Đọc truyện Quan Thuật – Chương 253: Uống nước Thánh biến thành kẻ ngớ ngẩn
– Tôi…tôi không mang theo nhiều quần áo, không cần đâu.
Diệp Phàm xấu hổ nói, cảm thấy tắm rửa ở nhà người khác thật sự vẫn không thoải mái. – .
Lần này ra ngoài làm việc, vốn định lên phố mua quần áo, sau đó đi chữa bệnh lại quên mất chuyện này.
– Diệp đại sư, tôi sớm đã chuẩn bị xong cho anh rồi, tuyệt đối vừa người-.
Nam Cung Chi Linh mỉm cười xinh đẹp, nụ cười giống như ngàn đóa hoa hồng nở rộ, làm trong lòng anh Trư ngứa ngáy, đan điền một trận kích động.
“Mẹ kiếp! Lại muốn gây chuyện sao.
Nếu gây chuyện nữa, ông mày thật sự sẽ một đao cắt đứt món đồ chơi nhà mày đấy, làm một Đông Phương Bất Bại dũng mãnh phi thường tựa hồ cũng không tệ.”
Diệp Phàm hung hăng tự mắng mình một câu, bất đắc dĩ dưới tấm thịnh tình không thể chối từ đành phải cố gắng đi tắm.
Đang lúc cởi bỏ quần áo xong xuôi chuẩn bị bước vào bồn tắm thì một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc áo khoác giống như voan mỏng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, da thịt trên người lúc ẩn lúc hiện dưới tấm voan mỏng càng thêm thần bí, trên mặt hiện lên màu đỏ ửng, có chút dáng vẻ ngượng ngùng, cười khúc khích:
– Đại sư, em tên là Liễu Hạnh Nhi, lão gia sắp xếp cho em tới chà lưng cho ngài.
– Cô…cô…mau đi ra đi!
Anh Trư vì thất lễ, vội vàng nằm nghiêng vào chiếc bồn tắm cực lớn, giọng điệu phát ra có chút run rẩy, trong lòng thầm mắng, ” Đồ hèn nhát! Nhà đại phú ngày xưa nuôi bảo diêu, hoặc tục xưng là nha hoàn cũng rất bình thường.
Nghe nói trong rất nhiều gia tộc cổ xưa của Hồng Kông vẫn có tập tục một chồng nhiều vợ, đây cũng là phong tục lịch sử truyền lại.
Đương nhiên thanh niên của thời đại mới đương nhiên không có khả năng này, những trường hợp một chồng nhiều vợ toàn là những lão hư hỏng thôi.
Đối với loại tình huống đặc biệt này, chính phủ đương nhiên cũng là mắt nhắm mắt mở xem như không biết, đây là phong tục từ thời Mãn Thanh truyền lại, cũng không thể tự nhiên chia rẽ gia đình người ta, cho nên trên luật pháp cũng mơ hồ công nhận.
Ngay cả một chồng nhiều vợ cũng có, vậy thì nuôi thêm mấy nha hoàn cũng là chuyện nhỏ tựa lông gà.”
– Đại sư, em không dám. Xin ngài hãy thông cảm một chút cho Liễu Hạnh Nhi, nếu em hầu hạ không chu toàn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà Nam Cung, nhà em còn có cha mẹ chị em chờ em cầm tiền về-
Liễu Hạnh Nhi hoảng sợ đến ứa nước mắt.
– Không sao, cô cứ nói tôi thích tự tắm là được rồi.
Diệp Phàm kiên quyết.
– Vẫn không được! Lão gia ngoài miệng không nói, phu nhân cũng sẽ trách phạt em.
Nói không chừng lần sau có thể sắp xếp cho em đi quét dọn nhà bếp.
Liễu Hạnh Nhi lắc đầu:
– Đại sư, ngài là ẩn sĩ cao khiết, là cao nhân…Có phải ngài chê Hạnh Nhi không sạch sẽ có phải không? Kỳ thực, Hạnh Nhi hiện tại vẫn còn trong trắng
Nói xong lời này Liễu Hạnh Nhi gương mặt chín đỏ, cúi thấp đầu xuống.
