Quan Thương

Chương 11: Cám Ơn Cậu


Đọc truyện Quan Thương – Chương 11: Cám Ơn Cậu


Lâm Tuyền nghĩ tới quan hệ giữa mình và Quách Bảo Lâm, tuy cảm giác bị Quách Đức Toàn lợi dụng, nhưng chuyện nhà hàng không thể lờ đi như không biết:
– Nhà hàng đổi tên là gì ạ?
Cũng là muốn chuyển đề tài, nếu không cha con nhà này cãi nhau thì bữa cơm này mất ngon, mà y ăn uống kham khổ cả tháng rồi.
– Tú Thủy Các.
Lâm Tuyền nhìn ra con sông hộ thành bên ngoài cửa sổ, sóng nước lăn tăn, dương liễu phơ phất, cái tên Tú Thủy các đúng là phù hợp với ý cảnh. Chỉ là đột nhiên đổi tên, thay đổi phong cách kinh doanh, sẽ ảnh hưởng cực lớn tới nhà hàng, giữa trưa mà người tới ăn cơm kém xa trước kia, xem ra thay đổi phong cách khiến nhà hàng mất đi nguồn khách cũ, lại chưa thu hút được khách mới. Thay biển hiệu tức thì biến thành nhà hàng vô danh, muốn thành nhà hàng chỉ định của một cục thậm chí là thành ủy sẽ rất khó khăn.
Quách Đức Toàn mặt tươi cười, nhưng lông mày nhíu lại, một lúc sau chẳng biết nghĩ thông điều gì mới cười thực sự, xua đi lo âu trong lòng.
Lúc ấy Lâm Tuyền cũng không nghĩ nhiều, ăn trưa xong đạp xe tới sân bến xe, Phương Nam ngồi sau, tay nắm chặt lấy áo của Lâm Tuyền, khi sắp đến nơi mới ý thức được làm thế khiến cổ áo thít vào cổ Lâm Tuyền, nhưng không ôm lấy thắt lưng y, mà chuyển sang nắm lấy khung dưới yên xe.
Lão Thử đang ngồi hút thuốc ở bậc thềm phía nam phòng chờ, cố gắng phun ra từng vòng khói. Hai tên thanh niên mặc áo ba lỗ, vai săm trổ ngồi trên nền xi măng sau lưng hắn, hưởng thụ hơi lạnh từ trong cửa lọt ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Tuyền đạp xe tới, định đi tới chào hỏi, lại cảm thấy làm thế giảm thân phận của mình.

Quách Bảo Lâm là thằng đánh nhau có tiếng ở vùng này, nể mặt nó đã đành, thằng này trông thư sinh công tử bột, chắc là quen biết gì đó Quách Tử thôi, bố mày việc đếch gì phải lấy lòng nó.
Lâm Tuyền xoay bàn đạp chống xe dựa vào bậc thềm, Phương Nam đã nhảy xuống xe từ trước, đứng ở bên trái y.
Lão Thử thấy tránh không được, đành phải miễn cưỡng đi xuống.
Chuyện tìm người cần phải nhờ Lão Thử làm mới được, những người rao bán vé xe, phim đen, thẻ điện thoại, chặn khách vào nhà nghỉ cho chuyến xe đường dài, đều phải nhìn sắc mặt Lão Thử làm việc.
Lâm Tuyền bảo Lão Thử tìm vài người, tướng mạo đoan chính, ít nhất phải trông sạch sẽ gọn gàng mới được. Dưa Ha-mi một đồng một miếng, hắn trả người ta bao nhiêu tiền Lâm Tuyền không hỏi tới. Nhưng tránh bọn họ nuốt mất tiền bán được, phải thu chứng minh thư của họ trước.
Lão Thử biết một buổi sáng Phương Nam bán được hơn 300 đồng tiền dưa, có điều chỉ lấy 10%, 10 % này hắn còn phải chia cho người bán dưa, mặt có vẻ khó coi, ậm ừ không chịu đồng ý.
Kế hoạch của Lâm Tuyền là cho hắn 20%, nhưng trước lúc đó, nói với hắn chi phí mình mua dưa, trong nhà còn phải an bài hai người làm việc, lại còn mặc đồng phục của Bát Đại Oản, mất trắng cho Lão Quách Ngốc một phần, cho nên than vãn mình kiếm được còn chẳng bằng Lão Thử:
– Chỗ dưa này của chúng tôi đều do nhà hàng liên hệ mua cho, Quách Tử được chia phần nhiều hơn tôi, hay là anh đi nói với hắn xem.
Lão Thử nghe thế mặt tái đi, Lâm Tuyền không biết buổi sáng Quách Bảo Lâm xử lý tên Lông Vàng và Đầu Vẹt thế nào mà khiến Lão Thử cũng phải ngán.
Lão Thử suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Những người tôi kiếm cho anh, lấy giao tình của chúng ta mà nói, số tiền này tôi không nên lấy, mà cho người bán dưa hết.
Lâm Tuyền lúc này vẫn chưa nhớ ra tên của Lão Thử,cũng không định có quan hệ sâu hơn với hắn, giả dối vài câu rồi cùng Phương Nam về cứ điểm.
Xe rẽ vào con đường xi măng ở cổng viện tử, Phương Nam mới không kìm được hỏi nhỏ:
– Số dưa kia nhặt được không tốn bao nhiêu tiền phải không?
– Nhặt được thì không cần tốn tiền, tôi và Quách Tử ra chợ hoa quả mua đấy, tốn những 10 đồng.

