Đọc truyện Quan Thuật – Chương 53: Đời người như ván cờ
Tộc trưởng Diệp trầm lặng, xem ra lão cũng áy náy trong lòng chuyện chủ tịch Ngô và Diệp Kim Liên. Hơn nữa đó là chuyện tuyệt đối không thể lộ, không phải lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể lộ ra, cho dù sắp chết cũng phải nghĩ đến hậu sự của họ Diệp.
– Ông có phải sợ tôi lừa lấy đi tờ khai còn ông không có cách nào mở miệng. Vậy để cho tôi trừ tà trước đã để cho ông có cảm giác nóng lên, khí mạch dễ chịu sẽ có hiệu quả. Tuy nhiên tôi chỉ để vậy thôi, còn muốn mở miệng nói chuyện được trừ khi ông đưa tờ khai nhận tội ra đây.
Diệp Phàm nói xong ra bộ thần bí, miệng lẩm bẩm tụng niệm, đưa tay ra huơ vài vòng, sau đó chiêu một ngụm nước phun lên đầu ngón tay rồi điểm vào đầu Diệp Đăng Bang. Sau đó đột nhiên đặt một ngón tay vào thủ mạch của lão, vận khởi thuật dưỡng sinh, hắn cũng không biết là có kình khí nội gia nào đi ra ngoài không nhưng có cảm giác một sức nóng là lạ truyền vào kinh mạch của Diệp Đăng Bang.
Theo sư phụ Phí kể lại thì mấy trăm năm trước họ Phí có một ông tổ tên là Phí Hạc là một cao thủ luyện khí nội gia, lúc vận công cực hạn có thể phun ra kình khí dùng công kích được như vũ khí thực thụ, cách không chừng mười thước chém đứt một tấm ván dày ba phân…Tuy nhiên khi đó Phí Hạc đã tu luyện gần một trăm hai mươi năm, thuật dưỡng sinh đột phá đến tầng thứ tám mà giới võ thuật truyền thống Trung Quốc vẫn gọi là tiên thiên cao thủ.
Tiên thiên cao thủ chính là đột phá thể chất người thường, tẩy rửa lại kinh mạch, đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết. Tuy nhiên cao thủ cấp bậc này quá ít, đất Hoa Hạ mênh mông, anh hùng không dưới hàng vạn, hàng nghìn, nhưng tiên thiên cao thủ tuyệt đối sẽ không vượt qua một bàn tay.
Đương nhiên, tiên thiên cao thủ cũng không như trong TV hay tiểu thuyết là có thể bay lên trời, sống thọ đến 2, 3 trăm tuổi..etc, điều này quá mức trái với quy luật tự nhiên. Nhưng nói để sống tới chừng 150 tuổi không thành vấn đề.
Đối với cao thủ ở cảnh giới siêu nhiên như tiên thiên, đồng chí Diệp Phàm trên căn bản cho rằng là bịa đặt ra, làm sao mà không nhúc nhích lại có thể cách mười thước đánh gãy tấm ván, rồi lại còn phun khí như bắn đạn. Tuy nhiên đất Hoa Hạ tàng long ngọa hổ, không nhìn thấy cũng không có nghĩa là không có.
Không lâu sau!
Được Diệp Phàm vận công cứu chữa một lúc, Diệp Đăng Bang gắng sức ngoảnh đầu sang bên trái, đoán chừng là trong cơ thể nóng lên rồi nên bắt đầu tin Diệp Phàm.
Kỳ quái chính là Ngô Đăng Bang cứ ra sức dùng đầu đụng vào đầu thành giường, đầu thành giường là một chiếc tủ liền do mấy tấm ván ghép vào, chắc cũng có niên đại xa xưa, phía trên còn có khắc một số họa tiết tinh xảo, không chừng còn là đồ cổ.
– Ông nói tờ khai nhận tội là ở trong tủ giường?
Diệp Phàm vui mừng hỏi.
Diệp Đăng Bang lại ngoảnh đầu sang bên trái, ý bảo không sai.
– Không sai! Để tôi xem nào.
Diệp Phàm vừa nói vừa cẩn thận gõ vào đầu dường dày khoảng một tấc, giống như một chiếc tủ dẹt. Hắn tìm tòi một lúc rồi phát hiện thấy con mắt một con mèo rất sáng liền ấn vào đó thì một cánh cửa mở ra.
