Đọc truyện Quân Tâm – Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc – Chương 9: Huyết mai
Tiết trời đông hàn, băng đóng một lớp dày trơn trượt trên nền đất, trong phủ mọi loại lễ nghĩa đều phải ngừng lại. Tẩm phòng dâng lên hương hoa hồng nồng nàn, Ngọc Thư, Ngọc Họa hầu hạ Khuynh Thành chải đầu, thuận tiện kể ít chuyện trong phủ.
Ngọc Họa tính khí có chút nóng nảy:
– Bên Đông phu nhân cuối cùng tối qua cũng đã được Vương gia viên phòng rồi!
Khuynh Thành không ngạc nhiên cho lắm:
– Đông Hiền Anh là người của Vương phi tiến cử, nàng ta chịu khổ mấy mươi ngày cũng đã được toại nguyện!
Ngọc Thư cẩn thận vấn chủ nhân một cái đọa mã kế, lại cài thêm mấy đóa hồng mai:
– Vương phi cũng thật ép người, Đông phu nhân một tháng mới được viên phòng, không ngại nàng ta ghi hận?
Khuynh Thành sờ sờ tóc, mỉm cười:
– Đông Hiền Anh làm người không đơn giản, Vương Trường Nhạc từ nhỏ lại được nuông chiều, sợ rằng không phải đối thủ của nàng ta!
Khuynh Thành ra trước cửa, nhìn hướng đối diện, cổng lớn viện bên kia cuối cùng sau một tháng im hơi lặng tiếng cũng đã đông vui tấp nập, hạ nhân ra ra vào vào không ngớt. Ngọc Thư che ô tránh đi mưa tuyết giúp nàng:
– Hôm nay điện hạ dùng cơm cùng Đông phu nhân!
Khuynh Thành hơi nhếch môi cười, người chán chường nhất phủ lúc này phải là Vương Trường Nhạc.
Vương Trường Nhạc tuy là người đưa Đông Hiền Anh đến phủ, lại nâng lên làm một phu nhân, nhưng bị đoạt sủng vẫn không mấy dễ chịu. Ngoài Vương Trường Nhạc, trước giờ Ân Vương cũng chỉ dùng thiện với Đông Hiền Anh.
Trường Nhạc xoa xoa thái dương, hỏi tì nữ một câu vô nghĩa:
– Xuân Lan, ngươi xem bên Đông thị thế nào rồi?
Xuân Lan đoán được tâm trạng chủ nhân, an ủi lời nói:
– Vương phi, người là chính thê, hà tất gì so đo với một thiếp thất? Vả lại chính người cho Đông phu nhân được phép viên phòng, người bảo đi hướng Đông nàng ta sẽ không dám đi hướng Tây!
Trường Nhạc nghĩ thông suốt một chút, hồi lâu mới nhàn nhạt:
– Miễn là Đông thị đừng lưu lại hài tử, nếu không đừng trách bản phi độc ác!
Ba mươi tết.
Hồng đăng treo cao nơi hành lang, trước mỗi cửa viện đều dán câu đối, rèm cũng đổi sang màu đỏ, tươi tắn hoa lệ.
Lệ thường mỗi năm Ân Vương phủ đều tổ chức gia yến mừng năm mới, cũng coi như là cơm đoàn viên. Những năm trước Ân Vương đơn giản một bữa rượu nhạt sau khi dự đại yến từ Hoàng cung về, nhưng năm nay Vương phi đã cưới, thiếp thất đã nạp, gia yến liền vô cùng khoa trương, sơn hào hải vị chỉ thừa không thiếu.
Khuynh Thành chậm rãi ôm bụng đi vào giữa điện, ngoài Vương phi, cũng chỉ có nàng là hoài thai, đương nhiên thập phần bị chú ý. Khuynh Thành cẩn thận từng bước chân một, tâm trạng có chút bất ổn, dự cảm không lành.
Gia yến náo nhiệt, ngự ở trên cùng là Ân Vương và Vương phi xứng đôi như tiên đồng ngọc nữ.
Khuynh Thành nhìn đối diện, Ngọc Trắc phi thần sắc nhợt nhạt, tuy rằng y phục diễm lệ, son phấn dày đậm. Bên phải nàng, Đông phu nhân áo màu mận thêu hồ điệp sống động tươi mới. Bên kia, Ngọc Đại tiểu thư một thân y phục trắng tinh thuần khiết, lại thắt lưng đỏ rực, lộ ra dáng người mảnh dẻ mềm mại. Khuynh Thành cảm nhận tỉ muội Ngọc gia tuy ngồi cạnh nhau nhưng tựa hồ như có một bức tường xa cách.
