Quan Tiên

Chương 385: Tăng Cường Lực Ngưng Tụ


Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 385: Tăng Cường Lực Ngưng Tụ

Từ văn phòng của Ngô Ngôn ra đã là hơn 4h chiều rồi, Trần Thái Trung đang cân nhắc xem làm thế nào để thu hút khách hàng mà không cần làm liên hoan thì Tạ Hướng Nam gọi đến.
Không có liên hoan nữa, nhưng chiều sẽ phát nhiều đồ lắm, nhiệm vụ khảo sát của nhân viên công vụ là phải kết toán dựa theo lịch tây, có điều thành tích của văn phòng năm nay cũng không tồi, tiêu xài thoải mái chút vẫn hợp lý, vậy nên tết dương lịch năm nay thưởng tết ỗi người cũng xấp xỉ 6 – 7 nghìn tệ
Đồ trong nhẫn Tu di ấy, vẫn còn nhiều lắm, tự nhiên Trần Thái Trung thấy hơi đau đầu nhưng tiền thưởng này không lãnh cũng không xong, đồ của công ty không lấy cũng phí, nếu không lấy thật thì người khác lại nói này nói nọ – chà chà, tên họ Trần ngay đến cả tiền thưởng mấy nghìn vậy mà còn không lấy, vậy muốn kiếm bao nhiêu đây?
Vừa mới gác điện thoại bên này thì điện thoại bên Mã Phong Tử đã réo rồi, nói là “Thiết Thủ” buổi chiều tìm hắn, hẹn đi uống rượu, người ta còn muốn mời trưởng phòng Trần đi thì cũng rất hân hạnh.
Ở thành phố Phượng Hoàng thì Thiết Thủ với Tam Thường là hai cái tên nổi như cồn, tay súng Lưu Lập còn bại trong tay hai kẻ đó, thế nên lần này Thường Tam ngã cú đau điếng khiến cả thành phố Phượng Hoàng này chấn động, trong lòng Thiết Thủ không thể nào không có kế gì được
Đối với viếng thăm lần này của Thiết Thủ, Mã Phong Tử cho dù mới lật đổ Tam Thường, cũng khó mà tránh được sủng ái mà lo sợ, lật đổ Tam Thường tốn khá nhiều công sức, gã cũng khá là rõ, vì vậy Thiết Thủ muốn gặp Trần Thái Trung, gã thật sự không tiện từ chối nên đành thay mặt chuyển lời vậy
– Gặp cái gì mà gặp?
Trần Thái Trung chẳng có hứng thú gì gặp Thiết Thủ cả, nếu nói thật ra thì tôi cũng chẳng tự nhiên mà đi quản gã, mà nói không thật lòng thì gặp gã cũng chẳng có tác dụng gì.
– Tôi là cán bộ nhà nước nên phải để ý thân phận của mình, Phong Tử à, tôi thấy con người anh cũng được nên tôi giúp thôi chứ Thiết Thủ là cái thá gì?
– Gã có quan hệ ở Tố Ba, cũng có thể sẽ giúp được việc đưa xe buôn lậu qua hải quan đấy.
Phong Tử đương nhiên chẳng phải đồ ngu, giúp Thiết Thủ chuyển lời tất nhiên phải cần có lý do chứ, tham vọng của gã là có được thị trường ở Tố Ba, cũng chẳng phải ngày một ngày hai nữa.
– Anh Trần, anh xem chuyện này…
– Hừm. Tôi thì không biết anh vội vàng kiếm tiền thế làm cái gì.
Trần Thái Trung lời này nói ra, thật sự là một chút cũng không thắt lưng
– Muốn làm thế nào là chuyện của cậu, dù sao thì tiền lãi tôi cũng miễn cho cậu rồi, nếu cậu muốn chia tiền cho gã thì hãy cân nhắc kĩ xem phần của bản thân cậu đấy, còn tiền của tôi đừng có nhòm ngó.
Vẫn là câu nói đó. Hắn không quan tâm đến tiền nhưng tiêu tiền thì luôn có cớ
Đến phòng thu hút đầu tư lãnh tiền thưởng Trần Thái Trung gặp thêm 5 người ở đó, quay đầu đi hắn nghĩ lại vấn đề vừa xong:

