Quan Thuật

Chương 292: Văn phòng thân tình


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 292: Văn phòng thân tình

Sau khi người của nhà máy quay về, mọi người ngồi lại phòng họp.

– Hôm nay tôi đến Lâm Tuyền thuận tiện muốn nói với mọi người mấy câu.

Tôi biết là các vị có thể cho rằng chuyện đồng chí Diệp Phàm được thăng chức lên làm Chủ tịch thị trấn có phải vì sau lưng có chỗ dựa lớn nào không…

Tôi xin nói thật với mọi người, lần này Chủ tịch Diệp có thể ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch thị trấn chính là do Bí thư thị ủy Dương tự mình chỉ điểm.

Cậu ấy có năng lực ngồi lên vị trí này, vì cậu ấy đã làm được những chuyện kinh thiên động địa.

Mọi người có thể không biết, tối qua nhà máy giấy Ngư Dương đã nghênh đón ba vị khách quý đến từ Thủy Châu, chuẩn bị bơm 3500 vạn cho nhà máy giấy, đổi mới toàn diện nhà máy giấy.

Ba vị khách quý này chính là Chủ tịch Diệp độc lập đi mời tới, người ta nói Chủ tịch thị trấn Diệp có quyết đoán, có năng lực, thành tâm…

Đây chính là một phương diện để Diệp Phàm có thể ngồi lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn.

Còn có một phương diện là cậu ấy đã làm ra bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền. Nói đơn giản chính là khai thông năm thị trấn xung quanh Lâm Tuyền chúng ta, chuyện này cũng cần có nguồn tài chính rất lớn.

Đừng nói là Diệp Phàm, ngay cả Bí thư huyện ủy như tôi cũng cảm thấy không có khả năng, mọi người biết kế hoạch này cần bao nhiêu tiền không? Hơn hai ngàn vạn? Ai ngồi ở đây dám đứng lên nói là có thể kiếm được hai ngàn vạn tài chính đầu tư vào sửa đường, tôi lập tức thăng chức cho người ấy lên làm Chủ tịch thị trấn hoặc Cục trưởng.

Chủ tịch thị trấn Diệp đã làm được chuyện này, không những kiếm được khoản tiền lớn 3500 vạn về cho nhà máy, hơn nữa còn kiếm được hơn hai ngàn vạn tiền quyên góp cho đại quy hoạch Lâm Tuyền.

Mọi người hãy nhớ, là quyên góp chứ không phải là đầu tư, có nghĩa là không cần bất cứ hồi báo nào, cho nên, tôi hi vọng sau này tất cả nhân viên công tác của Lâm Tuyền chúng ta, hãy bớt chút sức lực, cùng nhau trợ lực cho Bí thư Mâu Dũng và Chủ tịch thị trấn Diệp làm tốt công việc của Lâm Tuyền chúng ta, tương lai của Lâm Tuyền phụ thuộc vào chính các đồng chí.

Đương nhiên, trọng trách trên người Chủ tịch thị trấn Diệp vẫn rất nặng.

Rất nặng! Bí thư thị ủy Dương kỳ vọng rất cao đối với cậu ấy.

Cho nên nhiệm vụ mà cậu ấy phải gánh vác cũng đặc biệt nặng.

Yêu cầu cậu ấy trong hai năm phải đem thu nhập kinh tế của Lâm Tuyền chiếm hơn 3 phần kinh tế của huyện Ngư Dương chúng ta.

Đây không phải trò đùa, Ngư Dương chúng ta có gần 20 thôn xã, thị trấn, thị trấn Thành Quan và thị trấn Du Tiễn và các thị trấn mới phát triển như Nam Khê, Vũ Khê…đều đang phát lực.

Tổng lượng kinh tế của thị trấn Lâm Tuyền phải đạt được ba phần của toàn huyện, chuyện đó cần phải có dũng khí kinh thiên.

Đây chính là lòng can đảm và sự hiểu biết của Chủ tịch thị trấn Diệp, trong các anh nếu có người nào gan dạ sáng suốt như vậy, Lý Hồng Dương tôi không nói hai lời.

