Đọc truyện Quan Thuật – Chương 297: Dược hoàn hoán đổi quân hàm Trung tá
Hiện tại vẫn phải xem chuyện của nhà máy giấy Lâm Tuyền là chủ đạo, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền còn phải đợi chuyên gia trên tỉnh tiến hành quy hoạch, có lẽ phải đợi đến sang năm mới có thể khởi công.
Thoáng cái đã đến cuối năm rồi, ứng phó trước rồi nói.
Gần đến lúc cuối năm, chuyện gì cũng kéo đến, điều tra nhiều như lông mao, hôm nay cục này, ngày mai phòng khác, chuyện phiền toái cũng chất cao như núi.
– Đại ca, em sắp đến Lâm Tuyền rồi. Ha ha ha…
Em gái sơn cước đó của em, ài!
Tề Thiên lớn tiếng kêu lên trong điện thoại, tự đắc không chịu được.
– Tiểu tử cậu thật là thích chí!
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng cúp điện thoại.
Lúc sáng sớm, Diệp Phàm đã gọi điện thoại cho Đoàn trưởng Thiết, nói với ông ấy hôm nay sẽ gọi Tề Thiên và Lý Hoành Sơn về.
Khi đoàn trường Thiết vừa nghe nói Diệp Phàm đã xin được vị tiền bối ẩn đời đó chế tạo được hai viên “Lôi Âm Cửu Long Hoàn” thì vui mừng hớn hở không cần phải nói, cười khan hắc hắc hỏi:
– Lão đệ, viên thuốc đó của đại ca lúc nào mới có thể làm xong, tôi thấy nóng ruột rồi đấy.
Nội kình mấy năm nay cũng không có động tĩnh, thật là nóng ruột chết người.
– A! Chuyện đấy em đã thúc giục rồi, lão tiền bối nói là viên thuốc đó của anh cấp bậc tương đối cao, viên thuốc của bọn Tề Thiên chỉ có thể xem là loại hạ đẳng, còn anh Thiết vì anh là cao thủ Khai Nguyên lục đoạn, cho nên điều chế hoàn chỉnh viên thuốc đột phá đó không giống bọn Tề Thiên, thời gian cần thiết cũng dài hơn rất nhiều.
Chỉ sợ vội vàng rồi làm hỏng thì đáng tiếc lắm.
Phải biết rằng có mấy loại dược liệu căn bản không chỗ nào có, xem như là tuyệt phẩm rồi, có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa viên thuốc của anh trình độ chí ít cũng phải lên tới trung đẳng, cho nên rất khó điều chế.
Diệp Phàm ra vẻ trịnh trọng trả lời, kỳ thực hắn cũng muốn sớm chế xong viên dược hoàn của đoàn trưởng Thiết, nhưng thật sự là không có thời gian.
Hiện tại làm hai viên, chuẩn bị cho Tề Thiên và Lý Hoành Sơn đột phá trước đã, còn về Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ và Dương Vân Thiên thì mấy ngày nữa mới nói được.
Thật ra dược hoàn đó đã sớm thành hình rồi, chính vì khí nội kình phải mạnh mẽ, làm không kịp, thời gian không đủ khiến hiệu quả của dược hoàn giảm bớt rất nhiều.
– Đừng vội lão đệ, cậu mời lão tiền bối đó cứ từ từ.
Ngàn vạn lần đừng để sai hỏng, nếu không anh Thiết tôi phải thật sự nhảy lầu mất.
Trông đợi mấy năm khó khăn lắm mới có hi vọng, nếu làm hỏng thật sự là chịu không nổi.
Thiết Chiêm Hùng vội vàng nói, y thật sự có chút lo lắng trong lúc khẩn trương làm dược hoàn bị hỏng.
– Được! Em sẽ nói rõ ràng, nhưng lão tiền bối cũng nói rồi, tính khả năng thành thuốc có 8 phần chắn chắn, lần này xem như rất may mắn, ha ha ha…
Diệp Phàm cười nói.
