Quan Thuật

Chương 88: Lâm Tuyền tam bá


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 88: Lâm Tuyền tam bá

Trong lòng Diệp Phàm nghĩ vậy nên tiện tay chụp gọn quả đấm của gã kia. Ngón tay hắn như vuốt thép kẹp cứng lấy quả đấm của gã làm gã đau gần chết, gắng sức dãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra.

Gã giận dữ giơ chân đá thẳng vào Diệp Phàm. Diệp Phàm đứng yên không hề tránh né để mặt cho gã đá trúng chân, hai cẳng chân vừa chạm nhau thì gã kia đau đến kêu cha gọi mẹ gào toáng lên:

– Mẹ ơi! Chân thằng này có phải là cột nhà sao mà cứng thế, đau chết ông mày rồi.

Diệp Phàm thấy cũng đã dạy dỗ rồi nên buông tay ra, gã kia lập tức ngã lăn ra nhăn nhó dưới đất. Mấy tên thanh niên đầu húi cua bên cạnh đều cầm chai bia đập vỡ rồi nhằm vào Diệp Phàm định ra tay.

– Chậm đã Nhị Thuận.

Một gã đầu trọc phía sau đột nhiên tiến lên chụp lấy tay tên đầu húi cua phía trước rồi quay sang nhìn kỹ Diệp Phàm. Sau đó gã chợt biến sắc, hỏi vẻ cung kính:

– Ngài…… Ngài là anh Diệp ở tổ công tác của thôn đập Thiên Thủy sao?

– Ừ! Chuyện gì xảy ra vậy.

Diệp Phàm hừ một tiếng, không hề tỏ vẻ sợ sệt với đám người xung quanh. Đã giáp mặt với thứ dữ như Điêu Lục Thuận thì loại hàng bình thường như vậy sao còn nhìn đến, một mình hắn chắc là cũng dễ dàng làm gỏi cả đám. Hơn nữa những thứ ong ve này nếu mình yếu thế một chút sẽ làm càn ngay, nếu như vừa rồi mình nương tay thì không phải đã bị nện cho đầu óc nở hoa.


Đối với bọn này chỉ có dùng nắm đấm để nói chuyện, cái này gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.

Đặc biệt là sau khi đột phá thuật dưỡng sinh đến cảnh giới Thuần Hóa tầng thứ năm, ngay cả loại tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt như Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử còn thua trên tay, Diệp Phàm lại càng xem những thứ ong ve này như kiến hôi, không để ở trong lòng.

– Anh Diệp, em là Lý Ngưu em của Lý Hoành Sơn nhà họ Lý ở thôn đập Thiên Thủy. Thật xin lỗi, mới vừa rồi con thỏ chết Lý Sơn kia có mắt như mù.

Lý Ngưu lập tức cúi mình móc ra một bao Phù Dung Vương Hậu mời Diệp Phàm rồi quay đầu tát cho Lý Sơn một cái rồi mắng:

– Mẹ kiếp! Còn không làm lễ ra mắt anh Diệp ca, tự tát ba cái làm anh Diệp nguôi giận đi. Mắt để cho chó ăn à, mày tin nếu Hoành Sơn biết sẽ lột da mày ra không?

– Bốp! Bốp! Bốp!

Lý Sơn khom người trước mặt Diệp Phàm tự tay tát mình ba cái liên tục, sau đó còn cười lấy lòng.

– Ừ! Cũng được!


Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đường hoàng kéo một cái ghế ngồi xuống nhìn mấy tên trong phòng đang kinh ngạc rồi cười nhạt:

– Ha ha! Hòa khí sinh tài, có chuyện gì ra ngoài giải quyết đi, đừng đem bàn ghế của bà chủ đập hỏng, con gái nhà người ta mở quán không phải dễ dàng. Đàn ông trai tráng ai lại bắt nạt một cô gái, có đúng không mấy anh em?