Bên trong có một hốc tối đứng khá nhiều thứ nào là sách vàng, sách bạc, bản đồ, etc. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng rất hiểu lễ phép, lục được tờ khai nhận tội của chủ tịch Ngô rồi cũng không dám đụng đến những thứ cơ mật của họ Diệp dù rất tò mò, chỉ sợ chọc phải sự tức giận của tộc trưởng Diệp.
Nhét tờ khai nhận tội vào người, Diệp Phàm nói:
– Ông yên tâm, chuyện này chỉ có ông, tôi, Diệp Kim Liên và Diệp Nhược Mộng biết, tuyệt đối sẽ không có người khác biết. Tôi thề……
Vì để cho Diệp Đăng Bang yên tâm, Diệp Phàm phát lời thề độc.
Sau đó Diệp Phàm tiếp tục vận thuật dưỡng sinh đả thông khí nghẽn cho Diệp Đăng Bang, rốt cuộc lão cũng có thể ấp úng.
– Cám ơn…… tổ trưởng Diệp. Ông thật xấu hổ, có lẽ cậu nói đúng, đây là báo ứng. Thay ông xin lỗi với Diệp Kim Liên nhé, ông không có cơ hội nữa rồi. Ai! Ông thật muốn làm nhiều việc thiện để đền bù. Tuy nhiên tổ trưởng Diệp à, diễm tình thảo không phải của ông. Khi đó sở trưởng Lưu của Sở Tài chính, thị trấn Lâm Tuyền nói chủ tịch Ngô muốn hạ bệ ông ta nên đã ra tay, hơn nữa y còn nói là sẽ giúp họ Diệp trong cuộc bầu cử chủ tịch thôn, còn ông chỉ ra mặt ép chủ tịch Ngô viết giấy nhận tội. Ai! Kim Liên mặc dù không phải là người thôn này, nhưng chồng nó cũng là người họ Diệp a! Ông thật có lỗi, đã bị Long mộ làm hoa mắt.
Diệp Đăng Bang nghẹn ngào, lời nói người sắp chết bao giờ cũng chân thành!
– Thôi chuyện đã qua rồi! Dì Kim Liên cũng không trách ông đâu.
Diệp Phàm an ủi, quay đầu kêu:
– Vỹ Cường, anh mau vào đi, tộc trưởng Diệp có vài điều muốn nói.
Diệp Vỹ Cường nhảy vào thì đã thấy Diệp Đăng Bang có thể mở miệng thì lập tức quỳ xuống trước Diệp Phàm, nói lớn:
– Anh Diệp! Ân tình của anh đối với họ Diệp chúng tôi, Diệp Vỹ Cường xin thay mặt để ghi nhớ. Sau này anh ở thôn đập Thiên Thủy chính là anh em với Diệp Vỹ Cường này, có chuyện gì xin cứ nói, dù lên núi đao xuống vạc dầu, Diệp Vỹ Cường tuyệt sẽ không một chút nhíu mày.
– Tốt! Anh Vỹ Cường xin đứng lên. Cả họ bàn bạc đi, tôi ra trước đây.
Diệp Phàm đỡ Diệp Vỹ Cường dậy rồi đi ra ngoài.
– Vỹ Cường! tổ trưởng Diệp là một người thành thực, cũng là một dị nhân. Ngàn vạn không thể đắc tội, chuyện chọn chủ tịch thôn phải nghe theo nó. Ông nghĩ cả đời người rồi cũng như cây cỏ mà thôi, chúng ta cứ tận lực là được, tổ tông cũng sẽ không trách chúng ta, nếu cả họ Diệp chúng ta đều sống tốt thì có vào Long mộ hay không cũng chẳng việc gì……
Diệp Đăng Bang nói mấy câu trăn trối.
Diệp Phàm đem tờ khai nhận tội giao cho Diệp Kim Liên, hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, sau đó Diệp Nhược Mộng đem tờ khai bỏ vào lò đốt thành tro.
– Ai! Một trang giấy đã hại bao nhiêu người.
Diệp Phàm cũng cảm khái mãi:
– Dì Kim Liên, nếu như sau này Lưu Trì lại đến ép hỏi thì dì cứ bảo là đêm đó chủ tịch Ngô uống rượu say rồi nằm ngủ.