Nếu người đó muốn đi làm chủ tịch thị trấn nào, tôi lập tức sẽ gật đầu, cho nên, tôi hi vọng có thể nhìn thấy một thị trấn Lâm Tuyền đoàn kết, không hi vọng có người giở trò sau lưng, gây rối…

Lý Hồng Dương nói xong những lời này thật sự đã chấn động đến tất cả công nhân viên chức đang ngồi ở đây, mọi người đều âm thầm so sánh, kết quả cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.

Đầu tiên số tiền đầu tư và quyên góp nửa tỉ khẳng định là không thể kiếm được.

Tổng lượng kinh tế trong hai năm phải chiếm 3 phần toàn huyện, đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Cho nên thoáng cái không có ai dám nói ra lời nào, toàn bộ đều bội phục, thật sự là tâm phục khẩu phục.

Ngay cả vẻ chua chua của Lưu Trì cũng bị đánh tan không ít, chỉ còn lại sự chấn động mà thôi.

– Giám đốc Triệu, cậu có thể kiếm được nửa tỉ không? Ha ha…


Trạm trưởng trạm xí nghiệp thị trấn Nguyễn Thanh Minh dùng khuỷu tay huých nhẹ vào giám đốc sở Triệu Thiết Hải đang đứng bên cạnh cười nói.

– Nửa tỉ cái đầu, ông kêu bố mày đi ăn cướp cũng khó lòng cướp được, trừ phi bảo vệ ngân hàng chết sạch, đợi bố mày đến chuyển tiền đi còn có hi vọng.

Chủ tịch Diệp thật không đơn giản!

Triệu Thiết Hải tức giận hừ nói, luôn miệng khen Diệp Phàm, trong lòng cảm thấy vô cùng tự mãn vì quyết định sáng suốt ban đầu là tìm nơi nương tựa vào Diệp Phàm, ha ha, lão Triệu mình mặc dù nói là một người thô kệch nhưng lần này cuối cùng cũng dựa vào đúng người rồi.

– Lại có thể nói là đơn giản, căn bản chẳng khác nào một vị thần.

Có lẽ ngay cả bí thư Lý cũng không kiếm được số tiền nhiều như vậy.

Anh nói xem, bao nhiêu năm qua có mấy vị Chủ tịch thị trấn có khí phách như vậy.

Lúc nhậm chức thì huênh hoang cuồng ngôn hứa hẹn sẽ đảm bảo tiền lương, ngoài ra còn phát tiền thưởng phúc lợi cuối năm gần bằng tiền lương một tháng.

May mà Chủ tịch Diệp lên chức rồi, nếu không đoán chừng cuối năm nay lại phải uống gió Tây Bắc, ngoài ra còn kèm thêm gió Đông Nam rồi.

Chủ nhiệm ban Dân chính Chu Do Dân khen ngợi tận đáy lòng.

– Đúng vậy, anh xem những công nhân của nhà máy giấy, tất cả đều vô cùng vui mừng.

Chủ tịch Diệp vừa nhậm chức thì đã đập xuống gần trăm vạn, đây không phải là con số nhỏ!

Chủ nhiệm nhà khách Trần Chân Minh vui tươi hớn hở ở bên cạnh sôi nổi góp lời, trong lòng cũng bội phục không thôi.

Sau khi họp xong, Lý Hồng Dương một mình gặp Diệp Phàm.

– Tiểu Diệp, cậu vừa mở miệng đã tiêu hết gần trăm vạn, số tiền này mọi người đều chú ý rất kỹ, cậu phải chú ý một chút.

Lý Hồng Dương quan tâm hỏi, khẽ cau mày, hiển nhiên hơi bất mãn đối với quyết định bồng bột của Diệp Phàm tuy nhiên hành động dũng cảm mua chuộc lòng người này của Diệp Phàm cũng khiến y cảm thấy ngạc nhiên.

– Bí thư Lý, chú cứ yên tâm, tôi sẽ không động đến khoản tiền dùng để sửa đường đâu-

Diệp Phàm mỉm cười biểu lộ thái độ.

– Không sử dụng…

Diệp Phàm thật sự khiến cho y có chút mơ hồ, suy nghĩ một lát vung tay lên nói:

– Không sử dụng càng tốt, tôi cũng không hỏi nữa, bản thân cậu tự chú ý là được.

Tiểu Diệp, công việc tiếp theo chính là nhanh chóng kết thúc sắp xếp nhân sự, nhưng hoàn thành trước cuối năm e là không kịp.