– Hừ! Mày là ai, chúng ta ở Lâm Tuyền nói chuyện còn chưa đến lượt mày quơ tay múa chân, giờ thì mau cút đi, nếu không, hừ!

Một gã có gương mặt trắng trẻo với cặp mắt ti hý nhàn nhã ngồi hút thuốc liếc mắt nhìn Diệp Phàm hừ lạnh, chắc là vị được gọi là Hổ Gia, được xưng là đại ca của Lâm Tuyền, Tiêu Hổ Thạch.

– Không sai! Đây là chuyện của ba người Lâm Tuyền chúng ta, mau cút ba, đừng để chúng tao nổi giận.

Một gã khác có thân thể cường tráng, mũi cao, vẻ mặt hung hãn cũng lạnh lùng hừ một tiếng, chắc là tên đứng thứ hai trong Lâm Tuyền tam bá, được gọi là “Hồ tử” Hồ Thất.

Nghe nói Hồ Thất và Tiêu Hổ Thạch bất hòa, vì tranh giành khai thác cát đá và quặng khoáng của Lâm Tuyền mà dẫn theo đàn em thường xuyên ẩu đả. Hai người ở Lâm Tuyền cũng là họ lớn, đều có năm anh em, quen thói nghênh ngang.

Đừng nói là người Lâm Tuyền sợ bọn chúng, ngay cả người đứng đầu huyện Ngư Dương cũng kiềng nể. Đội xe của Tiêu Hổ Thạch chuyên chở từ Lâm Tuyền tới Ngư Dương là đội xe tốt nhất trong huyện.


Vào tháng trước, lão Ngũ nhà họ Hồ và lão Tứ nhà họ Tiêu vì tranh giành một nhân tình mà vung tay. Không lâu sau thì người hai nhà đều gọi mười mấy đàn em ra một sườn núi giải quyết, kết là là tai của lão Ngũ bị lão Tứ gọt đi một bên.

Còn cổ tay của lão Tứ cũng suýt bị lão Ngũ chém đứt. Hai nhà cũng hiểu biết không làm ầm lên mà đem thân nhân đến bệnh viện thành phố Phúc Xuân gần Lâm Tuyền để chữa trị.

Chuyện xảy ra cũng không báo lên cảnh sát, Triệu Thiết Hải mặc dù biết tin nhưng hai nhà không báo thì y cũng coi như bỏ qua. Vì thế những đám ong ve này cách vài tháng lại xảy ra chuyện chém người nhưng tự giải quyết hay có người thứ ba ra mặt nên cũng không phiền đến công an.

Hiện giờ kẻ thứ ba trong Lâm Tuyền tam bá là Lý Đức Quý bị Diệp Phàm giết, còn Lý Hoành Sơn thì chắc là muốn đoạt vị trí, bởi vì Lý Ngưu chính là Lý Hoành Sơn gọi ra. Tuy nhiên không được hai tên còn lại là đại bá Tiêu Hổ Thạch và nhị bá Hồ Thất thừa nhận, còn bị vây ép, chủ yếu nhất là chưa cho thấy được thực lực.

Vì vậy nên vừa rồi trong phòng mới có ba nhóm nhân mã, nguyên nhân là do Hồ Thất và Tiêu Hổ Thạch tranh giành bãi cát ở suối Lâm Tuyền.Vốn cát ở đây rất tốt, có rất ít tạp chất. :

Tuy nhiên bãi cát tốt dọc theo hai bên suối cũng đã bị hai tên kia chiếm hết rồi. Hiện giờ Lý Hoành Sơn muốn tiếp nhận bãi cát của Lý Đức Quý nên kêu Lý Ngưu tới nói chuyện một chút, ai ngờ Lý Ngưu còn chưa mở miệng thì đã bị hai vị lão đại Hồ Thất và Tiêu Hổ Thạch tranh giành.

