Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược Bản Beta

Chương 27: Miệng Ngọt Tâm Đắng


Bạn đang đọc Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược Bản Beta – Chương 27: Miệng Ngọt Tâm Đắng


“Ngươi nói ngươi không trách ta?” Tần Vĩ Văn mừng như điên.Mộ Thanh Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa từng trách anh.

Được rồi anh Vĩ Văn, anh gọi Tử Khiêm xuống dưới này giúp em, bài tập ở nhà hắn còn chưa làm xong, chúng em phải trở về sớm.”“Các ngươi chờ đến lúc mẹ ta về đi? Nếu sợ muộn, ta …ta đưa các ngươi về.” Tần Vĩ Văn chân thành giữ lại, chỉ là hắn còn chưa nói xong, Hách Tuệ Như đã về.Sau khi Hách Tuệ Như trở về, ồn ào một trận, cứng rắn đưa cho chị em Mộ gia một bao bánh quy to, lại còn kẹo, mới để hai anh em Tần gia đưa về.Bởi vì có hai cái tiểu gia hoả ở đây, Tần Vĩ Văn thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.Mộ Thanh Nghiên không ngờ, ngày hôm sau Tiền Tiểu Ngọc còn có mặt mũi đến tìm cô.Nhưng mà nhớ tới Tiền Tiểu Ngọc vốn da mặt dày, liền lười trách.Đinh Tú Phương đã chính thức nghỉ việc ở xưởng may, lúc này đang cùng Mộ Thanh Nghiên bàn bạc chuyện mở quán.Nhà bà định mua xe ba bánh, trời tạnh kéo ra chợ bán, thời gian còn lại bán ở cửa nhà.Hai mẹ con cẩn thận tính qua, nếu thuê quầy ở chợ giống như người khác, vừa phí tiền, lúc thời tiết thay đổi, trời mưa, trời lạnh, chỉ có thể nghỉ bán.Ngược lại, dựng sạp trước cửa nhà, không những tiết kiệm tiền, việc buôn bán cũng không bị thời tiết ảnh hưởng.Chuyện mua xe ba bánh dễ làm, chỉ cần có tiền.


Nhưng là dựng sạp ở cửa có chút phức tạp.Lúc đầu, Đinh Tú Phương định như đa số những người bán hàng nhỏ khác, dựng một cái lều bằng vải dầu, nhưng vậy tiết kiệm được một khoản.

Nhưng không hay ở chỗ, vải dầu dễ sụp, không tốt.

Gặp khi gió lớn, mưa to, bọn họ phải nhanh chóng thu lều về không nói, càng phiền hơn là, vải dầu rất dễ hỏng, hỏng lại phải mua mới, vừa mất tiền vừa mất công.Đinh Tú Phương biết khuyết điểm của vải dầu, nhưng tiếc tiền, phải biết rằng dựng một cái liều sắt đắt gấp năm lần lều vải dầu, cũng bằng nửa tháng tiền lương của bà.Nhưng Mộ Thanh Nghiên kiên quyết dựng lều sắt, nguyên nhân rất đơn giản, nhà cô cô nhi quả phụ, lều vải dầu xuất hiện vấn đề lại phải nhờ người ngoài, cầu người vừa mất tiền lại mất công, cô mới không muốn đem thời gian và tiền bạc lãng phí ở đây.Vì thế cô kiên nhẫn thuyết phục mẹ: “Mẹ, vải dầu dễ hỏng, chúng ta vẫn là tốn chút tiền làm lều sắt đi? Tuy rằng đắt chút, cũng không phải không có giá, còn dùng thời gian dài, nói ra còn có lời.”Phân vân giữa hai phương án, Đinh Tú Phương quyết định nghe theo Mộ Thanh Nghiên: “Vậy dựng lều sắt, tuy rằng đắt, có thể dùng nhiều năm, lều vải dầu rẻ hơn, nhưng dùng không được một năm đã hỏng.

Thực tình tính ra, lều vải dầu còn mệt hơn”.Hai mẹ con đang nói chuyện sôi nổi, Tiền Tiểu Ngọc đã tới.Tuy trong lòng Tiền Tiểu Ngọc cảm thấy vừa khổ sở lại vừa nhạt nhẽo, nhưng vẫn ngọt ngào nói: “Thím Tú Phương, hôm nay sao thím không đi làm?”Buổi sáng hôm nay Đinh Tú Phương đi chợ mua đồ ăn gặp thím Triệu, hàng xóm nhà Hách Tuệ Như, thím Triệu đang cùng hàng xóm đàm luận, tối qua trong lúc vô tình đứng bên ngoài cửa sổ nhà Hách Tuệ Như, bà nhìn thấy cảnh, Tiền Tiểu Ngọc trộm tiền của Hách Tuệ Như bị người bắt gặp.Bởi vì tối qua thím Triệu đứng bên ngoài nhìn thấy, hôm nay thấy Đinh Tú Phương, cố ý lôi kéo bà hỏi chuyện, xem Mộ Thanh Nghiên về nhà nói với Đinh Tú Phương như thế nào.Lúc mọi người biết được Mộ Thanh Nghiên chính mắt nhìn thấy Tiền Tiểu Ngọc làm chuyện không biết xấu hổ, nhưng không có đi nói khắp nơi, đều khen Mộ Thanh Nghiên là đứa trẻ tốt, tâm tư thuần khiết.Mọi người đều nói, nhất định là Mộ Thanh Nghiên tin lời Tiền Tiểu Ngọc giải thích với Hách Tuệ Như, cái gì mà “nhặt tiền không phải trộm tiền”.Mọi người còn nói, tuy rằng không phải tận mắt nhìn thấy, theo lời thím Triệu miêu tả, tối hôm qua không phải Tiền Tiểu Ngọc trộm tiền mới là lạ.Đinh Tú Phương định về nhà hỏi Mộ Thanh Nghiên chân tướng sự việc tối qua, bận bịu một hồi lại quên mất.Nhưng mà, trong lòng bà hiểu rõ, bình thường thím Triệu là người không thích thêm mắm dặm muối, hẳn không phải bà vu hãm Tiền Tiểu Ngọc.Tối hôm qua, Tiền Tiểu Ngọc nhất định đã làm chuyện doạ người.Nghĩ tới Tiền Tiểu Ngọc luôn thực thân thiết với Mộ Thanh Nghiên lại là người như vậy, hơn nữa, tối qua làm việc đuối lý, hôm nay lại có thể như người không có việc gì, ưỡn mặt đi lại tìm Nghiên Nghiên chơi như bình thường, Đinh Tú Phương cảm thấy chán ghét Tiền Tiểu Ngọc cực kỳ.Chỉ là bà vốn thiện lương, đối với cô nhóc làm ra chuyện xấu, vẫn cười nói: “Hôm nay thím có chút việc nên không đi làm.

