Quan Thuật

Chương 28: Long khí gây họa


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 28: Long khí gây họa

– Khó lắm! Ngày mai tôi sẽ đi thăm dò khẩu khí của lão Thiết rồi hãy nói!

Tống Ninh Giang thở dài nói:

– Người mới khó tìm a! Trong thị trấn chúng ta chỉ chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính Vương Nguyên Thành xem ra mới có thể đưa vào đảng ủy, nhưng nếu như vậy thì phải có người rời đi. Lão Thiết và lão Tiếu khẳng định là không rồi, Diệp Mậu Tài cũng là vừa mới lên chức cũng không thể nào chuyển hang ổ. Chỉ có thể xem vào Trương Hi Lâm thôi.

– Người như Nguyên Thành cũng không dễ nói, ngoài mặt cũng được. Tôi cảm thấy thằng ranh tên là Diệp Phàm vừa mới được cử tới cũng không tệ, chỉ là là vừa mới tham gia công tác. Nước xa không cứu được khát gần, nhưng người này vừa mới tham gia công tác, trong đầu vẫn là tờ giấy trắng, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng làm một con cờ tốt.

Tần Chí Minh hớp một ngụm rượu nói.

– Đúng! Thằng ranh đó không tệ. Nghe nói sáng hôm nay phó chủ tịch huyện Trương và lão Triệu của cục tài chính cũng cấp tiền xuống rồi. Con số cũng không nhỏ, tổng cộng là mười hai nghìn đồng. Tiểu tử này làm sao lại trèo lên được “xe” của bọn họ, kỳ quái,, lẽ nào sau lưng nó có một cấp lớn nào đây, lão Tống, ông điều tra qua chưa?

Tống Ninh Giang vẻ mặt nghi hoặc.

– Tìm hiểu qua rồi, bố hắn cũng chỉ là chủ nhiệm văn phòng Cục lao động huyện Cổ Xuyên không có việc làm, cực kỳ nhàn rỗi. Mẹ chỉ là một giáo viên tiểu học, hình như không nghe nói đến sau lưng có cấp lớn gì hết cả.

Tần Chí Minh lắc đầu.

– Nghĩ ra cũng đúng, nếu có cấp lớn chống lưng, khi nghe nói hắn làm tổ trưởng của tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, đoán chừng đệ tử của cấp lớn đó cũng sẽ lộ đầu ra chứ. Có lẽ là gặp phải đại vận, phó chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu thông cảm với hắn, nhưng tiểu tử này có tiềm lực, tôi đồng ý thử bồi dưỡng một chút trước đi.

Tống Ninh Giang nói.


– Ừ! Ngày mai thằng ranh đó đoán chừng sẽ tới chỗ lão Thái lấy tiền.

Tần Chí Minh sắc mặt vô cùng quái dị.

– Anh là…nói có trò hay để xem.

Tống Ninh Giang mỉm cười nói.

– Ha ha! Lão Tống, anh đoán thử xem Thái Đại Giang sẽ cho Diệp Phàm bao nhiêu?

Tần Chí Minh cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi.

– Mười hai nghìn đồng, chắc là sẽ đưa cho hắn số tiền này. Dù sao thôn đập Thiên Thủy cũng quá nghèo, xem chừng lão Thái cũng sẽ không chi li quá.

Tống Ninh Giang giơ tám ngón, ý tứ chính là tám ngàn.

– Chúng ta đánh cuộc đi, tôi cảm thấy là con số này. Nếu ai thua sẽ mời một bữa rượu, thế nào hả?

Tần Chí Minh giống như một đứa trẻ nhỏ, đưa ra năm ngón tay.