Còn về chuyện Lưu Lương Huy cũng biết chuyện này, Diệp Phàm cũng không nói, hắn không muốn hai mẹ con đáng thương này hoảng sợ thêm một lần nữa. Hơn nữa Lưu Lương Huy thấy chủ tịch Ngô treo cổ thì chắc cũng đã hết hồn, giấu chuyện không kịp chs đừng nói là khoe khoang.
Những chuyện này cũng thật đúng là phức tạp, nguyên nhân nhất định là do tranh giành quyền lực giữa bí thư Tần và chủ tịch Ngô. Lưu Lương Huy cảm giác vị trí sở trưởng của ý bị đe dọa nên manh động, hết thảy đều là hậu quả của cuộc đấu tranh chính trị giữa hai vị lão đại của thị trấn.
Quan trường vốn không có tiếng súng như chiến trường, không thấy cảnh đầu rơi máu chảy, nhưng còn quỷ dị hung hiểm hơn rất nhiều. Lưu Lương Huy thật ra cũng chỉ là một con cờ đáng thương trong cuộc đọ sức giữa bí thư Tần và chủ tịch Ngô mà thôi.
Bản thân mình hiện giờ cũng không khác Lưu Lương Huy nhiều lắm. Từ hoàn cảnh bị chủ tịch Thái chèn ép hay bí thư Tần lấy lòng, Diệp Phàm rất đồng cảm với Lưu Lương Huy, làm một con cờ tuyệt không dễ chịu, không thể làm chủ bản thân mình.
Diệp Phàm chỉ biết nghĩ trong lòng như vậy còn cũng chẳng có cách nào. Thật ra thì đời người như một ván cờ, quan trường cũng là một phần đời người. Cho dù là cán bộ cấp tỉnh cũng chỉ là một con cờ có cấp bậc cao hơn mà thôi, nếu không muốn là quân cờ thì cố gắng thành người chơi cờ vậy, hơn nữa phải là người đánh cờ ở đỉnh của kim tự tháp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Diệp Phàm tạm thời chưa đạt tới cảnh giới này, mục tiêu trước mắt của hắn là làm tốt cuộc bầu cử ở thôn đập Thiên Thủy, ra sức thay đổi một chút cuộc sống ở đây. Nếu quả được như vậy thì nếu bản thân có lên được chức phó phòng cũng thỏa mãn. Bản thân mình không phải là thần tiên muốn làm gì cũng được, chỉ biết nỗ lực hết sức mình thôi.
Chuyện này cũng cho Diệp Phàm một bài học tốt, tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm cho hắn, tuy nhiên kinh nghiệm này lại phải trả bằng mạng người.
Buổi tối, Diệp Phàm đến nhà lớn họ Lý.
Nhà lớn họ Lý vô cùng rộng rãi, chung quanh là tường rào vây kín lại chừng hơn trăm thước rộng rãi, trong nhà để đầy những tạ đá, gậy đá, cối xay bằng đá……
– Kỳ quái! Nhìn điệu bộ này giống như sân luyện võ thời cổ. Lần trước mình không thấy giờ lại thấy. Chẳng lẽ họ Lý trước kia là gia tướng hộ vệ của chúa công họ Lô?
Diệp Phàm trong lòng hết sức buồn bực.
– Hoành Sơn! Phục hay không? Quá không có trình độ, còn lâu mới bằng được ta, ha hả!
Nghe giọng Lý Tuyên Thạch.
Diệp Phàm đến gần mới phát hiện dưới tàng cây trên sân có mấy người, Lý Tuyên Thạch đang đấu vật tay cùng với một người đàn ông khỏe mạnh. Còn tộc trưởng Lý Viêm Đình đang ngồi nhàn nhã uống trà một mình.
– Ha hả! Đang vật tay a! Anh Lý rất khỏe, thằng em bội phục!
Diệp Phàm ha hả cười nói.
– Tổ trưởng Diệp tới, để chê cười rồi. Chút nghề mọn ấy mà, cao siêu gì đâu.
Lý Tuyên Thạch cười rất tự nhiên, chắp tay lễ theo động tác của người tập võ khiến Diệp Phàm sửng sốt. Hắn thầm nghĩ ngay cả lễ bái cũng đúng phong cách đại hiệp, không lẽ mình đoán đúng à nha?
Nhìn thấy Diệp Phàm đang sững sờ, Lý Tuyên Thạch cười nói:
– Cậu em, ha hả