Quan Thuật

Chương 261: Có biết nhà máy này ai mở không


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 261: Có biết nhà máy này ai mở không

– Được rồi được rồi, hôm nay xem như xui xẻo gặp phải con khỉ già nhà ông, chia đều thì chia đều. Nhưng hai cái chân còn lại phải đưa hết cho tôi, lão Tề, chút chuyện này không có ý kiến gì chứ.

Thiết Chiêm Hùng vung tay lên nói.

– Lão Thiết, cái chân đó mới là đồ ngon, mỗi người một cái, không cần phải thương lượng

Tề Chấn Đào và Thiết Chiêm Hùng giằng co, đến cái chân cũng giành nhau.

– Ông…xem như ông ngoan cố, cứ làm như vậy đi. Diệp Phàm, lần sau nếu có đồ ngon phối với thuốc, chúng ta tới căn cứ ăn, không gọi con khỉ già này đến nữa. Thiết Chiêm Hùng cười nói.

-Ha ha ha…Diệp Phàm, sau này gặp thời khắc then chốt thì nhớ đến nhà chơi.

Phó chủ tịch Tề nói rất ẩn ý, cũng là nhắc nhở Diệp Phàm, cậu làm trong chính quyền, khi muốn thăng chức vẫn cần phải có tôi giúp đỡ.

– Cám ơn anh Tề! Em nhất định sẽ tới. Anh Thiết, lần sau em làm hai con là được rồi, hai anh mỗi người một con. Nhưng thuốc để điều chế, hiện tại về cơ bản đã tiêu hao gần hết rồi

Diệp Phàm cười khổ, miếng bánh tình cảm này thật sự khó chia, làm không tốt đều sẽ đắc tội với hai bên.

Rút cuộc tiệc tàn người cũng tản đi, Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần đều vô cùng hưng phấn, vội vã chạy về Mặc Hương, đoán chừng đang tính toán làm thế nào đi thăm hỏi Phó chủ tịch tỉnh.

Trải qua lần trung gian giới thiệu này của Diệp Phàm, Tào Vạn Niên xem như là bước đầu tiếp cận được với đường dây của Tề Chấn Đào. Thật ra Tề Chấn Đào cũng có ý đồ này, thân là một Phó chủ tịch tỉnh thường vụ, nhất định cũng có vòng tròn của mình, cũng có thể nói là thành viên cơ bản.

Dưới sự trung gian môi giới canh thịt của Diệp Phàm, Tào Vạn Niên hiện tại cũng xem như là tiến vào trong tầm mắt của y, nếu có thể sắp xếp một vị trí Trưởng ban ban tổ chức đối với mình cũng có rất nhiều lợi ích. – .

Dĩ nhiên, ý kiến của bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương cũng rất quan trọng, những đường đi này Tề Chấn Đào tự có cách sắp xếp của mình.

– Tề Thiên, đi với tôi, tối nay có chuyện phải làm đấy-.

Diệp Phàm cười nói.

Hai người lái xe chạy thẳng đến Sở Thiên các Diệp phủ.

Khi vừa nhìn thấy tòa nhà Sở Thiên các Diệp phủ kết hợp hoàn mỹ kiến trúc cổ đại và hiện đại, Tề Thiên sửng sốt:

– Đại ca, từ lúc nào anh lại có được một ngôi nhà cổ lớn như vậy, ngôi nhà này hiện giờ ở Thủy Châu cũng có giá không hề rẻ, đoán chừng cũng phải trên ngàn vạn, diện tích rộng lớn như vậy cơ mà.

– Ha ha ha, hồi nhỏ tôi có học qua một chút thuật châm cứu với một lang trung thảo dược, thời gian trước có cứu chữa được cho một vị thiếu gia của nhà Nam Cung, tên là Nam Cung Cẩm Thần, cho nên mới nhặt được căn nhà này, bọn họ nói là chi phí thuốc men chữa bệnh.

Diệp Phàm tỏ ra không để ý, giống như căn bản không có chuyện gì, nhưng thật ra trong đáy lòng cực kỳ kích động, hơi có vẻ đắc ý.


– Nhặt được, tại sao em không có loại may mắn này chứ. Căn nhà cổ này đã được sửa chữa lại, nhưng tao nhã hơn nhiều so với những biệt thự kiểu mới. Đi tản bộ trong những bóng cây cổ thụ này thật là sảng khoái. Ài…đại ca vẫn là đại ca, bọn em không thể nào so sánh được.