– Chỉ năm ngàn! Không thể, không đến một nửa nữa, nếu là những thôn khác còn được, thôn đập Thiên Thủy tuyệt đối là không thể. Đó là một thôn cứng đầu, lão Thái không sợ thằng ranh họ Diệp đó tuổi trẻ tinh lực đang sung sức phát động quần chúng sao, phải biết rằng nghé con mới đẻ không biết sợ cọp…

Tống Ninh Giang lắc lắc đầu căn bản không tin:

– Cược đi! Tối mai tôi sẽ không về nhà, đợi Tần bí thư mời đi uống rượu! Ha ha…

– Ha ha…

Trong phòng nhỏ của quán cơm truyền đến tiếng cười quỷ dị của hai lão hồ ly.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đúng 8 giờ, Diệp Phàm đã ngồi ở cửa phòng làm việc của chủ tịch thị trấn mới lên.

Nguyên phòng làm việc của chủ tịch Ngô nằm ở bên trái, mà hiện tại Thái Đại Giang cảm thấy phòng làm việc của Ngô Tín Dân khẳng định là không thể dùng được nữa, tránh dính vận xui vào người, bất kể phòng làm việc đó làm tương đối có quy cách. Người Trung Hoa đều mê tín, đặc biệt là làm quan, sửa mộ, xây nhà, ngay cả ra khỏi cửa cũng đều chọn ngày.

Nếu chuyển lên tầng năm lại cảm thấy cùng một tầng với lão quỷ Tần không được tự nhiên, hơn nữa thỉnh thoảng bản thân muốn gặp thân tín của mình sẽ lo tai vách mạch rừng không thuận tiện.


Kỳ thực tường gạch của chính phủ là tương đối dày, lại cộng thêm lắp đặt thiết bị, bình thường mà nói là nghe không thấy. Chỉ là thường nói đảng là người lãnh đạo cao nhất, nếu mình chuyển lên thì sẽ thành cùng cấp với đảng, như vậy cũng không hay, sợ tạo thành lý do cho người khác công kích.

Đương nhiên, chuyển lên tầng ba, Thái Đại Giang càng không dám. Suy nghĩ cũng có lý, phòng làm việc chủ tịch thị trấn vốn nằm ở tầng bốn, bản thân chuyển lên tầng ba đó không phải là biểu thị bản thân mình sắp sửa mất chức hoặc xuống chức sao. Làm quan đương nhiên cũng hi vọng ngày ngày tiến bộ, ngày càng lên cao, Thái Đại Giang đương nhiên sẽ không đi tìm xui xẻo rồi.

Cho nên Thái Đại Giang suy nghĩ trước sau, cuối cùng nghĩ ra được một cách, một khi chủ tịch Ngô đã treo cổ ở phòng làm việc bên trái, ông mày ngược đường chuyển sang phòng bên phải. Phía đông không sáng, phía tây ắt sáng, vận xui đi qua thì sẽ là vận may.

Vì vậy Thái Đại Giang dứt khoát đem phòng hội nghị nhỏ bên phải sửa thành phòng làm việc của mình. Còn phòng làm việc vốn của chủ tịch Ngô dứt khoát trực tiếp đập vách tường đi, sau khi nối liền phòng hội nghị nhỏ lại trở thành phòng làm việc của mình. Vừa vặn quay đầu lại, theo quan điểm của phong thủy học như vậy sẽ đem suy khí đuổi đi, tiếp theo chính là đại cát đại lợi.

Đương nhiên, những chuyện này Thái Đại Giang còn đặc biệt mời đại sư thuật phong thủy ở trên ngọn núi Tam Phong Quan nổi tiếng nhất của Ngư Dương là Cát Phác đến xem phong thủy một phen.

Cát đại sư lúc ấy nói:

– Ủy ban thị trấn Lâm Tuyền giống như một con rồng, bên trái là đầu rồng, bên phải là đuôi rồng, long khí là vượng vô cùng, Chủ tịch Ngô chính vì khí quan trên người không đủ, không đè ép được khí ngược dữ dội trên đầu rồng. Cho nên cuối cùng quan khí bị long khí cắn ngược, dẫn đến như vậy.

