Đọc truyện Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng – Chương 40: Tranh chấp ở tiệc đính hôn
Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngày đính hôn rất nhanh đã đến, tiệc đính hôn xa hoa này cử hành tại sơn trang Tử Loan, sơn trang Tử Loan là hội sở nghỉ phép cao cấp của Tân Thị, Minh gia bao trọn hội trường, hơn hai trăm người được mời, không phú tức quý. Toàn hội trường bố trí tráng lệ, đặc biệt khi vào cửa nhìn thấy hai ngọn đèn thủy tinh chế tạo theo phong cách Châu Âu, liền biết Minh gia tốn nhiều vốn liếng.
Khi Mậu Hinh xuất hiện tại hội trường tiệc đính hôn, tân khách cơ bản đều đã đến đông đủ. Cô mặc lễ phục trễ ngực màu trắng, khe ngực mượt mà phía trước hơi lộ ra, bên gáy trắng nõn nà đeo một vòng cổ trân châu, tóc dài thẳng xõa xuống vai, Mậu Hinh như vậy, thanh thuần động lòng người, khiến mọi người cực kì chú ý.
Minh Nhất Kỳ và vị hôn thê Giang Nguyệt Đình còn đang chào hỏi khách khứa ở xa đã nhìn thấy Mậu Hinh.
Theo lý, Mậu Hinh vừa mới làm kiểm sát trưởng buộc tội Minh Văn Thức, Minh gia hận cô đến nghiến răng, cô không nên xuất hiện ở đây. Nhưng Mậu Hinh không nhịn được nghĩ, nếu Minh Nhất Kỳ trịnh trọng mời mình, cô không tham dự chẳng phải là quá thất lễ.
Mà Minh Nhất Kỳ, vì vụ án Minh Văn Thức, Hoàng Đình bị niêm phong, quyền lợi của anh bị đoạt, trở thành người nhàn rỗi ở Hoàn Vũ, toàn bộ đều do Mậu Hinh, nhìn thấy cô trong lòng anh có thể thống khoái mới là lạ.
Nhưng mà hôm nay là tiệc đính hôn của anh, Mậu Hinh là khách, nhìn thấy cô đương nhiên vẫn phải tươi cười đầy mặt. Anh cho rằng trải qua vụ án kia, Mậu Hinh chưa chắc sẽ tới, không nghĩ đến thế mà cô lại xuất hiện rồi.
“Mậu Hinh thật sự khác hẳn trước kia rồi!”. Giang Nguyệt Đình nhỏ giọng nói với Minh Nhất Kỳ, trước kia Giang Nguyệt Đình đã biết Mậu Hinh chính là một đối thủ rất quan trọng của mình. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô lại xuất hiện khiến người Minh gia kinh ngạc và bất ngờ.
“Còn không phải sao, chính là cô ta buộc tội chú hai.”. Câu lạc bộ Hoàng Đình còn đang chỉnh đốn, còn chưa biết lúc nào mới kinh doanh được, cô có thể không lợi hại sao?
Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình nhìn nhau một cái, chậm rãi đi đến nghênh đón cô.
“Hinh Hinh, hôm nay anh còn nói không biết em có thể tới hay không, nếu em không thể tới nhất định là tiếc nuối của anh. Không nghĩ tới em thật sự đến đây, khiến cho người ta quá bất ngờ, hoan nghênh em.”. Minh Nhất Kỳ tính cách ôn hòa, luôn luôn tao nhã hữu lễ, nói chuyện lại càng như tẩm gió xuân.
“Minh nhị thiếu mời, sao tôi có thể không đến. Lại nói vụ án Minh Nhị gia trước đây tôi chỉ làm việc công, Minh nhị thiếu thông tình đạt lý, đương nhiên hiểu rõ tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình. Hôm nay tôi không đến, ngược lại không phải nói tôi nhỏ mọn sao? Nhị thiếu, anh nói xem?”. Mậu Hinh cười nói.
“Quả nhiên người hiểu anh là Hinh Hinh.”. Minh Nhất Kỳ cười.
“Hinh Hinh, quá nhiều năm không gặp rồi.”. Giang Nguyệt Đình kéo Minh Nhất Kỳ, cười cực kỳ ôn nhu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
“Đã lâu không gặp, Giang học tỷ, Minh nhị thiếu nói chị vô cùng muốn gặp tôi. Hôm nay tôi tới, cũng là cố ý gặp mặt chị, đồng thời cũng chúc mừng anh chị, chúc anh chị trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm.”. Mậu Hinh cười nói.
“Biết em làm kiểm sát trưởng, khiến mọi người giật mình lại cảm thấy bất ngờ, em vẫn ưu tú như thế.”. Giang Nguyệt Đình vẻ mặt thưởng thức và hâm mộ.
“Cảm ơn.”. Mậu Hinh cũng vẫn duy trì nụ cười.
Lúc này cha mẹ Minh gia, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân cũng chậm rãi đi tới, Minh Văn Hiên nhìn thấy Mậu Hinh, ánh mắt đều tỏa sáng.
“Hinh Hinh…Cuối cùng cháu cũng trở lại, cháu cũng biết chú Minh rất nhớ cháu.”. Mậu Hinh thật sự càng lúc càng giống mẹ, đặc biệt là ánh mắt giống hệt Bạch Ngưng trong ký ức của ông. Minh Văn Hiên thở dài, “Cháu đi nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng không liên lạc với chú, thật làm cho chú đau lòng.”.
“Chú, nhiều năm như vậy chú vẫn chẳng thay đổi chút nào.”. Nói xong ánh mắt Mậu Hinh nhìn sang Tống Mạn Vân, năm tháng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người Tống Mạn Vân, bà mặc lễ phục màu tím sậm, đeo đồ trang sức phỉ thúy quý giá, tao nhã ung dung, ánh mắt vẫn lợi hại và thông minh lanh lợi như cũ.
“Dì Tống.”. Mậu Hinh chào.
“Mậu Hinh…” Tống Mạn Vân tươi cười có chút quỷ dị, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy Mậu Hinh vẫn lại xuất hiện, âm hồn không tan.