Tề Thiên cứ than thở, sờ những chiếc cột ngọc được chạm khắc sơn thủy hữu tình, chim cá sống động mà suýt chảy nước miếng.

– Hắc hắc, đại ca, có thể chia cho em một phòng được không, chỉ cần một phòng thôi, hơi lớn là được.

Tề Thiên gạ gẫm

– Chia cho cậu một phòng để làm gì, nạp thiếp hả. Nhãi ranh cậu, nhà lầu quan lớn tỉnh ủy xây to đẹp như vậy thì không ở, lại muốn đến chỗ tôi tống tiền à, không được!

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

– Không phải, cha em không ở trong tòa nhà chính quyền, ông ấy ở trong nhà cũ của Tề gia chúng em, nhưng không lớn bằng chỗ của anh, có lẽ chỉ bằng một nửa thôi.

Tề Thiên thì thầm.

– Như vậy cũng không được, quay về nhà cậu mà ở. Nếu để cha cậu biết, không phải sẽ lột da tôi sao. Nhãi ranh cậu đoán chừng cũng rất ít khi quay về Thủy Châu có phải không?

Tôi thấy cậu có phải muốn đến chỗ tôi lánh nạn không, bị tiểu thư Triệu Tứ đó ép phải không? Cho nên, chuyện này tôi lại càng không thể đồng ý.

Tốt nhất cậu hãy quay về nhà đi, có cha mẹ yêu thương không phải tốt hơn sao. Nếu thật sự không thích tiểu thư Triệu Tứ thì dứt khoát trực tiếp cự tuyệt, nam tử hán đại trượng phu đừng có yếu ớt như đàn bà thế.

Đàn bà không phải là cọp cái, nhưng tiểu thư Triệu Tứ đó thân hình như tiên nữ giáng phàm, thằng nhãi cậu còn chê gì nữa. Tiểu thư Triệu Tứ không phải rất có địa vị sao?

Diệp Phàm cảm thấy kỳ quái bật cười nói.

– Người trong nhà em khá đông, không tính bố mẹ, cũng đến mười người rồi. Tiểu thư Triệu Tứ đương nhiên có lai lịch rất lớn, Trung tướng tư lệnh Triệu Quát của căn cứ Lam Nguyệt Vịnh là bác hai của cô ta.

Trung tướng như vậy Triệu gia bọn họ còn có mấy người. Ví dụ như Thiếu tướng Triệu Côn sư đoàn trưởng của sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương cũng là người của Triệu gia bọn họ, hình như trong gia tộc này còn có một Thượng tướng.

Thế lực trong quân đội rất lớn, cha em bây giờ bỏ đi chỗ phát triển trong quân, có khi cũng không thể rời bỏ sự ủng hộ của quân đội, cho nên…ài…

Tề Thiên đau khổ ra vẻ đáng thương.

– Ài! Chú em cũng có lúc không thể tự mình quyết định. Tôi vốn còn tưởng rằng những công tử gia có chỗ dựa vững chắc giống như các cậu, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ai biết những dân đen như chúng tôi còn tự do hơn các cậu.

Diệp Phàm có vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.


– Không còn cách nào! Nhưng đại ca hôm nay đắc tội với tiểu thư Triệu Tứ đó thì thảm rồi, anh phải chú ý một chút.

Con bé đó nghe nói rất bá đạo, tin đồn nói cô ta nhìn đàn ông trong thiên hạ như rác rưởi. Đại ca chọc vào cô ta sau này nhất định có trò vui để xem rồi, ha ha ha…

Tề Thiên cũng không kém khiến Diệp Phàm tức giận chỉ muốn tát cho gã một cái ngã xuống đất.

– Ha ha, việc gì tôi phải sợ, tôi trốn ở nơi xó xỉnh hẻo lánh như Lâm Tuyền, lẽ nào tiểu thư Triệu Tứ đó ngày nào cũng chạy đến Lâm Tuyền sao? Hơn nữa tôi cũng không thích tung hoành trong quân đội, những tướng quân nhà cô ta cũng làm gì được tôi.

Diệp Phàm tỏ vẻ không hề để ý.

