Bạn đang đọc Quan Tiên – Chương 3: Súc Địa Thành Thốn.
Trần Thái Trung không biết rằng việc triển khai “Kỳ thi Nhân viên Công chức Tập sự” lần này, bên trong cũng có ít nhiều mờ ám.
Thi tuyển nhân viên công chức tập sự là một chế độ mới. Có người thậm chí đã dự đoán đây chính là một khúc nhạc dạo đầu cho hình thức “thi khoa cử” mới. Không tin mọi người cứ chờ đó mà coi. Khi chế độ mới đã ra đời, đương nhiên là sẽ chưa hoàn thiện. Cho nên việc này sẽ là cơ hội ột số người đầu cơ trục lợi. Hầu hết những tội lỗi phát sinh dưới ánh mặt trời đều phải có biện pháp ngụy trang để che dấu đi. Giống như việc không yêu cầu bằng cấp đối với người ứng thí thì tuyệt đối sẽ không phải là một thiếu sót đơn giản. Bởi vì có hai công tử của hai vị lãnh đạo, cũng vừa mới tốt nghiệp trung học chứ chưa kịp vào đại học. Sau khi tham gia công tác, vừa làm việc, vừa học tập, tiện cả đôi đường, lại có thể tích cóp dần kinh nghiệm nghề nghiệp, đây là kiến thức rất phổ thông.
Trần Thái Trung làm sao quản được nhiều vấn đề như thế? Sau khi đã kích động nộp phí đăng ký và phí tài liệu, thì mở miệng hỏi:
– Khi nào thì chuẩn bị làm bài thi?
– Ba ngày nữa.
– Còn gì nữa không? Không còn việc gì nữa thì tôi đã đi được chưa?
Nghe thấy thế thì nhân viên phụ trách dường như gặp phải người ngoài hành tinh, ngạc nhiên đờ đẫn ra. Thoáng chốc sau mới vội vàng gật đầu đáp:
– Xong rồi,không còn việc gì nữa. Nhớ chú ý thông báo ở đây mấy ngày tới nhé.
– Còn dán thông báo gì nữa?
Một người cao tuổi hỏi ầm lên:
– Tôi nói này, con tôi đã nộp phí đăng ký rồi. Còn tài liệu cho cuộc thi thì rốt cuộc đến bao giờ mới phát được đây?
Hỏng rồi. Trần Thái Trung khẽ vỗ vào trán mình. Đúng là chỉ số EQ của mình gần đây lại hơi thụt lùi, như vậy thật không tốt.
– Con bác tên là gì? Chúng tôi kiểm tra lại một chút đã.
Thái độ của nhân viên phụ trách rất nghiêm chỉnh, cũng rất tôn trọng người đàn ông đã lớn tuổi.
– Trông tôi có vẻ ngốc vậy sao?
Ông già không cam lòng. Con ông không hề đến đó gây rối, mà là ông đến đây thôi thì đương nhiên có kiêng kị vài thứ:
– Các anh các chị đã không biết con tôi tên là gì thì nó còn thi được hay sao?
– Thí sinh nào chúng tôi cũng có thông báo hết, nói bọn họ phải chú ý thông báo bất cứ lúc nào. Tài liệu không được phát đến tận nơi. Bác hiện giờ có bảo tôi đưa thì tôi cũng chẳng đưa được ra đâu.
Nhân viên phụ trách cau mày nói.
“Cô có thông báo với tôi đâu”.
Thiếu chút nữa thì Trần Thái Trung đã phun ra câu này. Đương nhiên, sai lầm này chỉ có thể có khi hắn còn ở cấp thấp thôi chứ với cấp bậc như hiện nay, hắn sẽ không phạm phải sai lầm như thế.
Lại nói, nói là không thông báo cho hắn thì cũng không chính xác. Người ta không phải đã bảo là hắn lúc nào cũng phải chú ý đến thông báo rồi sao?
Dù là nói thế nào thì phát hiện ra đúng là EQ của mình hơi thụt lùi. Sự thật này khiến Trần Thái Trung có chút hơi khó chịu, mỗi vui sướng vì đăng ký thành công cũng không cánh mà bay.
