Quan Thuật

Chương 13: Cung cũ


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 13: Cung cũ

– Xin chào bí thư Lý. Tôi là tổ trưởng tổ công tác thường trú tại thôn Đập Thiên Thuỷ Diệp Phàm. Hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Đánh ra nông nỗi này, trên đời này chẳng nhẽ không còn vương pháp hay sao? Ôi! Đứa trẻ này cũng đáng thương lắm.

Diệp Phàm liếc nhìn thiếu niên kia một cái, trong lòng có chút chua xót. Thầm nghĩ ông già này không đơn giản, phỏng chừng có chuyện đây. Không khéo cũng thuộc hàng cao nhân ẩn sĩ, nếu không thằng Lý Đức Quý hung hăng thế kia sao vừa nhìn thấy ông ta thì như chuột nhìn thấy mèo già vậy.

– Ôi! Hắn tên gọi là Nhị Nha Tử, tên thật là Ngô Hoành, không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một người anh trai tên là Ngô Đồng. Năm kia tốt nghiệp trung học xong thì nhập ngũ. Năm kia, năm ngoái mỗi tháng đều gửi về mấy chục tệ để Nhị Nha Tử dùng. Ở thôn Đập Thiên Thuỷ của chúng tôi, mỗi tháng sáu mươi tệ cũng được coi là nhiều rồi. Ai ngờ đến năm nay, đã chín tháng rồi anh trai nó không gửi tiền về, càng khó hiểu là ngay cả một bức thư cũng không có. Không có sinh hoạt phí, cuộc sống của Nhị Nha Tử liền rất khó khăn. Nhưng đứa nhỏ này cũng rất quật cường. Mấy nhà họ hàng trong Ngô gia gọi nó tới ăn cơm, nó đều không đi, dựa vào sức mình trồng mấy thứ linh tinh để ăn. Thỉnh thoảng lên núi hái ít rau dại ăn tạm, cuộc sống rất khó khăn. Hôm nay lên núi nhặt được một con thỏ hoang hơn chục cân, đang định làm thịt thì mới biết là bẫy kẹp của Lý Đức Quý bắt được. Tính khí của Lý Đức Quý cũng không tốt, cho rằng Nhị Nha Tử ăn trộm thỏ hoang của nó, cho nên liền…

Lý Kinh Đống vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài.

– Ông ấy nói bậy, cháu không trộm thỏ hoang của Lý Đức Quý. Thỏ này là tự cháu bắt được.

Nhị Nha Tử đột nhiên đứng lên hô lớn.

– Mày bắt được, mày lấy gì bắt? Cái bẫy thú cỡ lớn này một cái cũng phải mấy chục tệ, mày có tiền sao? Cho dù có tiền thì mày cũng làm sao có được loại này? Thật là buồn cười.

Lý Đức Quý hung hăng quát.

– Quát cái gì! Nhìn mày lớn thế này mà vẫn còn so đo với một đứa trẻ. Thỏ lấy lại là được rồi, sao còn phải đánh nó.

Lý Kinh Đống trừng mắt nhìn Lý Đức Quý.

– Cháu không trộm, cháu thật sự không trộm! Các người vu oan cho người khác, các người đều là người xấu.

Lúc này Nhị Nha Tử gào thét lớn, chạy ra khỏi đám đông. Vết máu trên lưng do vận động mạnh lại rách ra, máu tươi chảy từ trên lưng xuống, nó cũng không quan tâm, chạy không còn thấy tung tích nữa.

– Ôi! Đứa trẻ này, miệng vẫn còn cứng lắm, chết không nhận tội.


Lý Kinh Đống thở dài nói:

– Tổ trưởng Diệp, tôi đưa anh đến Ủy ban thôn.

“Lẽ nào con thỏ hoang này thực sự là do Nhị Nha Tử bắt được? Không khéo thực sự vu oan cho nó”. Bạn đang đọc truyện được tại

Diệp Phàm vừa đi trong lòng vừa thầm nghĩ. Mấy người cũng tách đi ra khỏi đám đông.

Không lâu sau nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ba tầng cũ nát, tấm gỗ phía trên cánh cửa viết: Ủy ban thôn Đập Thiên Thuỷ.

Két!

Đẩy cửa ra, trước tiên nhìn thấy một cái giếng trời, bậc thềm trên giếng trời còn có sân khấu kịch. Diệp Phàm ngạc nhiên một chút, sao cứ cảm thấy chỗ này vô cùng quái dị, cảm giác như đi vào trong cung vậy?

– Ha ha, tổ trưởng Diệp, có phải anh đang cảm thấy nơi này giống một cái miếu hay một cái cung không?

Lý Kinh Đống cười nói:

– Không sai! Chỗ này vốn dĩ là cung cũ của Đập Thiên Thuỷ, sau đó người trong thôn góp tiền xây một cung khác, cho nên chỗ này trở thành trụ sở của đảng uỷ thôn. Mấy bức tượng bồ tát kia tháng một năm nay mới chuyển đi. Còn lại một bức tượng thần tài lớn nhất, nặng quá không đem đi được, cho nên lấy vải che lại. Trước đây cán bộ thị trấn xuống, đều thích cắm mấy nén nhang trước tượng bồ tát, bốc mấy quẻ, ha ha….

Lý Kinh Đống giải thích.

– Ồ, che lại làm gì chứ? Khoe ra cho mọi người nhìn không phải càng tốt hay sao?


Lưu Trì nói đùa.

– Ừ, chúng ta xem nào.