– Giả vờ! Anh đừng giả vờ! Quân đội tất nhiên sẽ không chỉ ảnh hưởng đến quân đội, những nơi khác đồng dạng cũng có ảnh hưởng nhất định. Đại ca, anh tự cầu phúc đi, em không theo anh đâu. Đến lúc đó đừng đến làm phiền em.

Tề Thiên cười thầm, cảm thấy hiện tại tiểu thư Triệu Tứ hình như hơi có hứng thú với Diệp Phàm. Loại con gái này mà phát sinh hứng thú với anh, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ bắt đầu sản sinh nhiều phiền toái.

Đại ca Diệp Phàm mới 19 tuổi, còn tiểu thư Triệu Tứ nghe nói đã 25 tuổi rồi. Làm đại tỷ còn được, đàn ông khi cưới vợ bình thường mà nói đều thích tìm người nhỏ hơn mình mấy tuổi vì con gái rất nhanh già, tuổi tác nhanh chóng trôi qua. Nếu lấy người lớn tuổi hơn mình thì đến năm mình 40 tuổi, cô ta đã 50 tuổi rồi.

Khi đó thân hình già nua thì còn thú vị gì nữa, nằm trên giường cả ngày phải ôm

Hơn nữa bản thân muốn ra ngoài tìm mấy nhân tình thì lọt vào nhà quyền quý giống như tiểu thư Triệu Tứ cũng khó. Đắc tội cũng không dám thể đắc tội, muốn tức giận cũng không dám tức giận.

Tính độc chiếm của loại con gái như tiểu thư Triệu Tứ khẳng định rất mạnh, cuộc sống như vậy thử nghĩ xem Tề Thiên làm sao có thể chịu được chứ, cứ nghĩ tới là dựng hết tóc gáy, thề thốt là có đánh chết, cả đời cũng tuyệt đối không thèm lấy loại con gái giống như vậy.

Loại con gái như cô ta lợi hại giống như Vương Hi Phượng, tốt nhất vẫn chọn loại người như Lâm Đại Ngọc thì tốt hơn. Cưới về nhà cô ta cũng giống như khán giả, mình có ra ngoài lêu lổng, có lẽ cũng không quản được. Tương lai thật tươi đẹp!

Mới vừa rồi trên bàn tiệc cô gái tên Diệp Khả Khả, ngoại hiệu là “Khăn đỏ” mặc dù nói có chút giống như búp bê vải trong đồng thoại, nhưng người ta thật ra cũng đáng yêu, nếu cưới về làm vợ thật sự cũng rất tốt!

Nhà máy giấy các-tông Long Hưng Thủy Châu được xây dựng bên bờ con sông Thủy Giang, là một nhà máy tư nhân trung bình, có mấy trăm công nhân viên chức.

8 giờ tối, Diệp Phàm và Tề Thiên lái xe đến nhà máy giấy các-tông Long Hưng, nghe nói nhà máy này cũng tiến hành làm hai ca, cho nên buổi tối trong nhà máy vẫn đèn đóm sáng choang, rất nhiều công nhân đang làm việc.

Ở phòng bảo vệ, Diệp Phàm đóng giả là một ông chủ đến nói chuyện làm ăn, cuối cùng được gặp mặt giám đốc nhà máy giấy Dương Chí Bình, là một người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường.

– Giám đốc Dương, tôi tới từ nhà máy giấy Lâm Tuyền. Khoản tiền mấy tháng trước, các anh cũng không thể khất nợ mãi được. Từ tháng 3 đã cho các anh khất nợ đến cuối năm rồi, công nhân nhà máy giấy chúng tôi cũng sắp gây chuyện rồi. Cho nên vẫn xin Giám đốc Dương trả nốt số tiền còn lại để tôi mang về.

Diệp Phàm đưa ra giấy chứng minh thân phận, đương nhiên, cũng giả tạo cho mình thân phận Phó giám đốc nhà máy giấy Lâm Tuyền, phía trên còn có con dấu của nhà máy giấy Lâm Tuyền và con dấu đỏ thẫm của chính quyền thị trấn Lâm Tuyền.


Sau khi nhìn tờ giấy chứng nhận, giám đốc Dương hỏi:

– Phó giám đốc Diệp, tôi nhớ hình như các anh không gọi là nhà máy giấy Lâm Tuyền, nhà máy này là xí nghiệp của huyện các anh mà- Xem ra có vẻ không tin.