Lâm Tuyền nói tới mười đồng thì khoa trương lên giọng như to tát lắm, Phương Nam ngồi sau cười rúc rích, chợt bánh xe đi qua một hòn đá, người Phương Nam đổ về trước, vội vàng đưa tay chống lên lưng Lâm Tuyền, làm y cảm giác được cả những sợi tóc của cô gãi lên lưng mình.
Phương Nam không thu tay về, nữa đỡ nửa nắm, lòng bàn tay áp vào sống lưng Lâm Tuyền, trời oi bức, cách lớp áo mỏng, lại cảm thấy tay cô mát lạnh.
– Vừa rồi cái bộ dạng bịa đặt dọa người của cậu, tôi cũng thiếu chút nữa là tin rồi. Giờ mới biết cậu tay không bắt sói ra sao, cho người ta một sợi lông, cậu được tận chín sợi.
– Chuyện này tôi phải vắt óc suy nghĩ không ít, hơn nữa còn các cả ba người chúng ta vào hay sao?
Con người nói ra thật là lạ, hình như cùng làm một chuyện xấu lại khiến con người ta thân cận hơn, tới chỗ ở, thần sắc Phương Nam tự nhiên, đã không còn vẻ gò bó như buổi sáng nữa, cứ như không phải ngày hôm qua mới quen Lâm Tuyền vậy.
– Tiểu Ba, cám ơn cậu.
Hôm qua Phương Nam đã cám ơn rồi, Lâm Tuyền cảm giác cô không phải cám ơn mình giúp cô có một công việc hay chỗ ở, nhưng y không hỏi, chỉ cười.
Phương Nam ở trong phòng thay quần áo, Lâm Tuyền đứng đợi ở cửa. Rèm cửa nhăn nhúm, còn ngắn mất một đoạn tất nhiên không thể nào che kín bên trong được, Lâm Tuyền dựa vào tường, mắt không khống chế được liếc qua khe hở nhìn vào. Phương Nam chẳng phải cô gái ngây ngô, sớm có đề phòng rồi, tránh khe hở đi, khi cởi y phục người đè len rèm cửa, đường nét lả lướt ánh lên rèm cửa, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc Phương Nam cúi người xuống cởi váy, đột nhiên có một cơn gió lùa vào, rèm cửa sổ bị thổi tung lên lướt qua lưng cô, chùm lấy mặt cô vào trong, lộ ra tấm lưng ong mượt mà trắng mịn như lụa, làm Lâm Tuyền nhìn hoa cả mắt.
Mặc váy không nhìn ra mông Phương Nam đẫy đà như thế, bờ mông dưới mé quần lót trắng như bông, Lâm Tuyền sao chịu nổi kích thích nhường ấy, luồng khí nóng chạy loạn xạ trong lòng.
Phương Nam bối rối quay lại đè rèm cửa xuống, chạm vào ánh mắt của Lâm Tuyền, vội lách ra sau cửa, Lâm Tuyền tần ngần đứng ngây đó, đầu óc lấp đầy hình ảnh nửa bầu vú lộ ra ngoài áo lót khi Phương Nam xoay người lại.

Phương Nam mở cửa ra, chiếc quần dài màu ca phê làm đôi chân dài khỏe khoắn thêm nổi bật, trên mặc một cái áo màu xanh không tay, đem mái tóc vén ra sau tai, lỗ tai vẫn đỏ hồng vì xấu hổ.
Vừa nãy khi gió thổi tung rèm cửa Lâm Tuyền còn có thể xem là vô tình quay đầu nhìn cô, lúc này dáng vẻ hồn vía lên mây của y thì không chối cãi vào đâu được nữa, Phương Nam cong môi, nhỏ giọng mắng:
– Nam nhân đều chẳng phải thứ tử tế.
Lâm Tuyền chỉ cười hì hì không nói, giúp cô khóa cửa lại, dắt xe ra ngoài. Tới lúc này Phương Nam mới quên chuyện xấu hổ vừa rồi, ngồi xuống sau, bám lấy khung dưới ghế ngồi, không dám ngồi gần Lâm Tuyền, đại khái cũng hiểu trái tim tuổi trẻ xao động của Lâm Tuyền không chịu nổi cô khiêu khích nữa.
Bầu trời xanh ngắt một màu, chẳng có lấy một bóng mây che phủ, mặt trời tận tình phả hơi nóng xuống, con đường từ tiểu khu tới Bát Đại Lâu mới tu sửa, hàng cây trồng bên đường trông còn khẳng khiu hơn cả Lâm Tuyền, không có bóng mát. Phương Nam chịu không nổi ánh mặt trời, bất giác kề vào lưng Lâm Tuyền, nấp sau bóng của y.
Lúc này trong nhà hàng không có khách khứa gì, mấy tiểu cô nương gục mặt trên bàn ngủ gật, nghe thấy có tiếng đẩy cửa, cảnh giác ngồi dậy, nhận ra Lâm Tuyền lại lại lừ đừ nằm xuống, chỉ có thu ngân Dịch Bình chỉ ra đằng sau, ý bảo Quách Bảo Lâm đang ở viện tử phía sau.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.