– Quái thật, tại sao lại không tổ chức tiệc liên hoan nhỉ?
Cấp Cục phó biên chế của Văn phòng thu hút đầu tư. Ngoại trừ ở mặt ngoài, mọi người ngày thường đều lén xưng là “trưởng phòng”, mặc kệ nói như thế nào, so với hai chữ “ Văn phòng “ cũng oách hơn
Tiểu Chu cướp lời.
– Năm ngoái lúc tổ chức tiệc liên hoan, Phùng La Tu của phòng kinh doanh và người làm công tác hậu cần cãi nhau um xùm lên đấy, cuối cùng suýt nữa thì kéo bè kéo cánh đánh nhau, vì vậy chủ nhiệm Tần nói rồi từ nay về sau không tổ chức tiệc liên hoan gì hết nữa.
Hóa ra biên chế của phòng thu hút đầu tư cũng có hạn, không những đã vượt quá số người được biên chế, số mượn tạm cũng rất nhiều, bình thường thì chỉ trong phòng ban cũng có thể bố trí được các vị trí, nhưng giờ tự nhiên thấy có gì đó không được rõ ràng
Thực ra ngày thường những người không đến thì cũng không cần thiết đến mức phải báo lên sếp, có người đơn thuần chỉ là ăn lương không, cho người ta một chức vị mời người ta đến đi làm, họ đã chưa chắc đến.
Phòng thu hút đầu tư giống như một cơ quan đa xí nghiệp, trong tình huống này thì quan hệ giữa người với người thật sự là quá nhạt nhẽo, cộng thêm mọi người lại chẳng biết rõ nhau, lúc liên hoan tiệc tùng xảy ra chút chuyện cũng là điều rất bình thường.
Phùng La Tu lúc ấy vừa mới được đề bạt làm phó phòng, tự mình cảm thấy không hàm hồ, lại không bị kẻ ở không nhận lương uống chút rượu , nhìn không thuận mắt cái dáng kiêu ngạo của y khi mời rượu, thế la hai người trực tiếp cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng thiếu tí nữa là biến thành cuộc đọ sức của hai người
Trong cơn bực tức, Tần Liên Thành liền tuyên bố ngay tại trận là từ sau không có làm liên hoan liên hỉ gì hết cả
– Ồ, có chuyện như thế này sao?
Trần Thái Trung gật gật đầu nhìn nhìn hai ba con mèo cấp dưới, ngây ra một lúc rồi hắng lên một tiếng
– Phòng không làm thì chúng ta tự tổ chức, ừm…Cái này gọi là tăng cường lực ngưng tụ. Mọi người còn ý kiến gì nữa không?
– A
Cả ba người cùng nói nhưng một lúc lâu sau Dư Phượng Hà mới lên tiếng,
– Nhưng trường phòng Trần, hôm nay tôi đã hứa với mọi người ở nhà là tối nay sẽ về nhà cùng gói sủi cảo rồi.
– Vậy phần của cô thôi vậy.
Trần Thái Trung lắc lắc đầu cười hì hì nói