– Ha ha, gần đây nhà máy chúng tôi đã chuyển dịch từ xí nghiệp thuộc huyện thành xí nghiệp thị trấn thuộc thị trấn Lâm Tuyền rồi. Đây là văn kiện ở trên phát xuống, anh xem đi.

Diệp Phàm cười nói.

– Ha ha, chuyện của nhà máy các anh không liên quan đến tôi.

Quản lý Dương ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt vẫn lướt qua tờ giấy trên huyện phát xuống. Người này kinh nghiệm già đời, vừa liếc mắt là có thể nhìn ra là thật hay giả.

– Ài! Giám đốc Diệp, gần đây nhà máy giấy các- tông Long Hưng chúng tôi cũng cho công ty trái cây thiếu nợ hơn 100 vạn, cho nên nhất thời tài chính cũng chưa xoay vòng được.

Hơn nữa khoản tiền 55 vạn chúng tôi mắc nợ các anh, tháng 12 năm nay đã phân thành hai lần, trả tổng cộng 45 vạn rồi, bây giờ chỉ còn thiếu các anh 10 vạn.

Khoản tiền nhỏ như vậy anh còn tới thúc giục, chúng tôi là khách hàng cũ, giám đốc Hoàng của các anh cũng là người không tệ. Tôi còn nhớ cuối năm trước đẩy một lô hàng vào nhà máy các anh, đợi lô hàng này nhập kho thì 10 vạn này trả các anh cũng được.-

Giám đốc Dương nói với chút khó xử, đoán chừng cũng đang vờ vịt.

– Đã trả 45 vạn, chuyện này thật là kỳ quái. Tôi nghe giám đốc Hoàng nói còn nợ 55 vạn, lẽ nào tối qua giám đốc Hoàng uống say nên nhớ nhầm?

Diệp Phàm cố ý giả vờ như rất kinh ngạc.

– Khẳng định là nhớ lầm, một tháng trước tôi đích thân mang tiền đến giao cho trưởng phòng Vạn Cương của các anh. Đợi một lát, tôi kêu người lấy hóa đơn cho anh xem.

Giám đốc Dương lập tức rút điện thoại, không lâu sau một cô gái cầm hai tờ biên lai đi đến.

Diệp Phàm nhìn cẩn thận, quả nhiên phát hiện là biên lai của nhà máy giấy Ngư Dương, người thu tiền chính là trưởng phòng Vạn Cương.

– Giám đốc Dương, có thể cho tôi mượn hai tờ biên lai này mang về không, cầm về thẩm tra đối chiếu với giám đốc Hoàng. Nếu không ông ấy lại mắng tôi quên chuyện này, ài! Tôi có thể lập một biên lai chính thức cho các anh.

Diệp Phàm vừa nói vừa rút từ trong túi da một con dấu chứng từ.

Hắn muốn lừa lấy hai tờ biên lai này đi, đây có thể là bằng chứng trực tiếp nhất có thể chứng minh bọn người Hoàng Hải Bình tham ô công quỹ.

– Có cần thiết không? Tôi trực tiếp gọi điện cho giám đốc Hoàng là được rồi. Giám đốc Dương cười nhạt, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cười nói:

– Hừ! Lá gan cũng không nhỏ, nói đi, hai tên lừa đảo chúng mày rút cuộc muốn làm gì, tra sổ thì tra đầu bố mày đây. Có phải muốn hãm hại giám đốc Hoàng người ta, hôm nay không nói rõ cho bố mày thì hai thằng nhãi ranh chúng mày không thoát khỏi đây đâu.

Lúc này cánh cửa vang lên một tiếng “Thình;, bị mở toang ra, mấy tên đàn ông thân hình cao lớn xông vào trong, trên tay còn cầm thanh sắt dày cộm, thoáng cái đã bao vây Diệp Phàm và Tề Thiên.

Hiển nhiên người ta đã sớm phát hiện, căn bản chính là chơi với mình. Trong lòng Diệp Phàm khẽ thở dài, thầm trách mình vẫn còn non nớt quá, dứt khoát kéo một cái ghế, đàng hoàng ngồi xuống, cười cười nói:

– Anh đã biết rồi vậy tôi cũng không làm kiêu nữa, nói đi, Hoàng Hải Bình đưa cho anh bao nhiêu tiền hoa hồng hay là hứa hẹn cái gì.