Tiểu Ngọc hôm nay không phải trông cửa hàng sao?”Đinh Tú Phương nói vậy là muốn Tiền Tiểu Ngọc nhanh chút rời đi, đợi Tiền Tiểu Ngọc đi rồi, bà còn dạy dỗ con gái phải có tâm phòng bị, đề phòng Tiền Tiểu Ngọc.Đinh Tú Phương nghĩ lại, càng bực mình hơn là, Mộ Thanh Nghiên không chủ động nói với mình chuyện Tiền Tiểu Ngọc trộm tiền của Hách Tuệ Như, Nghiên Nghiên ngốc nghếch, không phải rất tin tưởng Tiền Tiểu Ngọc chính là quá bảo vệ Tiền Tiểu Ngọc.Này, cả hai điểm đều không được.“Mẹ con trông cửa hàng ạ, mẹ nói hôm nay nhập hàng muộn, cho nên con ra ngoài chơi một chút.” Tiền Tiểu Ngọc vẫn đang nguỵ trang thành cô gái ngoan ngoãn lễ nghĩa, không biết rằng ở trong mắt hai mẹ con, cô ta chỉ là rác rưởi.Đinh Tú Phương nghiêm mặt, gật đầu: “Ừ.” Nghĩ tới Tiền Tiểu Ngọc ở đây, hai mẹ con nói chuyện cũng không thoải mái, Đinh Tú Phương quyết định làm việc khác: “Nghiên Nghiên, con chơi đi, mẹ đi đến quán thợ rèn.”Đinh Tú Phương đi rồi, Tiền Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng ôm lấy Mộ Thanh Nghiên : “Nghiên Nghiên, chuyện ngày hôm qua ngươi không hiểu lầm chứ? Còn có, ta rời đi, Tần Vĩ Văn có nói gì không?”Lúc này, Mộ Thanh Nghiên không lập tức đẩy cô ta ra, để cô ta ôm, nhìn cô ta thật sâu một cái, miệng bắt đầu nói: “Chuyện ngày hôm qua? Nga! Ngươi là nói đến chuyện tối qua ngươi nhặt được tiền trong nhà dì Tuệ? Chuyện kia có gì mà hiểu lầm? Mọi người chúng ta đều tin tưởng ngươi.


Hôm qua lúc ta đi về, dì Tuệ còn nói với ta, chuyện kia nhất định không được nói bừa, miễn cho người khác hiểu lầm.”“Thật sự?” Tiền Tiểu Ngọc mừng rỡ.Mộ Thanh Nghiên nghiêm trang nói dối: “Đương nhiên là sự thật.

Ngươi có biết dì Tuệ có bao nhiêu thiện tâm, đương nhiên sẽ không hại ngươi.

Còn ta, chúng ta luôn luôn là bạn tốt, người là người thế nào ta còn không biết sao?”Mộ Thanh Nghiên nói khiến Tiền Tiểu Ngọc cười rực rỡ, chỉ là cười xong cô phát hiện một vấn đề: “Ai, Nghiên Nghiên, hôm nay mẹ ngươi có việc gì mà không đi làm? Không phải mấy ngày nay, xưởng may kiếm được rất nhiều tiền sao? Còn có, mẹ ngươi đi đến quán thợ rèn làm gì?”Xem ra Tiền Tiểu Ngọc còn chưa biết chuyện Mộ Thanh Nghiên làm đồ hấp tương, rau trộn ăn ngon.Mộ Thanh Nghiên cảm thấy, Tiền Tiểu Ngọc thực sự khiến người chán ghét, chuyện nhỏ nhặt của mình cũng bị để ý, đây là muốn nắm chặt mình sao.


Cô nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Bà ngoại ta bị bệnh, mẹ muốn đi thăm bà, đến quán thợ rèn là lấy đồ gì đó cho bà ngoại.

Được rồi, ta phải đi giặt quần áo, ngươi nếu rảnh, giúp ta lấy ít nước giếng?”Kiếp trước, bà ngoại đã làm rất nhiều việc độc ác với nhà cô, Mộ Thanh Nghiên nguyền rủa không chút áp lực.Thấy Mộ Thanh Nghiên dám sai mình làm việc, Tiền Tiểu Ngọc muốn tức giận, nhớ tới tối qua lúc cầu cô ta giúp mình thu chai bia, mình đã hứa sẽ giúp Mộ Thanh Nghiên làm việc, hoả khí lập tức tắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.