– Lão đệ, cậu nói mấy vị thuốc chủ yếu rút cuộc là dược liệu gì, nói nghe xem nào, nói không chừng anh Thiết thật sự có cách gì đó.
Thiết Chiêm Hùng nhỏ giọng hỏi.
– Hỏa long tường thiên và Tử địa hoàng bàn, anh nghe nói bao giờ chưa?
Diệp Phàm hỏi, nghĩ thầm, ” Nếu anh Thiết có thể kiếm được hai loại kỳ dược hiếm có này thì càng tốt, nếu có thẻ điều chế thêm mấy viên, sau này gặp được hạt giống nào tốt, giúp đỡ bọn họ một tay, tạo nên mấy thủ hạ làm việc thân tín đắc lực cũng dễ dàng hơn.
Phái ra bảo vệ mình ở Sở Thiên các Diệp phủ ở Thủy Châu cũng tốt.”
– Chưa nghe nói đến, rút cuộc là thuộc loại gì, ví dụ như loại nhân sâm hoặc là thiên sơn tuyết liên gì đó.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu, thành thực mà nói chính xác chưa từng nghe nói, lại có chút hiếu kì.
– Hai loại dược liệu này đều thuộc về loại thái tuế, nhưng là tuyệt phẩm trong loại thái tuế.
Cây mẹ phải sống đến mấy ngàn năm mới có thể kết xuất ra quả có hình dáng trứng gà trứng bồ câu trên ngọn cây.
Hỏa Long tường thiên thuộc về tính chất cường dương, Tử địa hoàng bàn thuộc về tính chất thuần âm, âm dương phối hợp mới có thể tăng tiến triển khai dược tính lớn nhất.
Hơn nữa chỉ riêng một loại cũng không được, cường dương quá mạnh sẽ thiêu đốt con người, âm tính quá mức cũng sẽ ám hại con người, cho nên rất khó kiếm được.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối.
– Được rồi! Tôi sẽ sắp xếp người đi thám thính, nếu có sẽ báo ngay cho câu.
A! Lão đệ, cậu nhất định phải kiên trì không đổi.
Mang trên mình chức danh thiếu tá cố vấn của Liệp Báo, cậu cũng không biết Liệp Báo có nhiều khó khăn thế nào, cả nước lớn như vậy, cả thế giới lớn như vậy, có bao nhiêu chuyện đang đợi chúng ta đi xử lý.
Thân thủ không tốt bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm chết người. Hiện tại cao thủ quốc thuật suy tàn không thôi.
Giảm đi một người là thiếu đi một người, không còn chỗ nào tới.
Cho nên anh Thiết vẫn muốn cố gắng đào tạo thêm một số người mới đắc lực, nếu có thể làm thêm mấy viên dược hoàn thì chẳng khác nào tạo ra được mấy nhân tài cho Liệp Báo.
Hiện tại võ sĩ trung đẳng đạt đến cấp Thuần hóa nhị đoạn trong bộ đội cũng chỉ có mười người, nhưng chỉ thiếu một chút nữa là đột phá lên được cấp Khai nguyên tam đoạn.
Một bước nhỏ có lẽ có lúc chính là một mạng người, khi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, tam đoạn và nhị đoạn có khác biệt rất lớn, cường lực nội kình cũng chênh nhau rất nhiều.
Một võ sĩ thượng đẳng cấp Khai nguyên tam đoạn có thể sử dụng súng ống hiện đại có thể bắn chết bốn năm võ sĩ trung đẳng đỉnh cao nhị đoạn.
Cậu nghĩ xem, đại ca có phải muốn mấy viên dược hoàn đó đến phát điên không, không muốn cũng không được.
Nếu cậu có thể vì Liệp Báo mà tranh thủ thêm được mấy viên dược hoàn thì đó cũng là một chuyện đại công.
Đại ca lúc này có thể hứa với cậu, chỉ cần làm ra năm viên Lôi Âm Cửu Long Hoàn phẩm chất hạ đẳng.
Tôi có thể đề nghị lập tức đề bạt cậu lên làm cố vấn trung tá, thế nào hả lão đệ? Thử xem thế nào?
