Quan Thuật

Chương 19: Chủ tịch huyện sợ cuốn chăn màn


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 19: Chủ tịch huyện sợ cuốn chăn màn

– Ồ, anh gặp may đấy, Phó chủ tịch Cố đang rảnh, mời vào.

Người đàn ông đeo kính nhăn mặt liếc xéo Diệp Phàm lúc này đang ngồi trên ghế một cái

Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng của phó chủ tịch huyện họ Cố bước vào, trong lòng có chút hồi hộp. Mặc dù “Dưỡng sinh thuật” của hắn đã luyện đến độ vận khí ba vòng nhưng hắn vẫn thấy hơi run. Dù sao thì với hắn, phó chủ tịch huyện cũng là một nhân vật tai to mặt lớn không thể xem thường.

– Phó chủ tịch Cố, xin chào, tôi là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác thường trú của thôn Thiên Thủy, thị trấn Lâm Tuyền. Chắc ngài cũng nghe nói đến thôn Thiên Thủy rồi, ở đây phong tục lạc hậu còn kinh tế thì vô cùng khó khăn, thu nhập bình quân đầu người chưa tới 300 tệ…

Tất nhiên Diệp Phàm đã mời thuốc trước khi bắt đầu câu chuyện. Hắn phải lấy hết can đảm để trình bày về những khó khăn của thôn, đặc biệt là việc của trường tiểu học thôn đập nước Thiên Thủy. Lúc bắt đầu nói thì hơi căng thẳng nhưng sau đó quen dần, cộng với dưỡng sinh thuật phát huy tác dụng làm hắn vững tâm hơn.

Vị phó chủ tịch họ Cố này vẫn chưa đến 40 tuổi, nước da trắng, có bụng bia. Ông ta liếc qua tờ báo cáo của Diệp Phàm vừa trình lên, im lặng một lát rồi nói vẻ tiếc nuối:

-Thật đáng tiếc, anh bạn trẻ, nếu mà cậu đến sớm một vài ngày thì tốt. Việc cấp kinh phí giáo dục cho kế hoạch trên đã kết thúc rồi. Thời gian vừa qua huyện đã bỏ ra mấy chục ngàn tệ để cho trường cấp hai Ngư Dương và trung tâm giáo dục Lâm Tuyền rồi. Bây giờ không thể tiếp tục chi tiền cho vấn đề giáo dục ở thị trấn này được nữa. Cậu về bàn bạc với hiệu trưởng trung tâm giáo dục Lâm Tuyền, xem xem có thể phân chia ít tiền cho việc tu sửa lại trường tiểu học thôn đập nước Thiên Thủy không.

– Phó chủ tịch Cố, về khoản tiền đó tôi nghe nói đã sử dụng hết rồi, người ta nói vẫn còn thiếu nữa thì làm sao có tiền để chia cho trường tiểu học thôn đập nước Thiên Thủy. Ngài xem xét xem có thể đặc biệt ưu tiên cho trường được không, ngôi trường này quả thực đang rất nguy cấp.


Diệp Phàm cung kính trình lên tấm ảnh được rửa vội vàng lúc sáng

Phó chủ tịch nhìn qua bức ảnh, lạnh nhạt nói:

– Bức ảnh này xem ra vẫn chưa thật nghiêm trọng. Ở huyện Ngư Dương của chúng ta những trường học tồi tàn hơn thế này còn nhiều lắm. Ôi, cậu cũng biết đấy, huyện ta là một huyện nghèo cấp quốc gia, riêng khoản lương cho nhân viên cũng khiến phòng hành chính huyện chật vật rồi, không có tiền khó mà làm việc được. Cậu đi chỗ khác xem có thể…

Nghe phó chủ tịch huyện kêu khổ, Diệp Phàm thấy mình với ông ta như hoán đổi vị trí vậy. Hình như lúc này ông ta mới là người ngửa tay xin mình trợ cấp, cảm giác thật nực cười

Thẫn thờ bước ra khỏi cửa, hắn tức giận chửi:

– Mẹ kiếp, bủn xỉn hơn cả Grandet. Không chịu bỏ ra xu nào mà còn hút mất của ông đây ba điếu thuốc Trung Hóa, mỗi điếu cũng 2 đồng chứ ít.