Nhiệm vụ lớn nhất trước mắt chính là chuyển nhà máy đi trước, xây dựng lại nhà xưởng, sửa lại nền móng, có lẽ 200 vạn mà tập đoàn giấy Thái Hưng bỏ ra cũng không đủ.

– Cục Tài chính huyện không phải rút ra 200 vạn sao? Tôi nghĩ có số tiền vật tư 400 vạn đó có lẽ có thể xử lý được công trình giai đoạn đầu của Quỷ Anh Than-

Trong lòng Diệp Phàm tối sầm lại, có lẽ 200 vạn của huyện có chút vấn đề rồi.

– Ha ha ha, 200 vạn đó của huyện có lẽ không cách nào lấy ngay được, nhanh nhất cũng phải sau hai tháng.


Bên cục Tài chính không có tiền! 200 vạn cũng không phải con số nhỏ.

Lý Hồng Dương cũng rất bất đắc dĩ, những nơi cần dùng tiền vào cuối năm quá nhiều, dù sao cũng phải cấp cứu trước.

– Như vậy sao được? Hai vị huyện thái gia đã hứa trước mặt Bí thư thị ủy Dương, không có 200 vạn đó, kêu tôi tới chỗ nào tìm món tiền lớn như vậy để bù vào chứ?

Diệp Phàm thật sự có hơi nóng nảy hét lên.

– Ha ha! Tiểu Diệp, nửa tỉ cậu cũng có thể kiếm được, 200 vạn đó không phải chỉ là chuyện nhỏ sao, huyện ủy tin cậu có thể làm được.

Chủ tịch huyện Trương nói, 2 tháng sau trả, 200 vạn đó cậu tự nghĩ cách đi, bổ sung thêm người công tác tiên tiến cả nước của cậu là được.

Lý Hồng Dương khẽ mỉm cười, dáng vẻ như ấn định cho Diệp Phàm.

– Bí thư Lý, bây giò chú có đưa cho tôi “Người tiên tiến địa cầu” tôi cũng không có cách nào kiếm ra 200 vạn!

Diệp Phàm thật sự bực tức rồi, thầm nghĩ, ” Mẹ kiếp! Thái gia ở huyện này toàn là đồ đàn bà, tên nào cũng quỷ quái, hứa hẹn trước mặt Bí thư thị ủy mà cũng nuốt lời.

Chủ tịch, Bí thư huyện còn như vậy, nói gì đến những kẻ quan lại cấp dưới.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Lúc nói thì lời lẽ hùng hồn đầy lý lẽ đường đường chính chính.

Đến lúc giải quyết thì lại quẳng quang gánh, phê bình cấp dưới là nói năng hùng hồn, khi đến lượt mình thì toàn cười ha hả bỏ qua.

Đây không phải ép mình phải tham ô vào khoản tiền sửa đường sao? Ngoài miệng lãnh đạo thì vẫn dặn dò ngàn vạn lần không được đụng đến số tiền sửa đường, các người xuống tay độc ác như vậy, có thể không động vào được sao? Lúc xảy ra chuyện thì trốn tránh trách nhiệm, nói là ban đầu đã dặn dò rồi.

Ép buộc! Tất cả đều ép mình”

Diệp Phàm vừa nghĩ đến những chuyện này đột nhiên trong lòng giật mình, cuối cùng cũng hiểu rõ.

Đoán chừng là những đại lão trong huyện vừa nghe nói tiền đầu tư sửa đường có đến 2 ngàn vạn, hơn nữa có hơn 1 ngàn vạn đã đến tay rồi, có lẽ đang ghen tị đến đỏ mắt.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Phàm không khỏi sờ sờ miệng túi, sợ ví tiền trong túi mình bị người ta cướp đi.

– Tiểu Diệp, là một đảng viên cộng sản, phải học cách bước qua khó khăn, chúng tôi chỉ kéo dài hai tháng rồi sẽ đưa cho cậu.

Đừng nói nữa, tôi phải quay về huyện, cậu phải coi trọng làm tốt quan hệ với Mâu Dũng, đừng có việc gì cũng giành trước, dù sao Mâu Dũng cũng là nhân vật số một của Lâm Tuyền, phải biết cách tôn trọng phối hợp với nhau.