Thiết Chiêm Hùng vừa bắt đầu đã phát động trò chơi mũ sĩ quan, nhưng lại biểu thị với Diệp Phàm.
– Ài! Đại ca, không phải em không muốn thăng chức lên làm Trung tá, nhưng có muốn cũng không muốn được! Không bột đố gột nên hồ, không có dược hoàn lão tiền bối đó cũng không thể xuất lực.
Người ta chịu chế biến dược hoàn là đã nể mặt sư phụ em lắm rồi.
Chỉ dựa vào em, tuyệt đối không lay động được lão nhân gia ấy.
Người ta là cao nhân, cao nhân chân chính nhưng vì anh Thiết, em sẽ cố gắng.
Diệp Phàm cũng thở dài, trong lòng buồn cười, thầm suy nghĩ nói, ” Nếu có thể chế thêm mấy viên dược hoàn, bố mày đã sớm phát tài rồi, một viên thuốc bán cho người biết chuyện 100 vạn tuyệt đối không phải là vấn đề, đáng tiếc không có dược liệu, giương mắt nhìn nó cũng không biết làm thế nào.
Hiện tại thị trấn Lâm Tuyền đang cần tiền.
Bố mày muốn có tiền đến sắp phát điên rồi”,
Nghĩ tới những chuyện này trong lòng Diệp Phàm cũng khổ sở không thôi.
– Được rồi lão đệ, tôi biết cậu đã cố gắng rồi.
Còn nữa báo cho cậu một tin tốt, lão Trần vừa cung cấp, chuyện của hội Hồng Á Đao Lưu đã có manh mối rồi.
Có lẽ thật sự có một tổ chức như vậy.
Trước kia là thuộc về phân bộ quân Quan Đông của Nhật Bản, sau này bọn Tây tiến vào, bọn Nhật Bản xấu hổ đầu hàng.
Từ đó về sau “Hồng Á Đao Lưu hội” hình như giải tán.
Kỳ thực không giải tán, mà vẫn âm thầm vận động.
Kỳ lạ là địa điểm bọn chúng hành động trái lại lại là các tỉnh phía nam của chúng ta.
Lão Trần nói là bên trong núi Xương Bối Sơn tuyệt đối có cơ mật, chỉ có điều tạm thời vẫn không có cách nào tra ra, mấy ngày nữa anh sẽ chuẩn bị đích thân đi điều tra.
Thiết Chiêm Hùng nhỏ giọng nói.
– Lão Trần có muốn đã muốn lấy công chuộc tội rồi hay không?-
Diệp Phàm thúc giục hỏi, hắn cảm thấy có lỗi với Trần Khiếu Thiên, lâu như vậy mà còn chưa đưa ông ta từ trong ngục giam ra.
Gần đây sau khi mình ở Thủy Châu làm Sở Thiên các Diệp phủ thì nguyện vọng này lại càng mãnh liệt vì ngôi nhà này để người khác trông chừng thì không yên tâm.
– Được! Anh đã trực tiếp chuyển ông ta tới tòa án quân sự để xét xử, dàn xếp một chút, hiện tại phán quyết một năm, đang hoãn thi hành hình phạt.
Lúc nào cậu rãnh rỗi thì đến căn cứ Lam Nguyệt Vịnh đón ông ấy quay về là được rồi.
Cứ ở trong căn cứ đóng cửa lại không thể gọi vào bộ đội thật khiến người ta ngứa mắt. :
Ài! Lão đệ, lần này có lẽ thằng nhãi cậu đã nhặt được bảo khố rồi.
Lão nhân đó đoán chừng còn có thân thủ ngũ đoạn, ngũ đoạn! Liệp Báo chúng ta chỉ có một, tính thêm cậu mới được 2, loại cao thủ này thật khó kiếm.
Nếu không hay là nhường ông ấy cho lão ca là được rồi, để ở chỗ cậu dù sao cũng không làm gì, ông ta là nhân tài
Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu bài ca cũ, da mặt dày như đáy nồi, vẫn không từ bỏ Trần lão đầu…
– Em nói anh Thiết, dược hoàn đó anh còn muốn nữa không, em sẽ lập tức đột phá cho anh ba cao thủ trẻ tuổi.
