Đọc truyện Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng – Chương 23: Cô ấy nói ngay bây giờ
Editor: Quỳnh Nguyễn
Từ Luật Chính Tư đi ra, mặt Minh Nhất Kỳ hoàn toàn đen, ngay sau đó anh nhận được điện thoại từ Ngô Diễm, nói tổ truy bắt ma tuý yêu cầu tất cả nhân viên làm việc tại Hoàng Đình tập hợp để tra hỏi.
Nghe xong cuộc điện thoại này, thiếu chút nữa thì anh đập nát điện thoại rồi.
Vào lúc này Minh Văn Hiên gọi điện thoại tới: “Vụ án chú hai con thế nào rồi?”.
“Ba, con sớm đã không còn năng lực rồi, quyền hành công ty đều đã giao ra, loại chuyện này ba nên tìm anh hai.”. Minh Nhất Kỳ nghe được điện thoại của cha liền cảm thấy buồn bực.
“Nếu tìm anh con có ích thì ba đã không phiền như vậy rồi. A Kỳ, con sắp đính hôn, ba hi vọng trước tiệc đính hôn của con diễn ra, chú hai có thể bình an ra ngoài.”. Minh Văn Hiên nói.
Anh đương nhiên cũng hi vọng như vậy!
Hiện nay bên ngoài đã có lời đồn đãi, nói Minh Văn Thức là kẻ khả nghi vụ án hình sự nên bị bắt. Do Minh gia mạnh mẽ áp chế tin tức này, nhưng cảnh sát vẫn không cho nộp tiền bảo lãnh Minh Văn Thức. Còn tiếp tục như vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị truyền thông phơi ra.
“Con sẽ nghĩ biện pháp.”. Minh Nhất Kỳ tắt điện thoại.
Sau khi lên xe, đôi mắt anh bình thường ấm áp lộ ra một chút âm ngoan, sau đó ấn một số điện thoại gọi cho Minh Nhất Hạ.
“Lâm Văn Hi đâu?”. Anh hỏi.
“Văn Hi ở nhà nghỉ ngơi, anh, anh yên tâm đi, Văn Hi sẽ không ra tòa, cô đã đồng ý với em rồi.”. Minh Nhất Hạ nói.
“Không, anh muốn cô ta ra tòa.”. Minh Nhất Kỳ nói xong chậm rãi cười.
“A! Sao lại thế?”. Minh Nhất Hạ khó hiểu.
“Mậu Hinh phụ trách vụ án này, chắc em biết rồi.”.
“Em đương nhiên biết, em còn từng gặp cô ta, mắt cô ta tốt lên, còn làm kiểm sát trưởng, còn phụ trách vụ án này của Văn Hi.”. Vừa nhắc tới Mậu Hinh, Minh Nhất Hạ cũng hận nghiến răng.
“Vậy thì được rồi, bảo Lâm Văn Hi làm chứng, hơn nữa bảo Lâm Văn Hi đi tìm gặp Mậu Hinh, biết chưa? Anh muốn Mậu Hinh ngã đau một lần, để biết người Minh gia không phải dễ trêu chọc như vậy.”. Minh Nhất Kỳ nói.
Minh Nhất Hạ ngay từ đầu còn chưa hiểu, Minh Nhất Kỳ vội vàng nói: “Để cho Lâm Văn Hi đồng ý với Mậu Hinh, cô đồng ý làm chứng. Nhưng ở trên tòa án lại tố cáo kiểm sát trưởng ép người bị hại làm chứng cứ giả oan uổng Nhị gia Minh gia như thế nào.”.
“Được, em sẽ nói với Văn Hi.”. Minh Nhất Hạ nghe xong cực kì hưng phấn nói.
Mậu Hinh hôm nay tăng ca hơi muộn, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện ra mình đã muộn giờ đón con trai.
Cô vội vàng chạy tới nhà trẻ, không thấy được con trai, đang lúc cô vội vã muốn đi tìm cô giáo thì nghe được tiếng còi ô tô.
“Hinh Hinh!”. Tiểu Sâm ngồi trên một chiếc xe Bentley, bé thò đầu ra ngoài cửa kính xe gọi cô.
Mậu Hinh nhận ra xe này là của Minh Ý, thế mà lại là anh.
Đi đến nơi, Tiểu Sâm có chút oán niệm nhìn cô: “Mẹ lại mải làm việc quên con rồi.”.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Mậu Hinh cực kỳ áy náy, cô nhìn Minh Ý ngồi bên tay lái, “Cảm ơn anh.”.
“Không có gì, đúng lúc anh rảnh.”. Minh Ý nói.
“Hừ, nếu không phải con gọi điện thoại cho chú Nhất, thì con đã phải ngồi một mình lẻ loi trong phòng học.”. Tiểu Sâm nói.
“Con gọi điện thoại cho chú? Con có số điện thoại của chú từ bao giờ?”. Ngay chính cô còn không lưu số điện thoại của anh, bé làm sao có thể biết được.
“Lần trước chú Nhất tới nhà mình ăn cơm, chú Nhất để lại số điện thoại, con thấy thì nhớ kỹ.”. Tiểu Sâm nói.
Tiểu Sâm cực kỳ thông minh, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, đặc biệt cực kỳ mẫn cảm với con số, con số đã từng nhìn thấy thì sẽ không quên.
“…” Mậu Hinh không biết có thể nói gì được, chẳng lẽ cô nói Minh Ý đón con trai là sai sao? Nếu không có anh, con trai lại phải ở lại một mình.
Cô biết cô nhiều tật xấu, thường xuyên làm việc quên thời gian, cho nên sẽ muộn thời gian đón con trai.
“Hôm nay con muốn mời chú Nhất ăn cơm.”. Tiểu Sâm nói mạnh mẽ.
“Được, mẹ mời ăn cơm, Minh thiếu muốn ăn gì?”. Mậu Hinh cũng không muốn nợ tình cảm người khác, nói.
“Nấu bát mì sợi cho anh là được.”. Minh Ý vừa chuyên tâm lái xe vừa trả lời.
“…” Trước kia cô đã từng nấu mì sợi cho anh ăn.
Cô đang định nói chuyện, điện thoại di động vang lên, là Tiểu Nam gọi tới.
“Mậu kiểm, Lâm Văn Hi vừa liên hệ với em, cô ấy nói có chuyện muốn nói với chị.”.
“Khi nào nói?”. Tinh thần Mậu Hinh lập tức tỉnh táo.
“Cô ấy nói ngay bây giờ.”.