May là có Diệp Phàm ở đây nếu không thì quán của Thái Tây Thi đã bị phá hủy. Nếu thật là vậy thì Thái Tây Thi Đầu cũng không dám lộ ra vì báo cảnh sát mặc dù lấy được ít tiền nhưng sau đó để đám ong ve này tìm tới thì phiền phức rồi.

– Hổ Gia, anh Hồ, vị này là anh Diệp ở tổ công tác của thôn đập Thiên Thủy, tộc trưởng Tuyên Thạch còn phải gọi một tiếng anh Diệp, ha ha……

Thằng ranh Lý Ngưu này rất mau mắn, đảo mắt một cái đã tính chuyện cáo mượn oai hùm. Vừa rồi mở miệng nói chuyện tiếp nhận bãi cát, đáng tiếc hai vị lão đại không nể mặt, đang cảm thấy không có hòn núi nào để dựa vào thì có một một nhân vật lợi hại như vậy liền vội vàng kéo ngay vào. Dựa vào quan hệ của hắn với anh Tuyên Thạch và anh Hoành Sơn biết đâu lại có thể lấy lại bãi cát.


Thằng ranh này không ngốc a!

– A!

Mấy tên đàn em gan nhỏ đều kêu lên thất thanh, phải biết rằng Lý Tuyên Thạch là đại ca của cả Ngư Dương. Tuy nói y sống ở thôn đập Thiên Thủy, rất ít khi đi ra ngoài nhưng trong đám ong ve đều biết đại thủ lĩnh “Kháo sơn hổ ” Ngọc Thế Hùng của huyện Ngư Dương gặp mặt y còn phải kêu một tiếng anh Lý.

Tuy nói là Ngọc Thế Hùng tôn kính y, nhưng nếu không có bản lĩnh gì sao để cho Kháo Sơn Hổ phải tôn kính. Còn vị tổ trưởng Diệp gì đó còn ghê hơn, đến Lý Tuyên Thạch còn phải kêu một tiếng anh Diệp, đây không phải nói Kháo sơn hổ còn phải kêu hắn là anh của anh rồi.

Quá trâu bò!

Trong lòng của Hồ Thất và Tiêu Hổ Thạch mơ hồ đều cảm thấy kinh hãi, tuy nhiên ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ hết sức tự nhiên. Bọn họ đương nhiên biết Lý Tuyên Thạch, cũng biết lợi hại nhất không phải là Lý Tuyên Thạch mà chính là tộc trưởng Lý Viêm Đình, người này trước giải phóng là lão đại của Ngư Dương, thậm chí là cả thành phố Mặc Hương.

Hồi đó có một tên thổ phỉ cùng hung cực ác của Ngư Dương tên là Lang tứ gia lưu lạc đến thôn đập Thiên Thủy, ý định xưng bá ở đó. Cuối cùng bị Lý Viêm Đình dẫn theo đệ tử nhà họ Lý và người thôn đập Thiên Thủy đem bọn Lang tứ gia gồm cả trăm người có súng đuổi ra khỏi thôn đập Thiên Thủy.

Lúc ấy Lý Viêm Đình chỉ bằng một cây cuốc đã đánh chết bốn tên tên thổ phỉ hung hãn mới dọa cho Lang tứ gia trốn vào một cái ao, cuối cùng bị quân giải phóng tiễu trừ bắn chết ở một chỗ hẻo lánh.

Nơi đó cũng chính là chỗ mà Diệp Phàm bắt chuột sói lông xanh.

Tuy nhiên Tiêu Hổ Thạch và Hồ Thất giật mình nhưng một thằng ranh Diệp Phàm cũng không phải là Lý Viêm Đình, cũng không phải là Lý Tuyên Thạch. Bọn chúng chưa từng nghe nói qua bản lĩnh của Diệp Phàm, đoán chừng Diệp Phàm là nhân viên chính phủ, nhà họ Lý chọn chủ tịch thôn cần hắn hỗ trợ nên Lý Tuyên Thạch gọi Diệp Phàm là anh Diệp cũng là chuyện bình thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.