Ngày 27 tháng 9, là ngày tổ chức cuộc thi. Kết quả, giữa trưa ngày 26, địa điểm đăng ký mới đưa ra thông báo, nói mọi người chiều hôm đó đến nhận tài liệu.
Cũng tốt, Trần Thái Trung khá là bướng bỉnh. Mấy ngày nay, hắn cơ bản coi địa điểm đăng ký là nhà mình. Mỗi ngày không có việc gì thì cũng đi dạo loanh quanh khu vực này. Trên thực tế, một cuồng nhân tu luyện khi xử lý một sự việc nghiêm túc thì thường đều rất là khủng bố. Vì thế, hắn là người đầu tiên nhận được tài liệu của cuộc thi.
Tài liệu nhiều quá, cũng phải thôi, phí đăng ký kia thu những năm trăm. Đó là khoản tiết kiệm tiền ăn trong nhiều năm trời của Trần Thái Trung tích cóp lại. Giờ thì hắn chính xác là nghèo rớt mồng tơi. Tuy nhiên, tài liệu này dường như chẳng có gì đáng kể cả, hoặc nói đúng ra thì là rất đáng kể. Trình bày trang hoàng, giá cả đắt đỏ, nhìn kỹ, ôi giời, phần nào cũng có thể so sánh được với những tác phẩm do danh nhân viết, nhưng cơ bản là không quy được về loại tài liệu nào cả.
Danh nhân thì cũng có cái giá của danh nhân. Trần Thái Trung không so đo, nghĩ đến mình năm đó, ai nấy đều phải tránh né. Những lúc đó chẳng phải là giá trị của danh nhân thì là cái gì?
Thần thức của Trần Thái Trung còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Nhưng không hề nghi ngờ gì, số tài liệu này không làm khó được hắn. Len khỏi đám người đang lấy tài liệu, hắn muốn về nhà.
Lúc này hắn mới nhận ra là phía sau mình khá náo nhiệt. Không ít người ầm ĩ nháo nhác lên bởi sợ tài liệu phát chậm.
– Nhiều sách như thế, giờ làm sao mà xem hết kịp được? Chẳng thà các anh không phát còn hơn.
Đó là bởi vì nếu như không phát thì mọi người cũng sẽ như nhau cả, không có ai bị nghi ngờ là có được tài liệu từ trước.
Đương nhiên, nháo nhác thì nháo nhác chứ phần lớn mọi người đều đến nhận tài liệu hết. Nhất là những người là người thân của thí sinh đến nhận tài liệu hộ, khi đang còn xếp hàng chưa nhận được thì tuyệt đối không gây chuyện thị phi ầm ĩ lên.
– Kỳ thi tuyển nhân viên công chức thì đương nhiên là người giỏi thì đỗ còn không giỏi thì trượt thôi.
Trần Thái Trung không kìm nổi lẩm bẩm, có cái gì mà phải to tát thế cơ chứ.
– Một ít tài liệu như thế còn không xem xong thì còn thi cử cái gì.
Trước mặt mọi người nói thầm như thế, hiển nhiên là chuyện thể hiện chỉ số EQ thấp. Hắn còn chưa có ý thức được điều đó. Nhưng mà vô tình, câu nói thầm của hắn lại bị một nhân viên phụ trách nghe được.
– Thí sinh này nói rất đúng!
Nhân viên phụ trách đang buồn bã vì bị mọi người oán trách chộp được câu nói đó thì như được tiếp thêm Viagra, cuống lên túm chặt lấy hắn, tốc độ ra tay cực nhanh, so với ‘nhất kiếm vô huyết’ Phùng Tích Phạm (1) cũng không kém bao nhiêu.
Thực ra, dù là một trảo có nhanh hơn nữa thì Trần Thái Trung cũng có thể tránh đi được. Tuy nhiên, một là hắn không phòng bị. Hai nữa là hắn cũng không ý thức được là tính chất sự việc lại nghiêm trọng đến thế.
– Tất cả mọi người đều là rường cột tương lai của đất nước.