Lý Hồng Dương sau khi quăng lại mấy câu tình ý sâu xa vội vàng ăn xong bữa cơm rồi đi.

Lãnh đạo vừa đi, toàn bộ nhà máy giấy Lâm Tuyền giống như nồi nước sôi, tất cả đều nghị luận về đại biến động nhân sự hôm nay.

Bảy Đảng ủy viên trọng yếu của Lâm Tuyền lại thay đổi diện mạo. Bí thư thư đảng uỷ thị trấn: Mâu Dũng; Chủ tịch tỉnh, phó bí thư đảng ủy thị trấn: Diệp Phàm; Phó bí thư chuyên trách đảng ủy thị trấn: Tạ Đoan; Phó bí thư chuyên trách thứ hai, đảng ủy viên thị trấn: Hạ Giai Trinh; Phó chủ tịch thị trấn phụ trách nông nghiệp, đảng ủy viên thị trấn: Hoàng Hải Bằng; Phó chủ tịch thị trấn, đảng ủy viên thị trấn: Khúc Anh Hà; Phó chủ tịch thị trấn quản lý công nghiệp, đảng ủy viên thị trấn: Thiết Minh Hạ.

– Chủ tịch thị trấn Diệp, ngài xem xem phòng làm việc nên sửa chữa lại như thế nào.

Vương Nguyên Thành cười híp mắt, khẽ khom người xuống nói.


– Không cần sửa chữa lại, dùng phòng cũ là rất tốt rồi, chỉ cần đổi tấm biển ngoài cửa là được.

Diệp Phàm nói, hiện tại lửa cháy đến mông rồi làm gì còn tâm tình mà đi sửa sang lại phòng làm việc.

– Phòng làm việc ban đầu của Bí thư Mâu thì cho ai?

Vương Nguyên Thành có chút không biết quyết định thế nào.

– Cho ai? Anh muốn cho ai thì cho

Diệp Phàm thuận miệng nói.

Không nói nữa, Vương Nguyên Thành đã hiểu rồi, trong lòng Vương Nguyên Thành giống như uống mật đi ra ngoài.

Y hiểu rõ đây là Diệp Phàm dành ân tình cho mình.

Phòng làm việc ban đầu của Mâu Dũng xác định phải phân cho Phó bí thư mới tới, cũng chính là Tạ Đoan, con trai của Tạ Cường vì y là nhân vật cấp thực quyền xếp thứ ba trong đảng ủy, quản lý công tác nhân sự.

Không lâu sau Phó chủ nhiệm phòng Đảng – Chính nhăn nhó tiến vào phòng làm việc của Diệp Phàm, Phương Nghê Muội hôm nay sau khi ăn cơm xong quay về trang điểm đặc biệt xinh đẹp.

Trên người mặc chiếc váy quai đeo màu vàng nhạt, lộ ra vẻ thanh xuân tươi đẹp, trước ngực dưới thắt lưng buộc chặt là đôi bồng đảo vô cùng bắt mắt, ưỡn thẳng lên như muốn trêu ngươi.

– Nghê Muội, gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ, Vương Nguyên Thành không hành hạ em chứ.

Diệp Phàm tươi cười hỏi han.

– Không có, chủ nhiệm Vương rất tốt với em, rất quan tâm đến em-

Phương Nghê Muội cúi đầu, bị đôi mắt háo sắc không chút che dấu của Diệp Phàm nhìn chằm chằm.

– Nghê Muội, tới đây, ngồi lên đùi anh đi.

Diệp Phàm vỗ vỗ lên bắp đùi của mình nói.

– Không, không được! Cửa không khóa.

Thân hình Phương Nghê Muội khẽ run rẩy, giống như ăn trộm quay đầu nhìn cánh cửa, vì cánh cửa chỉ khép hờ chứ không khóa.

– Vậy ý tứ của em là phải khóa cửa mới được đúng không, ha ha ha.

Tính háo sắc của Diệp Phàm lại nổi lên, đứng lên đi mấy bước nhẹ nhàng khóa cửa lại, liếc nhìn Phương Nghê Muội cười nói:

– Thế này được rồi chứ?

