Đọc truyện Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng – Chương 62: Là đứa nhỏ cháu phải bảo vệ
Editor: Quỳnh Nguyễn
“Tiểu Sâm, là đứa nhỏ cháu phải bảo vệ.”. Minh Ý trả lời, “Ông nội, cha mẹ Mậu Hinh lớn lên ở Minh gia, ông cũng từng nói xem cô như nửa cháu gái. Mặc kệ Tiểu Sâm là con ai, đều không có bất cứ quan hệ nào với bé. Từ giờ khắc này trở đi, cháu không cho phép bất kỳ kẻ nào có ý định nghiệm DNA cho Tiểu Sâm.”.
“A Nhất, hiện tại cháu và Mậu Hinh là quan hệ gì?”. Minh Chí Côn hỏi.
“Ông cảm thấy cháu và cô ấy nên có quan hệ gì?”. Anh thật hi vọng có thể có quan hệ, nhưng mà cô vẫn không đồng ý.
“Có một số việc nhất định phải biết rõ ràng, nếu đứa trẻ này là đứa nhỏ Minh gia thì không thể để lưu lạc bên ngoài, nếu không cũng cần phải rõ ràng. Còn có A Nhất, ông sẽ bảo mẹ cháu thu xếp gặp mặt cho cháu, ông hi vọng cháu kết hôn trong vòng một năm.”. Minh Chí Côn nói.
“Ngược lại cháu không cho rằng như vậy.”. Minh Ý trả lời, “Năm nay Minh gia vốn bận rộn, mặc kệ Tiểu Sâm có phải đứa nhỏ Minh gia hay không, không có lợi đối với bất kỳ ai cả, vì sao người muốn tìm nguồn gốc?”.
“Có phải cháu biết chuyện gì hay không?”. Cháu trai bảo vệ Mậu Hinh và đứa nhỏ kia như vậy, không khỏi làm Minh Chí Côn hoài nghi.
“Cháu nên biết gì?”. Minh Ý hỏi lại, “Cháu chỉ biết là Minh gia không nên nội chiến vì chuyện này. Ông nội, chuyện này dừng ở đây.”.
Minh Chí Côn nhìn cháu trai, cháu trai ông là người đặc biệt giữ nguyên tắc, anh có điểm mấu chốt của mình, người nào cũng không thể vượt qua. Hai năm trước nếu không đứng ra gánh vác Hoàn Vũ, chỉ sợ Hoàn Vũ đã xong rồi.
Ngắn ngủn hai năm, Hoàn Vũ dần dần loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực, công ty cũng bắt đầu tiến vào quỹ đạo. Mà Minh Nhất có người của chính mình và nguồn lực ở công ty, nếu mình cường ngạnh đối phó cháu trai, ông thực không xác định người cháu trai này sẽ làm gì.
Kỳ thật Tiểu Sâm có phải đứa nhỏ Minh gia hay không, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, nghiệm không nghiệm thật sự quan trọng sao? Mà nếu cướp về, nhất định là gióng trống khua chiêng, Minh gia lại xảy ra một vụ tai tiếng.
Nghĩ như vậy, tức giận của Minh Chí Côn dần dần vơi đi, liền nói: “A Nhất, ông không hy vọng cháu tiếp tục gặp gỡ Mậu Hinh, ông biết cô ở dưới lầu nhà trọ của cháu, ông hi vọng cháu chuyển về nhà ở.”.
“Ông nội, ông nên nhớ rõ điều kiện cháu vào Hoàn Vũ là gì, chính là ông không thể can thiệp bất cứ chuyện gì cháu làm, bao gồm cháu ở chỗ nào cùng với ai!”. Minh Ý nói, “Nếu ông cảm thấy cháu không nghe lời ông, ông có thể phế bỏ vị trí của cháu tìm một người thích hợp.”.
Mặt Minh Chí Côn tối sầm, nếu Minh gia còn có ai khác có thể đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, trăm ngàn lần ông sẽ không để Minh Ý lên ngôi vị đó.
“Ông có thể bảo mẹ sắp xếp thân cận, nhưng cháu nhất định không xuất hiện. Ông có thể sắp xếp một Minh phu nhân cho cháu, nhưng mà người ký tên kết hôn nhất định không phải cháu.”. Minh Ý nói xong, liền đẩy cửa xe “Cháu còn có việc, không tiễn người được.”.
“A Nhất.”. Minh Chí Côn gọi cháu trai, “Mậu Hinh, tuyệt đối không thể.”.
Minh Ý nghe xong nở nụ cười: “Ông nội, người bên cạnh cháu, chỉ có bản thân cháu mới quyết định được.”.
Minh Chí Côn có dự cảm không tốt, chuyện năm đó ngàn phòng vạn phòng, nhiều năm như vậy vẫn cứ xảy ra, đây cũng không phải kết quả ông mong muốn.
Ông nhìn thấy cháu trai đi về phía một chiếc xe, cửa xe mở ra, Tiểu Sâm nhìn thấy Minh Ý thì cười đưa tay đòi anh ôm.
Minh Ý lên xe, ôm Tiểu Sâm đặt trên đùi mình, khi đóng cửa xe, anh xoay đầu, nhìn Minh Chí Côn cách đó không xa đang nhìn bọn họ không dời mắt, anh chậm rãi đóng cửa xe, mặt không đổi sắc.