Quan Thuật

Chương 57: Thủ đoạn cứng rắn


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 57: Thủ đoạn cứng rắn

– Mày là cái thá gì? Hôm nay không đưa đủ một ngàn đồng thì đừng mong rời khỏi đây, đem tiền đây! Hừ!

Lý Nhị Cẩu mới từ bên ngoài về nên căn bản không biết Diệp Phàm là người phương nào, gã nhìn quanh toàn thấy người họ Lý nên lớn mật làm càn.

– Được! Một ngàn đồng phải không? Tôi cho. Hoành Sơn, anh tới làm chứng đi, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ.

– Diệp Phàm hơi nổi giận, con mẹ nó cũng quá khoa trương.

– Tốt lắm Nhị Cẩu, tổ trưởng Diệp đã nói vậy rồi thì vợ anh không xảy ra chuyện gì đâu, buông tay đi!

Lý Hoành Sơn bị ánh mắt chằm chằm của Diệp Phàm nhìn vào bất đắc dĩ phải giải vây.

– Một ngàn đồng có thể cho anh, tuy Lý Nhị Cẩu anh nghe kỹ cho tôi. Sau khi tôi chữa thương xong phải đưa vợ anh đến bệnh viện huyện Ngư Dương triệt sản, có muốn một ngàn đồng không?

Diệp Phàm cũng là khí thế bức người, đối với người dân thôn đập Thiên Thủy mà nói thì cứ phải phủ đầu là tốt nhất.

– Cái này………này…

Lý Nhị Cẩu đáng thương nhìn Lý Hoành Sơn rồi vội vàng buông tay. Bà xã Trương Tứ Hoa đang mang thai, nếu đem đi triệt sản vậy thì coi như gã đoạn tử tuyệt tôn, còn về bốn con vịt giời kia thì coi như không, nên Lý Nhị Cẩu không sợ mới là lạ.

– Bỏ đi Nhị Cẩu, tôi chị Hoa cũng không chuyện gì đâu, đỡ chị ấy dậy đi! Về phần tiền coi như xong.


Lý Hoành Sơn nhíu mày bất đắc dĩ nói, liếc mắt nhìn Lý Hiên Thạch, ý tứ bảo là người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch cũng bị thương, nếu quả thật phải đền tiền thuốc men thì không phải ngươi chịu thiệt sao! Chủ yếu là phải cho tổ trưởng Diệp chút mặt mũi. Hơn nữa tổ trưởng Diệp cũng không phải là người bình thường, có thể đấu ngang tay với tộc trưởng nhà mình khiến Lý Hoành Sơn vô cùng bội phục. Ngay cả tộc trưởng cũng nói hắn là một dị nhân, không thể đắc tội.

Lý Nhị Cẩu bất đắc dĩ tới đỡ vợ gã dậy, tuy nhiên lúc này lại có một giọng xúc xiểm:

– Lý Nhị Cẩu, sao bình thường thấy ngươi trong thôn nghênh ngang vậy mà giờ thun vòi rồi à. Vô dụng! Hèn nhát! Phụ nữ có chồng mà ngay cả vú vê cũng để người ta sờ soạng thì nói làm quái gì, không chừng cái đồ phía dưới cũng dâng luôn rồi. Hắc hắc! Có phải là đàn ông nữa không? Đúng là quá mất mặt người họ Lý đi.

– Ngươi…… Ngươi……

Lý Nhị Cẩu giận đến xám mặt lắp bắp. Giương mắt nhìn lại thì thấy là Lâm Tuyền ba bá Lý Đức Quý, vì thế cũng không dám phát tác nên rất khó chịu. Nhìn sang Diệp Phàm thì thấy có thể ăn hiếp được tên thư sinh này liền hung hăng:

– Không được! Hôm nay không lấy được 1000 đồng thì ông mày không để yên.

Vừa nói tiện tay cầm một cây gậy gỗ to bằng bắp tay giơ lên, ra bộ liều chết.

– Không sai! Như vậy mới là đàn ông chứ. Đập Thiên Thủy chúng ta không có bọn hèn nhát. Mọi người nói đúng không, cứ nhịn rồi để người ta lấn tới trước cửa. Vậy thì còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông nữa……

Lúc này có một tên đứng đằng sau Lý Đức Quý hô lớn.

– Trương Thanh Vượng, mày sủa cái gì đó!


Lý Hoành Sơn hơi nổi giận, cảm thấy rất mất mặt.

“Mẹ kiếp! Đám người họ Trương cũng tới đây tham gia náo nhiệt. Chắc là do lần bầu cử này người họ Trương cũng có một ứng cử viên. Họ muốn khơi lên mâu thuẫn trong họ Lý để thừa nước đục thả câu làm cho tình huống phức tạp. Tuy nói người cầm đầu họ Lý, họ D, họ Ngô đồng ý không gây chuyện nhưng họ khác muốn quấy rối thì sao……”

Diệp Phàm trong lòng sầu lo không dứt, lại thấy hai tên Lý Đức Quý và Trương Thanh Vượng lại giơ gậy lên tiến về hắn. Lý Hoành Sơn cũng không tiện nói, dù sao nếu họ Lý tỏ ra quá yếu nhược sẽ bị ba họ khác xem thường.

– Thật muốn gây chuyện phải không? Lý Đức Quý, Trương Thanh Vượng, có gan thì đứng ra đây! Thằng cụ nó! Để xem tao có trị được hai thằng mày không?