– Ha ha ha…tao cũng không sợ nói với mày. Hoàng Hải Bình mỗi lần bớt giá đều trích cho chúng tao 7%.

Giám đốc Dương căn bản không có dáng vẻ sợ hãi, không hề để hai tên nhãi ranh Diệp Phàm và Tề Thiên lọt vào mắt mình.

– Sợ rằng không đơn giản như vậy! Hoàng Hải Bình lại không phải kẻ ngốc, dứt khoát là nhét hoa hồng 30% vào túi anh rồi.

Diệp Phàm lạnh lùng.

– Rất đơn giản, lấy lô hàng tháng 3 năm 95 ra nói, tiền hàng thực tế là 65 vạn, lúc ấy chúng tôi đã trả ngay tại chỗ 10 vạn. 55 vạn còn thừa trên sổ sách của nhà máy giấy Ngư Dương, kỳ thực chỉ còn lại 5 vạn đồng là chưa thu về, ha ha ha…

Giám đốc Dương đắc ý nói.

– Đó chính là nói 50 vạn còn lại đều bị Hoàng Hải Bình nuốt trọn rồi có phải không?

Diệp Phàm vẫn không hề có dáng vẻ hoang mang, hai người thật ra giống như một đôi bạn già đang ngồi tán gẫu vậy.

– Chuyện đấy làm sao tôi biết, nhà máy giấy các – tông chúng tôi căn bản không nhắc đến lô hàng 65 vạn, mà chỉ nhắc đến lô hàng 15 vạn, không phải là 15 vạn đồng còn là gì.

Giám đốc Dương thật sự rất càn rỡ, những chuyện này cũng không sợ để Diệp Phàm biết, đoán chừng đã nghĩ ra thủ đoạn đối phó.

– Anh nói Hoàng Hải Bình khai gian con số-.

Diệp Phàm lắc lắc đầu thật sự muốn lập tức xông tới đạp cho giám đốc Dương một phát, đồ chó chết, kết bè đảng nuốt trọn số tiền của nhà máy giấy Ngư Dương. Hoàng Hải Bình chiết khấu 30%, còn lô hàng nhà máy giấy các- tông trên con số cũng chỉ biểu hiện ba phần.

– Mày nghĩ nó là gì thì chính là thế, ha ha ha…- Giám đốc Dương liếc mắt quát to một tiếng:

– Trương Thắng, đánh cho hai thằng ăn trộm cướp tiền của nhà máy chúng ta tàn phế cho tao, đợi lát nữa kêu công an đến, không nhốt bọn nó mấy năm thì không hả giận được, đúng là to gan lớn mật.

Mấy tên trai tráng bao vây Tề Thiên và Diệp Phàm dần dần ép tới. Giám đốc Dương cũng rất tàn ác, vừa ra tay đã muốn khiến cho người ta tàn tật, còn nhấn cho Diệp Phàm tội danh ăn trộm còn muốn nhốt vào đại lao. Chẳng trách trước đó y không sợ nói cho Diệp Phàm tất cả mọi chuyện.

Chuyện này là vì những năm nay Giám đốc Dương làm ăn giao dịch với Hoàng Hải Bình không ít lần, đoán chừng cũng kiếm được hai ba trăm vạn rồi. hai người cũng kiếm được một món lớn, cũng khó trách y có thể xuống tay độc ác như vậy.

– Hừ!

Tề Thiên hừ lạnh một tiếng giành quyền xuống tay xuống, sau khi mấy tiếng “bốp bốp bốp” vang lên, mấy thanh sắt va vào tường kêu lên mấy tiếng ” keng keng”. Tiếp theo tiếng người đạp vào vách tường như hỗn tạp với thanh âm hỗn loạn.

Trong nháy mắt mấy thanh niên trai tráng đã ngã xuống đất không ngừng kêu rên, Tề Thiên phủi phủi bụi dính trên quần áo thở dài nói:

– Ài! Loại hàng dởm như vậy cũng muốn lấy ra thể hiện, còn muốn nhốt đại ca của bố mày vào đại lao, tao nhổ vào! Con mẹ nó cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn dáng vẻ của mình.

Sau khi nói xong khuôn mặt quỷ dị cứ ép tới phía Giám đốc Dương đã bắt đầu run rẩy, bộ dạng hài hước cười nói:

– Giám đốc Dương, chúng ta vui đùa một chút, đống thịt mỡ trên người ông làm sao chịu đủ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.