Diệp Phàm có cảm giác đi trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Trong lúc đang ngồi trong nhà vệ sinh, hắn chợt nghe thấy một giọng nam đang nói chuyện điện thoại:


– Trần đại ca, trưa nay phó chủ tịch Cố sẽ đến “Sơn Dã cư” của các anh tiếp khách đấy. Lần này đến toàn là các vị lãnh đạo cấp trên. Các anh chuẩn bị cho tôi một con tê tê, hai con rắn, một con chim trĩ, một con dế nhũi, có chồn vàng càng tốt. Nghe nói mấy vị đó đều thích món chồn ninh với khoai sọ

– Vương huynh đệ, chồn thì có một con nhưng không ở “Sơn Dã cư”của tôi, là của một người dưới thôn vừa bắt được. Nghe nói là loại đặc biệt, tên là chuột lang lông xanh thì phải. Hắn ra giá một nghìn đồng một con. Tôi thấy con chuột lang lông xanh này cũng to, cũng phải đến 15 kg, lông lá mượt mà. Các anh cần thì tôi lập tức mua về. Có điều giá hơi đắt, tôi trả 600 tệ thằng cha đó nhất định không bán, nói là nếu không mua thì nó đi nơi khác bán.

Giọng của ông chủ Trần trong điện thoại rất to, đến đôi tai nhanh nhạy của Diệp Phàm đều nghe rõ.

– Trần đại ca, anh cũng biết đấy, hôm nay toàn là khách mời cực kì quan trọng. Thử xem 800 tệ gã có bán không, nếu mà không được thì cũng mua luôn, lần này tôi sẽ đích thân xuống bếp..

Thư kí Vương dùng một tay kéo khóa quần, nhún nhún vai, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa than thở:

– Ôi, cái huyện Ngư Dương nghèo của chúng ta, một nghìn tệ con chuột lang lông xanh vẫn còn phải mặc cả, đâu được như anh bạn học của mình ở thành phố Vân Lĩnh. Mặc dù cũng chỉ hầu hạ một phó thị trưởng nhưng mà mỗi lần mời khách chi năm sáu nghìn tệ đều không chớp mắt, bữa cơm của chúng ta mới hai nghìn tệ cũng phải cân nhắc mất nửa ngày. Thật đúng là không thể bì được.

“Phó chủ tịch họ Cố mời khách, vậy thì thằng cha gọi điện lúc nãy nhất định là gã thư kí đeo kính rồi. Thì ra nó họ Vương. Mẹ kiếp! Vừa nãy mình nói đến chuyện xin trợ cấp tiền phó chủ tịch còn khóc lóc, làm mình cảm động đến mức suýt chút nữa thì móc cả 500 tệ kinh phí mới lĩnh ở chỗ Vương chủ nhiệm ra đưa cho lão ta. Bây giờ lại nghe nói đến ăn cái gì mà chuột lang lông xanh một nghìn đồng rồi còn chim trĩ, tê tê, rắn gì gì đó. Toàn là động vật được quốc gia bảo vệ. Mẹ nó, một bữa cơm hai nghìn đồng vẫn kêu nghèo, vẫn than không sánh được với thành phố Vân Lĩnh bên cạnh. Phải biết rằng ở thôn đập nước Thiên Thủy, bữa cơm của một hộ gia đình mới có năm tệ, những người nghèo thì đến cả chút mì chính với xì dầu đều không mua nổi, thức ăn chỉ có nước sôi hòa với muối”. – .