– Ừm, tiêu chuẩn của mỗi người trong buổi tiệc không dưới 5000, ai không muốn đi thì nói nhé.
– 5000?
Tiểu Chu sửng sốt kêu lên, tất cả mọi người đều chẳng ai biết cả, trong phòng có cả một món tiền mặc dù là tiền đi mượn nhưng lấy ra một ít để xài gọi là phí tiếp đãi thì cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề ở đây là,
– Trưởng phòng, ăn gì mà mỗi người những 5000 lận?
Đúng thế, mức chi tiêu của thành phố Phượng Hoàng chắc chắn không phải là thấp nhưng năm người ăn hết 25000 NDT thì quả là quá lãng phí.
– Có thể gói mang về mà, dù sao thì bình quân mỗi người 5000 mà.
Điều này Trần Thái Trung có thể hiểu được, rượu Mao Đài trong nhà hàng đó, chỉ cần có là có thể mang về được mà
– Để tôi gọi về nhà cái đã.
Dư Phượng Hà vừa quay đầu ra cửa vừa mò mò cái điện thoại.
– Trưởng phòng Trần, tôi đổi ý rồi, 5000 cơ mà phải đi chứ.
Mấy người nghe thấy thế đều cười phá lên, cũng chẳng phải ác ý gì đều là thanh niên với nhau cả, tết nhất ai chẳng có kế hoạch chứ? Đáng lẽ chẳng ai thèm đi liên hoan đâu nhưng giờ thì… không cần nói nữa.
Lúc bình thường Trần Thái Trung cũng không ở văn phòng thì Tạ Hướng Nam nghiễm nhiên đại diện cho trưởng phòng rồi, kết quả trưởng phòng chính thức ra tay thì hiệu quả không phải là nhỏ.
Việc khiến mọi người kinh ngạc vẫn còn ở sau cơ, trong bữa tiệc ,Trần Thái Trung nhìn Tiểu Cát uống thật thoải mái liền quay đầu sang bên lại nghĩ đến đơn hàng
– Đúng rồi Tiểu Cát à, qua tết Nguyên Đán có thể sẽ có đơn hàng bên Anh về, đến lúc đó tôi mà bận thì cậu nhận giúp nhé, coi như là thành tích của cậu… Người đó gọi là gì nhỉ?
Hắn vỗ vỗ đầu, nghĩ nát óc mà không ra, không biết đành lôi điện thoại ra dò tên lại thấy.

– Ừm, người đó là Hình Kiến Trung, là phụ trách hạng mục sản phẩm công nghệ cao
– Hạng mục đó bao nhiều tiền?
Mắt Tiểu Chu bỗng nhiên sáng lên.
– Trưởng phòng Trần có phải lúc anh đi Anh khảo sát liên hệ được phải không?
Trần Thái Trung thờ ờ đáp lại :
– Không nhiều, mấy chục triệu, dù sao cũng chẳng quá con số hàng trăm.
– Tiểu Cát, cậu có thể giúp tôi được không?
Tiểu Cát sướng điên lên, nhân viên kinh doanh bọn họ đều có chỉ tiêu khảo sát, trưởng phòng Trần thì không thế, mặc kệ là ai kí cũng không thể thiếu phần của cậu ta, có điều nếu cậu ta tự tay kí thì cũng là cống hiến cho phòng rồi, lấy nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu, đồ tốt thì nhiều nhưng chỉ là nói vậy mà thôi.
– Trưởng phòng Trần, như thế là không công bằng.
Tiểu Chu lại réo lên, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Trần Thái Trung.
– Đơn của Tiểu Dư sắp được kí rồi, của Tiểu Cát cũng có rồi. Sao anh lại không chiếu cố tôi với?
Chắc hẳn ả không hề biết là Trần Thái Trung vốn dĩ là muốn đưa ả rồi, chỉ là lần trước không biết vô tình hay hữu y mà chọc giân phải trưởng phòng Trần nên hắn không muốn dính dáng gì đến ả nữa, đành giao cho Tiểu Cát nữa ấy chứ.
– Đơn hàng kế tiếp, không chừng trưởng phòng Trần sẽ chiếu cố cô
Tiểu Cát lườm ả một cái, y cũng là nam nhân, gia cảnh không tồi, làm việc lại có nghĩa khí.
– Nếu không được, đơn hàng kế của tôi do cô chịu trách nhiệm nhé, được không?
Bởi vậy không khí buổi tiệc càng hòa hợp hơn, đến ngay cả Dư Phượng Hà người mà chẳng nói gì cũng phải thở dài 1 tiếng.
– Xem ra phòng số hai chúng ta, hòa hợp hơn phòng số một nhiều đấy
Nói xong, ả lại thở dài.
– Đáng tiếc chỉ là biên chế tạm thôi.