Nhân viên mập lùn, tiếng nói sang sảng, giơ cao tay phải của Trần Thái Trung.
– Tất cả mọi người im lặng, im lặng….
– Thí sinh này nói rất đúng. Tương lai, các vị sớm hay muộn cũng lên tới cương vị lãnh đạo.
Dừng một chút, nhân viên mập lùn lại tiếp tục nói:
– Nếu như ngộ nhỡ có sự cố phát sinh khẩn cấp, các vị có thể oán trách rằng sao sự cố không báo trước cho các vị mà đã xảy ra rồi hay không? Không thể, đúng không ạ? Cho nên mọi người nên coi việc này là một khảo nghiệm tạm thời của tổ chức đối với các vị. Đã hiểu rõ chưa ạ? Đấy là tổ chức đang khảo nghiệm các vị đấy ạ.
Vô số ánh mắt ác độc, sắc bén nhìn thẳng vào Trần Thái Trung. Hắn đúng là cái loại EQ không đủ, nhưng cũng biết lúc này mình đã làm cho nhiều người tức giận. Cảnh tượng này sao mà giống khi hắn bị quần tiên vây công đến thế!
“Ta ngất, đúng là quan trường không phải là nơi người bình thường có thể lăn lộn,”
Trần Thái Trung hơi mê mẩn đi. Đương nhiên hắn biết mình đang làm cái bia đỡ đạn cho người ta. “Uhm, quả nhiên, là nơi rèn luyện EQ rất tốt.”
Đúng lúc này, nhân viên mập lùn lại phi ra một đao trí mạng:
– Vị thí sinh này, anh nói có phải thế không?
Bộ dạng thằng nhãi này cũng hơi giống thằng cha Kim Tiên có Tiên Thú Tử Mao, Trần Thái Trung bắt đầu có ý muốn giết người rồi.
“Mày tưởng tao dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Sự tôn nghiêm của La Thiên thượng tiên không thể dung tha cho bất cứ kẻ nào khinh nhờn.
“Dám lấy tao ra làm bia đỡ đạn, mày nằm mơ đi”.
Trần Thái Trung thầm cười lạnh, ngoài miệng lại “a, a” hai tiếng, trong mắt toàn một vẻ ngỡ ngàng.
Hắn vừa chỉ chỉ vào lỗ tai của mình, lại tiện thể lắc đầu vài cái. Bộ dạng đó rất dễ hiểu, ý nói hắn là người câm điếc, nghe không hiểu được lời nói của đối phương.
Tinh thần quần chúng lại một lần nữa xúc động, phẫn nộ dâng cao. Sự chú ý của mọi người đều đổ xô vào gã nhân viên mập lùn:
– Không ngờ anh lại có thể nghe được một người câm điếc nói chuyện. Anh là ai? Báo ra tên họ và đơn vị của anh đi.
“Ngất mất, mày dám hại tao sao?”
Nhân viên mập lùn vô cùng giận dữ, cũng bất chấp việc vừa rồi là gã muốn lấy đối phương ra để trấn áp miệng lưỡi của những người khác, lại duỗi tay ra, cứ nghĩ là sẽ tóm được Trần Thái Trung.
“Hả? Không thấy ai ư?”
Gã quay đầu nhìn lại, cái kẻ từng là bia đỡ đạn ình đã không cánh mà bay.
“Hả? Thằng đó chạy đâu mất rồi?”
Người nhiều quá, gã mập lùn nghển cổ lên mãi mà sống chết cũng không nhìn được ra người đó ở đâu.
Chạy đi đâu rồi ư? Trần Thái Trung sớm đã chuồn ra khỏi cổng lớn của địa điểm đăng ký. Để tránh né trận xấu hổ này, hắn thậm chí sử dụng cả công phu Tiên gia “súc địa thành thốn” (2). Tuy rằng việc này sẽ hao phí không ít tiên lực mà hắn đã thật vất vả tích góp từng tí một mới được.
Chú thích:
(1) Nhân vật trong Lộc Đỉnh Ký, chắc mọi người vẫn nhớ .
(2) Công phu di chuyển nhanh như rút ngắn được cả mặt đất.