– Được rồi, cô chà lưng cho tôi là được rồi.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật gật đầu, kỳ thực trong lòng vẫn có chút vui thích, mắng thầm, ” Kém cỏi, kém cỏi! Có tiểu muội muội trinh trắng thuần khiết như vậy đến tận cửa lại còn sợ hãi, đúng là bẽ mặt! Nhưng mình đã là đại sư rồi, cũng phải có phong cách của đại sư.”
Hắn nghĩ vậy nên từ từ nhắm hai mắt lại.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Liễu Hạnh Nhi nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng Diệp Phàm, thỉnh thoảng còn đấm nhè nhẹ, cảm thấy hai người vô cùng quen thuộc, khiến người ta thoải mái vô cùng.
Diệp Phàm không khỏi buông lỏng cơ thể để mặc cho Liễu Hạnh Nhi tắm rửa kỳ cọ, thầm nghĩ: – Lẽ nào cô gái Liễu Hạnh Nhi này có trải qua bồi dưỡng chuyên môn, là người nhà Nam Cung cung cấp để hầu hạ một số nhân vật giàu có, tiếng tăm lừng lẫy, thuộc về chi phí của thượng tầng xã hội, ai da! Thư thái quá! Mẹ nó, cuộc sống của người giàu đúng là thối nát.
Ngày ngày khi tắm rửa có một nha hoàn đấm bóp, động tay động chân, chà xát một chút thật sự là hưởng thụ đặc biệt.”
– Tiên sinh, Em xoa bóp phía dưới cho ngài.
Thân hình nhỏ bé của Liễu Hạnh Nhi dựa vào bên cạnh Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
– Được!
Sau khi được Diệp đại sư đồng ý, Liễu Hạnh Nhi cảnh giác đưa tay từ trên ngực Diệp Phàm dần dần vuốt ve xuống phía dưới, giống như một cành liễu mềm mại lướt khẽ trên người, hương thơm nhè nhẹ, dưới làn hơi nước mỏng manh khiến người ta mê say.
– Hạnh Nhi, cô từng học kỹ thuật xoa bóp sao?
Diệp Phàm khép hờ hai mắt thuận miệng hỏi.
– Đúng vậy, chúng em học ở đại sư xoa bóp chuyên môn ở Hồng Kông, nghe tiểu thư nói học phí một năm là mười mấy vạn tiền Hồng Kông.
Liễu Hạnh Nhi hơi có dáng vẻ tự đắc.
– Vậy các cô học để về phục vụ cho người trong nhà Nam Cung có phải không- Diệp Phàm hỏi tới.
– Đúng! Nhưng trước kia em chỉ xoa bóp cho lão phu nhân thôi. Ngài…đàn ông như các ngài em cũng chưa từng xoa bóp.
Liễu Hạnh Nhi nhẹ nhàng nói.
Ngay vào lúc này, Liễu Hạnh Nhi không cảnh giác bàn tay nhỏ bé trượt xuống, vô tình chạm vào thứ ở dưới, vẻ xấu hổ lập tức hiện lên đầy mặt, cánh tay dừng lại ở bên cạnh một hồi, không dám đưa xuống, run rẩy, nhẹ nhàng xoa bóp ở quanh mình.
– Làm sao vậy? Không tiếp tục sao?
Anh Trư muốn trêu chọc Liễu Hạnh Nhi một chút, cố ý hừ nói, biểu hiện dâm đãng chính là như vậy, ép con gái nhà người ta phải làm gì đó.
– Vâng!
Thanh âm của Liễu Hạnh Nhi có chút run rẩy, đoán chừng trong lòng vẫn hết sức sợ hãi, nhưng đây là công việc của cô, phải hầu hạ để Diệp đại sư hài lòng mới được, không thể làm gì khác hơn lại nhẹ nhàng đưa bàn tay sâu xuống chà xát.