Diệp Phàm cũng cảm thấy rất mới mẻ. Sau này nếu làm việc ở đây, sau lưng có một ông thần tài đứng ủng hộ cũng tốt lắm.

Thế là ba người hợp lực kéo tấm vải xuống. Một bức tượng cao gần ba mét, đầu đội mũ quan, tay trái cầm bảng tính vàng, tay phải cầm đại nguyên bảo, miệng cười tủm tỉm hiện ra.

– Tổ trưởng Diệp, có thần tài chống lưng, không khéo mình sẽ gặp đại vận cũng nên.

Lưu Trì trêu chọc.

– Ha ha…

Câu đùa làm cho mọi người cười không ngớt.

Phòng trên tầng hai khá nhiều, hơn nữa còn toàn bằng gỗ. Ngay cả cửa sổ cũng bằng ván gỗ, khiến Diệp Phàm có cảm giác đi vào thời cổ đại. Ba người chọn phòng, không lâu sau thì một cô gái ăn mặc giản dị đi vào giúp họ thu dọn phòng, Diệp Phàm nhanh chóng từ chối, nói là để tự mình làm.

– Tổ trưởng Diệp, không phải khách khí. Cô ấy là thủ quỹ của chi bộ thôn, tên là Diệp Kim Liên, cùng họ với cậu. Bình thường Ủy ban này đều do cô ấy quản lí, cô ấy cũng ở tại đây. Sau này các anh có vấn đề gì, có thể tìm cô ấy. Tôi nghĩ vấn đề cơm nước của ba vị để cho cô ấy lo đi.

Lý Kinh Đống cười.

– Cảm ơn cô Kim Liên.


Diệp Phàm nhanh chóng cám ơn, quay đầu nói với Lý Kinh Đống:

– Bí thư Lý, ông xem chúng tôi mới tới, cái gì cũng không biết, sau này còn cần ông ủng hộ nhiều. Tối nay tôi muốn mở một buổi gặp mặt, ông có thể giúp chúng tôi thông báo một chút được không? Gọi thành viên trong chi bộ thôn và đội trưởng các tiểu đội tới ngồi một chút.

– Được. Các anh chị ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một chút. Ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi, bảy giờ tối sẽ họp ở đây.

Lý Kinh Đống rất phối hợp.

Sau khi cơm nước xong ba người về phòng nghỉ ngơi. Ba giờ chiều, Diệp Phàm đang suy nghĩ nên tiến hành công việc thế nào, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Vừa mở cửa ra thì thấy Lưu Trì lén lút chui vào.

– Huynh đệ, hà hà…

Lưu Trì vẻ mặt quỷ dị.

– Làm gì thế, lẽ nào gặp được người đẹp của đời anh rồi sao?

Diệp Phàm ngay lập tức nghĩ tới chuyện đó. Bởi với vẻ mặt này, là đàn ông đều nghĩ tới chuyện đó.

– Ha ha, không sai người anh em ạ. Tôi nghi ngờ anh là con sâu trong bụng tôi lắm.

Lưu Trì cười gượng hai cái:

– Thủ quỹ thôn Diệp Kim Liên có một người con gái, nghe nói tên là Diệp Nhược Mộng. Đảm bảo là hàng cực phẩm, không tin anh đi xem thử. Hai mẹ con đều là cực phẩm, mỗi người một vẻ. Nghe nói Diệp Nhược Mộng là giáo viên của trường tiểu học Đập Thiên Thuỷ. Tuy nhiên nghe nói chỉ tốt nghiệp hết cấp III, không phải là chính thức, chắc chỉ là loại hợp đồng. Ôi! Đáng tiếc.

Lưu Trì lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.

– Thằng quỷ, muốn tôi ngủ mơ cùng với anh à?

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng rồi nói.


– Bây giờ nói đến việc chính, hiệu trưởng tìm anh có việc, đang đợi ở bên ngoài.

Lưu Trì sắc mặt nghiêm chỉnh nói.

– Đi xem thế nào.

Diệp Phàm nói rồi xuống tầng dưới. Trong sảnh đang có hai người ngồi. Một người là đàn ông trung niên, người còn lại đoán chừng là Diệp Nhược Mộng, con gái của thủ quỹ thôn Diệp Kim Liên. Quả thực bộ dạng xinh đẹp, mũi cao, lông mày lá liễu, hai gò trước ngực không nhỏ, nhưng eo lại cực thon. Chiếc áo màu xanh nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp thoát tục của cô gái. Quả đúng là “chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ lại thật nhỏ”.

“Thật không ngờ ở xó xỉnh này còn có nhân vật như vậy. Thật đúng là non xanh nước biếc sinh mỹ nữ”.

Diệp Phàm trong lòng chợt nghĩ, có chút rung động.

– Anh… Anh là Tổ trưởng Diệp?

Người đàn ông trung niên đứng dậy, hơi cúi người rồi móc trong túi ra một bao thuốc, bóc vỏ, rút ra một điếu đưa ra. Nhưng vẻ mặt có chút chần chừ, phỏng chừng là cảm thấy Diệp Phàm quá trẻ, miệng hôi mùi sữa.

– Vâng! Anh là…

Diệp Phàm cầm lấy thuốc, hỏi.

– Ồ! Xin lỗi, tôi là hiệu trưởng trường tiểu học Đập Thiên Thuỷ Trương Gia Lâm. Tổ trưởng Diệp…

Trương Gia Lâm vẻ mặt ngượng nghịu.

– Có chuyện gì xin mời cứ nói, hiệu trưởng Trương.

Diệp Phàm nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.