Diệp Phàm vận khởi thuật dưỡng sinh hét lớn một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang rồi đập cái ghế gỗ đánh “chát” một cái vào đùi vỡ tan, thuận tay cầm hai chiếc cẳng ghế làm song tiết côn chỉ vào Lý Đức Quý và Trương Thanh Vượng hô lớn. Lúc này hắn hoàn toàn trông như xã hội đen, còn đâu hình tượng cái gì mà tổ trưởng, cán bộ cấp trưởng ban.

Hai người nhất thời bị chấn trụ, rụt cổ lùi về phía sau một bước. Cả trăm người xung quanh cũng theo bản năng lùi lại mấy bước.

Đùa giỡn sao, cái ghế kia cứng như sắt, đập lên bàn đá hồi lâu mới gãy. Bản thân mình là máu thịt, đụng phải thì không sứt đầu cũng mẻ trán rồi.

Chớp thời cơ mọi người đang sững sờ, Diệp Phàm hô:

– Đi!


Mấy người đội viên của Mũi Tên Đen cũng không phải ngu muội, nghe Diệp Phàm vừa hô thì vội vàng Lý Hiên Thạch lên nhanh chóng rút lui đi ra ngoài. Phía trước có Diệp Phàm cầm chân ghế mở đường nên không ai dám đứng ra ngăn cản, dù sao Diệp Phàm cũng là người của chính phủ, không sợ là nói khoác.

Đợi đến khi cả đám đã lên xe chuồn đi thì Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện thấy mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Vừa rồi đúng là quá nguy hiểm, nếu cả trăm người cùng xông lên thì với chỉ một mình mình vừa đạt tới cảnh giới Khai Nguyên của thuật dưỡng sinh chắc chắc sẽ bị làm gỏi

Mới vừa đi tới cửa cung thì hắn phát hiện thấy Nhị Nha Tử dẫn mấy người họ Ngô đang đứng chờ. Thì ra Nhị Nha Tử thấy tình huống không ổn vội vàng chạy báo cho Ngô Thiên Lĩnh, khi tới nơi thì mọi chuyện đã xong vì Ngô Thiên Lĩnh ở tại giữa thôn. Còn Diệp Nhược Mộng cũng gọi Diệp Vỹ Cường và hiệu trưởng Trương tới.

– Cám ơn anh Ngô, anh Diệp, anh Trương.

Diệp Phàm trong lòng ấm áp dễ chịu, dù sao người ta cũng tới để giúp mình, khi đơn độc mới thấy chân tình, biết thế nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết giá.

– Người anh em Diệp không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi. – .

Đám người Ngô Thiên Lĩnh lao xao mấy câu rồi trở về tiếp tục ngủ.

– Đã tới rồi thì ngồi uống chút gì đi.

Diệp Phàm quay đầu nói với Diệp Nhược Mộng:

– Cô giáo Diệp, phiền cô và dì Kim Liên dọn vài món ăn, bảo Nhị Nha Tử ra quán mua vài bình Nhị Oa Đầu về ngồi uống đi. Làm vài ly cho ấm bụng rồi trở về cho thoải mái.

Mọi người gật gù đến khi ngà ngà mới về, quan hệ lại càng thêm thân thiết. Người Hoa Hạ đúng là có văn hóa rượu, câu này cũng không phải nói suông.


Diệp Nhược Mộng tối nay lại càng dịu dàng động lòng người. Cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng tươi, để lộ cặp chân trắng nõn thon dài đẹp tuyệt trần. Chiếc váy vừa khéo ôm khít lấy cơ thể làm tôn vóc người tuyệt mỹ, bầu ngực căng tròn giống như hai đóa hoa sen vươn lên.

Diệp Phàm nhìn thấy cũng phải nuốt khan một ngụm, thở dài nói:

– Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy xuất phù dong. Trọc thanh liên nhi bất yêu……

Đang ngồi ngây ngốc thì Diệp Nhược Mộng đã sớm đến hậu đường đun một thùng gỗ lớn nước gọi Diệp Phàm đi rửa, sự quan tâm này khiến cho hắn cảm động tận đáy lòng.

– Nhược Mộng, tới đây kỳ cho anh đi

Tên khốn Diệp Phàm được voi đòi tiên, thả người nằm trong thùng gỗ còn muốn nếm mùi làm thiếu gia có nha đầu hầu hạ.

– Nằm mơ đi!

Nhược Mộng nguýt hắn một cái rồi đi rả cửa.

– Mộng à, con đi kỳ cọ cho tổ trưởng Diệp một chút đi, cậu ấy quá mệt rồi cũng cần thư giãn một tí.

Diệp Kim Liên từ tầng dưới nói vọng lên.

– Mẹ!……

Diệp Nhược Mộng đỏ hồng cả mặt, dưới ánh đèn lộ ra vẻ kiều mỵ đến cực điểm. Chỉ có thể dùng câu “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” để diễn tả. Cô khẽ cúi đầu cầm một chiếc khăn lông kỳ lên người Diệp Phàm khiến cho hắn nhìn đến to đầu. Mệnh căn phía dưới đã sớm nhất trụ kình thiên vận sức chờ phát động. Hắn kìm không nổi đưa tay ra chụp một cái lôi tuột Diệp Nhược Mộng vào trong trong thùng gỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.