Tắm rửa một trận kiểu xoa bóp ướt át khiến vị anh Trư oàn toàn nếm trải được một chút cuộc sống xa hoa của xã hội thượng lưu nổi tiếng, thầm nghĩ, “Cuộc sống xã hội thượng lưu nổi tiếng chính là như vậy, tựa hồ cũng không tệ. Xã hội thượng lưu vẫn là xã hội thượng lưu, chính là loại mùi vị thoải mái này, ài, sau này có thời gian thật sự phải để nha hoàn trong nhà này chuyên môn hầu hạ loại…”
Một tiếng rưỡi sau
Tổng giám đốc Nam Cung Hồng Sách đặc biệt mở một bữa tiệc nhỏ mời Diệp Phàm, trong phòng chỉ có hai người, xem ra Tổng giám đốc Nam Cung có chuyện gì bí mật muốn nói chuyện với Diệp Phàm.
Sau khi hai người chạm chén rượu, Nam Cung Hồng Sách mới thở dài nói:
– Có lẽ Diệp tiên sinh cũng nhìn ra một số chuyện trong nhà Nam Cung chúng tôi. Ài! Cuộc sống vốn nhiều tranh chấp! Là người đứng đầu nhà Nam Cung, có lúc cũng rất bất đắc dĩ.
– Hồng Sách tiên sinh không cần để ý quá mức, nhà nào cũng có chuyện khó nói.
Nhỏ thì có gia tộc, lớn thì có huyện, thành phố, thậm chí là quốc gia, trái đất, đều có những chuyện nan giải lớn nhỏ.
Tục ngữ không phải nói rất đúng sao: Chỗ có người thì sẽ có giang hồ.
Tôi cũng muốn nói: Chỗ nào có người thì chỗ đó có phân tranh.
Diệp Phàm cười nhạt, có mùi vị giống như một ẩn sĩ thoát tục, khiến Nam Cung Hồng Sách cũng âm thầm khẽ gật đầu.
– Diệp tiên sinh, chuyện nhà máy giấy Lâm Tuyền, đoán chừng nhà Nam Cung tạm thời không cách nào đầu tư rồi.
Thời gian gần đây đầu tư trọng điểm của tập đoàn đang tập trung đến một số xí nghiệp công nghiệp nặng ở duyên hải.
Hơn nữa phương diện nhà máy giấy, tập đoàn Nam Cung chúng tôi đích xác không có liên quan đến.
Cho nên tôi rất xin lỗi, xin lỗi Diệp tiên sinh.
Ân đức của tiên sinh đối với khuyển tử, Hồng Sách suốt đời không quên.
Nam Cung Hồng Sách có chút bất đắc dĩ nói, khẩn cầu Diệp Phàm thông cảm.
– Ha ha! Chuyện này tôi sớm đã cắt đứt suy nghĩ rồi, mặt khác cũng đang tìm kiếm người hợp tác rồi.
Nam Cung tiên sinh cũng không cần để bụng quá mức, còn về chuyện của lệnh lang, tôi chỉ dốc một chút sức lực nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Diệp Phàm cười nhạt hớp một ngụm rượu đỏ, để che giấu cảm giác mất mát cực độ trong lòng.
Hiện tại có được câu trả lời chắc chắn thật sự có vẻ có chút dễ dàng quá, xem ra đành phải nghĩ cách khác, về phần duyên phận với nhà Nam Cung có lẽ phải dừng bước ở đây thôi.
– Diệp tiên sinh, mặc dù tập đoàn Nam Cung chúng tôi không thể đầu tư vào nhà máy giấy của thị trấn các anh, nhưng tôi thật ra có một người bạn quái dị tên là Hồ Thế Lâm, quản lý tập đoàn xí nghiệp giấy Thái Hưng, chủ yếu kinh doanh ngành giấy.
Nếu có thể thuyết phục được ông ta, nói không chừng có thể bơm tiền cho nhà máy giấy thị trấn Lâm Tuyền các anh, vì đây cũng là nghề nghiệp hiện tại của ông ta, có hiểu biết về con đường cung cấp, tiêu thụ hàng hóa.
Nam Cung Hồng Sách cung cấp một đầu mối nặng cân.
– Tôi nghĩ Hồ Thế Lâm đó đã được Nam Cung tiên sinh gọi là “quái dị” nhất định là có chỗ khác người có phải không?
Diệp Phàm nói ra điểm quan trọng.
– Ha ha ha, Diệp tiên sinh đoán trúng rồi. Không sai, chính xác là khác người.