Đuôi rồng bên phải mặc dù nói là phương diện long khí kém một chút, nhưng đối với người làm quan mà nói là tốt nhất. Không những không bị long khí đả thương, hơn nữa nếu dùng tốt ngược lại có thể dính chút long khí, mượn thế mà lên làm được từng bước thăng chức.

– Cát đại sư, vậy chỗ vốn là đầu rồng tôi đang cải tạo thành phòng hội nghị nhỏ có phải sẽ bị khí đầu rồng đả thương không?

Thái Đại Giang có chút bận tâm, vẫn là hỏi rõ mới được. Dù sao mũ quan trên đầu là thứ quan trọng nhất, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.

– Ha ha! Tuyệt đối sẽ không, còn có lợi ích, hơn nữa là lợi ích cực lớn.

Cát đại sư thần bí lắc lắc đầu, nhưng khi Thái Đại Giang hỏi thì lão cũng không nói ra làm trong lòng Thái Đại Giang lúc ấy như lửa đốt.


“Hừ! Không đưa một phong bì khiến lão phu hài lòng ra còn muốn dính long khí, không có cửa đâu”, nhìn Thái Đại Giang nôn nóng, đại sư vẫn nhàn nhã ngồi uống trà Long Tĩnh thượng hạng, chờ cá mắc câu.

Phảng phất giống như nghĩ ra, Thái Đại Giang cung kính nói:

– Cát đại sư, nghe nói Tam Phong Quan gần đây có tu sửa. Tôi chuẩn bị quyên góp một pho tượng Bão Phác Tử (một vị tổ sư của Đạo gia) bằng đồng, xin đại sư chỉ giáo. Bạn đang đọc truyện được tại

– Ha ha ha! Chủ tịch Thái còn nhớ đến lão tổ tông Cát gia ta, quý quá! Tam Phong Quan hình như đang thiếu một pho tượng đồng. Vậy tôi sẽ để lại một vị trí tốt ở chính giữa đại điện bên ngoài để đợi. Nhưng phải nhanh lên một chút, cứ để trống để dâng hương nhìn thấy cũng…

Cát Phác tâm tình cực tốt, nhẹ giọng đem thuyết long khí ra nói một lượt, Thái Đại Giang nghe được gật đầu giống như gà mổ thóc.

Bởi vì Cát Phác đại sư từ trước đến nay luôn tự xưng bản thân mình là đời sau của tiên sư Cát Hồng danh gia Đông Tấn, có người tặng tượng đồng đương nhiên là vui mừng, không vui mới là đồ ngốc.

Nhưng đợi lúc Cát đại sư hài lòng đi khỏi sắc mặt Thái Đại Giang lập tức âm trầm xuống.

– Mẹ kiếp! Lão ôn vật, âm hiểm như vậy. Đại điện Tam Phong Quan không phải có một pho tượng bằng gỗ xấu xí sao. Vừa nghe nói ta muốn tặng tượng đồng liền đem lão tổ tông bằng gỗ xấu xí mang đi, ông mày cũng không phải là thần tài.

Cũng khó trách Thái Đại Giang tức giận, phải biết rằng theo yêu cầu của Cát đại sư tượng đồng ít nhất phải phải cao hơn hai thước. Tượng đồng như vậy giá trị không rẻ, đoán chừng phải lên tới trăm ngàn. Một trăm ngàn của năm 95 là một con số cực lớn.

– Ai! Được rồi, phá tiền dính long khí vậy.

Thái Đại Giang nghĩ đến bản thân có thể dính vào long khí, từng bước thăng chức trong lòng lại mừng thầm, tiền dù sao cũng là của quốc gia, nhưng cũng từ trong bát cơm của người khác lấy ra.

Cho nên Diệp Phàm đương nhiên chính là kẻ xui xẻo đầu tiên phải quyên góp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.