Tề Thiên, Lý Hoành Sơn, Phạm Võng, bọn họ mới hai mươi tuổi, thanh xuân như vậy lẽ nào không bằng một ông già sao.
Hơn nữa anh Thiết nói không chừng còn có thể đột phá nữa! Cứ như vậy thì không cần chiêu mộ Trần Khiếu Thiên vào chỗ anh.
Em bồi dưỡng ra mấy cao thủ trẻ tuổi trông chừng lẽ nào còn không mạnh bằng một Trần Khiếu Thiên già nua sao?
Giọng điệu của Diệp Phàm bỗng nhiên tăng cao lên không ít, hắn là muốn gây phiền phức cho Thiết Chiêm Hùng.
Y giống như một con ruồi suốt ngày càm ràm bên tai muốn thu hút người tài.
Không để cho thấy chút lợi hại đoán chừng sau này Thiết Chiêm Hùng vẫn không từ bỏ dã tâm chi bằng dứt khoát quăng bộ mặt này cho y xem xem, cắt đứt suy nghĩ đó của y.
– Đừng! Được rồi, đại ca hứa với cậu sau này không nhắc đến chuyện này nữa.
Được rồi! Được rồi! Tôi vẫn cần dược hoàn đó, người trẻ tuổi càng tốt, càng có tiền đồ, ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cũng không ngờ Diệp Phàm lại đột nhiên giận dỗi như vậy, giọng nói giống như sấm gào, khiến y thật sự có chút sợ hãi
Đương nhiên, không phải sợ Diệp Phàm, mà là sợ dược hoàn bị nhỡ, đặc biệt là viên của y, trông đợi đột phá mấy năm rồi, nếu đột nhiên không có thì y đúng là không chịu được., trong lòng âm thầm oán hận, ” Một lão đầu giống như bảo khố, vậy mà lại đưa về nhà canh cửa.
Cái cửa rách nát ở huyện Cổ Xuyên của cậu ta còn cần người trông sao.
Ngay cả mở rộng cửa cũng không có thằng trộm nào muốn ghé thăm, nghèo có tiếng mà.”
– Được! Em sẽ kêu Tề Thiên lập tức đến đón ông ấy, đừng để một số người cả ngày nhớ thương, em ngủ cũng ngủ không yên.
Diệp Phàm tức giận nói cúp điện thoại.
Vì Sở Thiên các Diệp phủ trước mắt chỉ có Tề Thiên mới biết, cho nên Diệp Phàm kêu Tề Thiên bí mật đưa Trần Khiếu Thiên đến đó.
Đương nhiên, bà xã của Trần Khiếu Thiên đã được Diệp Phàm sớm bố trí đến đón đi trước một bước rồi.
Lão đầu tử cũng khổ cả đời rồi, ở Sở Thiên các Diệp phủ cũng là một loại hưởng thụ, dưỡng thương tốt nhất.
Tề Thiên vừa đưa Trần Khiếu Thiên đến Sở Thiên các Diệp phủ thì lão đầu tử thật sự rất yêu thích nơi này.
Khen ngợi nói là hoàn cảnh tươi đẹp, phù hợp cho tu thân dưỡng tính, trong ao còn có cá, lúc rảnh rỗi có thể ở trong nhà câu cá giải trí.
Kỳ lạ là Trần Khiếu Thiên lại chọn căn phòng ở chỗ cửa, nói là muốn giữ cửa cho chủ công Diệp Phàm, sau này chủ công về nhà thì tiện mở cửa.
Nếu như bị Thiết Chiêm Hùng biết được nội tình không biết có tức giận không, một cao thủ lục đoạn đi giữ cửa một ngôi nhà cũ.
Trên đời này chuyện gì cũng có, Liệp Báo muốn cao thủ, bố mày cũng muốn phát điên lên.
Đương nhiên, vấn đề đầu tiên là để Thiết Chiêm Hùng biết thân thủ thực sự của Trần lão đầu mới được.