Đáng lẽ, khi cô ta vừa đến phòng số hai thì vì trưởng phòng Trần và trưởng phòng Tạ đều không có ở đó nên gặp phải thái độ lạnh nhạt của Tiểu Chu và Tiểu Cát, có điều trong lòng ả biết rất rõ mọi người ở đây sợ ả không có bản lĩnh, không làm nổi công trình rồi lại vẫn được chia phần tiền thưởng cùng mọi người, chuyện này gặp phải là ai thì cũng đều phải suy nghĩ xem xét thôi.
Lại nói đến người mới đến, đến một môi trường mới cũng phải chịu đựng chút thờ ơ, lạnh nhạt, điều này là rất bình thường, cũng chính vì vậy mà cô ta mới cố nén cơn bực và muốn làm nên thành tích gì đó để mọi người thấy được năng lực của cô ta
Nhưng giờ thì ả thực sự đã hơi thích cái tập thể bé nhỏ này rồi, nói không chừng còn đối với cái biên chế tạm thời này cảm thấy nuối tiếc nữa ấy chứ.
– Biên chế tạm thời thì làm sao? Trương Linh Linh của phòng nghiệp vụ cũng chưa được biên chế chính thức mà.
Mặt Tiểu Cát đột nhiên căng ra
– Tỉnh xử lí biên chế không có yêu cầu gì với phòng thu hút đầu tư hết, pḥng thu hút đầu tư Tố Ba căn bản không có phòng nghiệp vụ, chỉ là phòng tiếp đãi 1, 2, 3 thôi.
Người này quả là biết không ít, hèn gì y dám cả gan thu thập Phùng La Tu, chắc chắn có ai đó đứng sau.
– Đúng thế đấy Tiểu Dư ạ, phòng nghiệp vụ chưa cho phép về sau gộp về phòng số hai đâu.
Tiểu Chu cũng gật đầu, ả hừm nhẹ 1 tiếng.
– Trương Linh Linh xem một đồng tiền còn to hơn cả miệng bát, đừng hi vọng cô ta nhường đơn hàng cho, cô ta không cướp đơn hàng của nhân viên khác là may rồi, không thể so sánh với trưởng phòng Trần chúng ta được. Phòng ban thế này sao mà dẹp đi được?
– Đàn bà mà, trời sinh đã tham của, điều này cũng rất bình thường thôi.
Tạ Hướng Nam lắp bắp tiếp lời. Căn bản là muốn thể hiện ý nghĩa sự tồn tại của mình thôi mà, nhưng chẳng ngờ cùng lúc lại đắc tội cả với Tiểu Chu và Dư Phong Hà, thế nên 2 người đó cũng chẳng thèm nói gì nhiều, chỉ bắt anh ta uống rượu —- mọi người đều biết phó phòng Tạ không biết uống rượu
– Mọi người cố gắng làm việc nhé, cái gì cần có thì sẽ có hết, hehe.
Trần Thái Trung khẽ cười, cũng chẳng thể khuyên hai người bọn họ dừng lại được.
– Lão Tạ thực ra uống giỏi lắm, mấy người đừng để bị mắc lừa
Đến lúc này rồi thì không khí bàn tiệc càng trở nên náo nhiệt, mà là tiệc năm mới nữa nên cũng là lệ của phòng Nghiệp vụ 2 về sau
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Thái Trung đổ chuông, là mẹ gọi điện đến.
– Thái Trung, lúc nữa có Chủ tịch thành phố đến nhà ta đấy, con nhanh về nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.