Hắn thầm nghĩ, ” Nghe nói hiện giờ có một số tổng giám đốc công ty thích say đắm ở phòng làm việc, ông mày cũng thử xem, nghe nói đặc biệt kích thích.

– Đừng.

Phương Nghê Muội khẽ kêu lên một tiếng đã bị Diệp Phàm kéo vào trong lòng, tiện tay thò vào trong chiếc áo lông.

Phương Nghê Muội vừa thấy liền kinh hãi, dãy dụa muốn thoát ra, mắt cứ nhìn ra cửa, Diệp Phàm lại càng hăng tiết, vốn nghĩ chỉ định dọa một chút nhưng giờ thì định làm thật.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phương Nghê Muội đặt lên bàn, cái miệng dần ghé sát tới.

– Đừng mà!

Phương Nghê Muội sợ đến tái mặt, nhẹ giọng kêu một tiếng rồi đưa tay đặt lên miệng để ngăn lại.

Diệp Phàm cười hắc hắc:


– Vậy thì anh dùng mu bàn tay vậy.

– Hắc hắc.

Diệp Phàm quỷ dị cười.

Trực giác của Phương Nghê Muội cảm thấy có gì đó không ổn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bên dưới chợt lạnh, tựa hồ có một con cá trượt vào giải đất thần bí bên dưới.

– A!

Phương Nghê Muội kêu lên thất thanh, tuy nhiên toàn bộ giải đất thần bí đã bị bàn tay lạnh như băng của anh Trư đặt úp lên.

Thân thể Phương Nghê Muội thoáng cái mềm nhũn như rắn, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, may mà lúc này vẫn còn một tầng vải lót.

– Phía đông không sáng thì phía tây phát sáng biết không Nghê Muội! Hắc hắc. :

Anh Trư cười đắc ý, đang muốn dán người lên để hưởng thụ tư vị biến bàn thành giường.

Lúc này ngoài cửa phòng làm việc đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ.

– Diệp Phàm, có người tới.

Phương Nghê Muội bị dọa đến đứng thẳng lên.

– Có người thì sợ gì, lão tử sẽ biểu diễn cho bọn ấy nhìn.

Diệp Phàm cười khẽ, thoáng cái đã đè lên, tiếng gõ nhẹ càng làm hắn kích thích, mấy giây sau mới buông tha Phương Nghê Muội.

Cô vội vàng sửa sang lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Người vào cửa là Phó Chủ tịch thị trấn Hạ Giai Trinh.

Phụ nữ đều tương đối nhạy cảm, tuy nói Diệp Phàm biểu hiện gần như bình thường nhưng Hạ Giai Trinh từ khuôn mặt đỏ ửng của Phương Nghê Muội đã cảm thấy cái gì đó khác thường.

– Bí thư Hạ tới, chủ tịch Diệp, tôi đi trước.

Phương Nghê Muội đứng như trời trồng, sau đó vội vàng bước ra ngoài trong đôi mắt hiện lên chút hoài nghi của Hạ Giai Trinh

– Bí thư Hạ, có chuyện gì không, mời ngồi

Diệp Phàm khách khí mời Hạ Giai Trinh ngồi xuống.

– Không…không có gì

Khuôn mặt Hạ Giai Trinh bỗng nhiên khẽ đỏ ửng, cũng không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ là nhớ lại tình cảnh mặt kề mặt khiêu vũ trong phòng ca múa Hồng San Hô với Diệp Phàm đêm hôm đó, vì thế ngồi xuống, tuy nhiên hai bắp đùi khép chặt, tựa hồ đề phòng anh Trư.

Không có gì là sao?

Diệp Phàm cũng mơ hồ cảm thấy Hạ Giai Trinh hơi lạ, hỏi gặng.

Hạ Giai Trinh hồi phục tinh thần vội vàng nói:

Chủ tịch Diệp, phó tổng Phạm đã gọi điện nói là tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương đã đồng ý quyên tiền sửa đường với số tiền là 400 vạn.

Chắc là phó tổng Phạm đã bỏ sức rất lớn.

Hạ Giai Trinh rất cao hứng, tiền càng nhiều thì bản đại quy hoạch của Lâm Tuyền càng có thể thực hiện.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà từ hôm kề mặt nhảy với Diệp Phàm, trong lòng cô luôn có hình bóng của hắn, luôn thấy nụ cười tà quái của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.