Diệp Phàm tức đến nỗi chút nữa thì muốn đạp đổ cái buồng vệ sinh, dạy cho thằng cha đeo kính đó một bài học. Rồi vừa xuống lầu hắn liền chạy ngay đến phòng ban xóa đói giảm nghèo

Bên trong một ông già họ Giang tiếp hắn, cũng rất chăm chú nghe hắn trình bày. Có điều đến cuối cùng cũng giống như Phó chủ tịch Cố đều than thở kể khổ. Giống như Diệp Phàm nên đưa cho ban xóa đói giảm nghèo của lão mấy nghìn đồng mới phải.

Diệp Phàm nuốt giận, ôm tia hi vọng cuối cùng chạy đến mấy phòng ban khác. Rốt cục cả người mệt rã rời, cổ họng khô khốc, hắn bèn ra bãi cỏ bên ngoài lầu hành chính của huyện ngồi ngây ở đó

Ngửa mặt lên trời thấy vài đám mây trắng uể oải trôi.

Hắn chợt nghĩ: “Chẳng qua cũng chỉ là ba nghìn đồng. Ông đây tự bỏ ra. Ôi! trước tiên phải đi hỏi ông già vay một ít cứu nguy trước đã, mình lần đầu tiên vì nhân dân làm việc không thể tay không quay về được. Theo như phong thủy học thì sẽ không có lợi cho thăng tiến về sau, xem ra từ nay phải nhịn ăn nhịn tiêu rồi”.

– Lý lão ca, thôn các ông kiếm được bao nhiêu?

Một lão nông ăn mặc quê mùa hớn hở hỏi ông lão đi bên cạnh, ăn mặc cũng quê mùa không kém, trên lưng đeo một cuộn chăn bông.

– Hai nghìn, chắc là không bằng ông được. Thôn tôi không có ai làm quan cả, may mà chủ nhiệm Giang lại sợ cái gói này của tôi, hà hà.


Ông lão họ Lý đưa hai đầu ngón tay vòng ra sau lưng ấn vào bọc chăn bông được cuộn tròn lại với vẻ đắc ý

– Tất nhiên rồi, cái bọc đó của đại trưởng thôn Lý ở cái huyện Ngư Dương này ai mà không biết. Nghe nói lần trước ông đi gặp phó huyện trưởng Cố đòi hai nghìn đồng tiền tu sửa trường học, bị cái tên thư kí Vương người như khúc gỗ chặn lại, đến mặt Phó chủ tịch cũng không gặp được. Tuy nhiên ông anh thật to gan, buổi tối dám vác chăn màn đến nhà phó chủ tịch, thiếu chút nữa dọa chết vợ hắn. Cuối cùng cũng đòi được ba nghìn tệ. Ông anh thật là có cách. Người anh em này phải học tập mới được.

Lão nông gầy gò kia cười nói giọng giễu cợt

“Thì ra có cả chiêu này, sao mình lại không nghĩ đến nhỉ”. Diệp Phàm bỗng nảy ra sáng kiến rồi hạ quyết tâm chiều nay qua khu bán đồ phế phẩm mua cái chăn bông rách.

Đúng lúc đó nghe trưởng thôn thở dài:

– Ôi, đúng là tình cảnh bắt buộc, nhìn thấy mấy đứa trẻ trong thôn phải học trong cái trường cũ xiêu vẹo mà thấy thương tâm. Chúng ta không có chức có quyền, cũng không ăn lương nhà nước, phó chủ tịch huyện cũng chả làm được gì mình. Nếu mà họ gọi cảnh sát đến thật thì cùng lắm là vào nhà lao ăn mấy bữa cơm tù miễn phí cũng được.

Lão Lý thở dài một tiếng, nheo mắt quay người lại, cười nói:

– Trương huynh đệ, huyện anh có người làm quan, lần xóa đói giảm nghèo này kiếm được bao nhiêu, chắc không dừng lại ở con số này chứ.

Nói rồi lão Lý giơ lên ba ngón tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.