chữ “Khương Thế Kiệt”, gã liền lùi về phía sau hai bước
– Đợi đã, đại ca, là hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi…
Người có râu ria xồm xoàm trên mặt, cho dù đoán không ra tuổi tác, nhưng chắc cũng khoảng 35 tuổi, lại gọi một người trẻ tuổi như Trần Thái Trung là “đại ca”, vậy thì vẫn cần phải có chút dũng khí.
Tuy nhiên, lúc này hắn không còn sự lựa chọn nào nữa, người vừa mới mở miệng chính là Chủ tịch xã của xã này, đối với những người dân làng mà nói, chủ tịch xã chính là vua vùng này. Cảm giác của họ cũng giống như những người dân của thành phố Phượng Hoàng khi nghe thấy tên Chương Nghiêu Đông hoặc là Đoàn Vệ Hoa vậy, căn bản là những nhận vật lớn.
Xã Thanh Cừ gần nội thành, người mặc đồng phục màu lam cũng là người đã từng chứng kiến chuyện này, nhưng y vẫn không dám làm càn. Trong một xã, có chuyện gì mọi người cũng đều biết cả, nếu như chuyện này bị lộ ra, thì muốn chạy cũng không có chỗ nào mà chạy.
– Tiểu Trần, chờ chút, nghe bọn họ nói gì đã.
Đường Diệc Huyên ở cùng hắn, cũng không biết sợ là gì. Hơn nữa, cô rất tự tin với tốc độ chạy bộ của cô. Nếu thật sự phải chạy, những người đàn ông bình thường rất khó đuổi kịp được cô ấy.
– Anh… anh đi từ sườn núi xuống à?
Người mặc bộ quần áo màu lam ngăn tiếng gọi của mấy người đang đi đến, quay đầu lại nhìn Trần Thái Trung.
– Văn phòng thu hút đầu tư sao?
– Nói nhảm. Anh cứ đi hỏi thăm cả cái thôn Tiểu Chương này thì sẽ biết ngay tôi là ai.
Trần Thái Trung trừng mắt:
– Tôi từ trên sườn núi xuống dưới đây, gọi mấy người để gây sự với mấy người hay sao mà lại rải đinh ra để làm hỏng xe của tôi?
– A, Trần Thái Trung
Người mặc đồng phục màu lam nhất thời trợn trừng mắt, phải mất một lúc lâu mới phản ứng trở lại, nhìn thấy tên của Trần Thái Trung ở xã Thanh Cừ, đoán là cũng có chút tiếng tăm.
– Anh là cảnh sát của văn phòng thu hút đầu tư phải không? Chúng tôi làm sao biết được anh lái xe này cơ chứ?
Cái này cũng không biết được nghe ngóng từ đâu, không ngờ lại cho rằng văn phòng thu hút đầu tư có cảnh sát. Tuy nhiên, cảnh sát kinh tế. Mọi người đoán như vậy, nhưng cũng không chắc dự đoán có căn cứ, mặc dù văn phòng thu hút đầu tư thực sự không có cảnh sát kinh tế biên chế.
– Không phải là xe cảnh sát nên mấy người mới rải đinh, đúng không? Đây là còn gặp được tôi, chứ gặp phải người khác, sợ là đã bị mấy người cướp tài sản rồi.
Trần Thái Trung lôi điện thoại ra, cũng ngại giải thích, bắt đầu tìm số điện thoai của Khương Thế Kiệt
– Tất cả đều không được đi, vẫn không biết các anh đã hại bao nhiêu người rồi.
– Tôi… chúng tôi… đây là lần đầu ạ.
Người mặc bộ đồng phục màu lam khóc rống lên.
– Trưởng phòng Trần, chúng tôi… chúng tôi thật sự mới làm lần đầu tiên.
– Ừ, tôi biết đây là lần đầu tiên của anh
Trần Thái Trung gật đầu, tiếp tục giở danh bạ điện thoại ra
– Cái này không sao cả, cứ đi vào đồn cảnh sát là anh sẽ nhớ ra ngay rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu lần ấy mà. Nếu như đồn cảnh sát vẫn không nhớ ra, thì còn có phân cục Hoành Sơn nữa.
Người mặc bộ đồ màu lam nhìn thấy dáng vẻ cương quyết của Trần Thái Trung, liền quay người lại, quỳ xuống trước mặt Đường Diệc Huyên, nước mắt giàn giụa
– Chị cả, chị cả nói giúp hộ em với, chị là người công đức vô biên mà…
– Thái Trung…
Đường Diệc Huyên do dự một chút, vẫn chậm rãi mở miệng
– Hay là, nghe lời giải thích của bọn họ xem sao?