Hoàn Nhan Vô Hạ ngắm nhìn Khuynh Thành, hắn không thiếu nữ nhân, nhưng vẫn thiếu người thật lòng yêu hắn. Chính sự bận rộn, mấy hôm nay, hắn chưa một lần đến thăm nàng. Một phần cũng vì hắn không thể đối mặt được, hài tử sắp thành hình kia sẽ không có cơ hội nhìn thấy mặt trời.
Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày xuyên suốt phượng mâu vào ly rượu hổ phách, rất lâu mới gượng cười, nhìn Khuynh Thành:
– Bản Vương cảm động nàng mang thai vất vả, nàng cùng ta một chén!
Khuynh Thành liễu nhược đứng dậy:
– Thiếp thân cảm tạ Vương gia!
Chén rượu ấm nóng trôi qua cổ họng nàng, để lại dư vị cay siết lan tràn khóe môi.
Dưới sảnh, nhạc công sênh ca tấu đệm, vũ cơ tay áo vung điệu múa thanh bình. Trong tiếng ồn ào đó, Ân Vương phi hạ lệnh nhà bếp đưa tráng miệng lên, trái cây mùa đông tuy không phong phú nhưng đều được sấy dẻo thập phần ngon mắt.
Khuynh Thành nghe mồ hôi lạnh tuông ra thấm vào lưng áo, bụng quặn đau, dưới thân tuôn trào một mảng ẩm ướt, nàng chạm tay vào.
Là máu!
Khuynh Thành níu lấy áo Ngọc Thư, nàng gục xuống, không nói được.
Ngọc Thư kinh hoảng dâng lên, gấp gáp:
– Vương gia! Phu nhân không xong rồi!
Hoàn Nhan Vô Hạ siết tay thành quyền, phượng mâu tối tăm, hắn liền xốc Khuynh Thành lên tay ôm nội điện, mà Vệ Thái y tay hòm tay thuốc cuồng chân theo sau.
Vệ Thái y rõ ràng tình cảnh, khẽ giọng báo cáo:
– Thai nhi đã không còn, như ý điện hạ!
Hoàn Nhan Vô Hạ nhắm mắt, toàn thân u ám kì dị, hắn gằn giọng:
– Nàng ấy, có nguy hiểm đến tính mạng?
Vệ Thái y chấp tay:
– Phu nhân chỉ tạm thời mất máu, không nguy hiểm. Bất quá, điều dưỡng ít nhất ba năm mới có thể tiếp tục hoài thai!
Hoàn Nhan Vô Hạ nâng nâng mí mắt, Hồng hoa tán trong ly rượu của nàng quả thật hắn đã quá tay. Bên ngoài, Quang Từ công công cho thị vệ khám xét sơ sài, dù gì đứa nhỏ không giữ được cũng là ý của chủ nhân.
Hoàn Nhan Vô Hạ vừa định bãi miễn gia yến, thì Đông Hiền Anh không rõ vì sao lại ngất xỉu, Vệ Thái y nhìn sang Ân Vương, rồi mới bắt mạch, nét mặt ông trở nên thông suốt hơn:
– Điện hạ, Đông phu nhân đã hoài thai hơn một tháng! Xin chúc mừng!
Hoàn Nhan Vô Hạ không rõ hỉ nộ, ngũ vị tạp trần, nhàn nhạt:
– Ban thưởng!
Vệ Thái y nhìn quanh quẩn, có ý bẩm báo, Hoàn Nhan Vô Hạ khó hiểu trong lòng, cũng đoán được đã xảy ra chuyện:
– Có gì không tốt sao?
Vệ Thái y ngập ngừng:
– Điện hạ, Đông phu nhân có lẽ cũng đã trúng Hồng hoa tán…
Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày, hắn nhìn Quang Từ quản gia mấy lượt, chỉ thấy ông đổ mồ hôi lạnh rồi lắc đầu. Rõ ràng hắn chỉ hạ dược duy nhất Khuynh Thành, vì lẽ gì Đông Hiền Anh cũng trúng độc.
Hoàn Nhan Vô Hạ nén hỏa giận nơi đáy lòng, sinh mệnh nhi tử hắn, chỉ có thể do hắn quyết định. Hoàn Nhan Vô Hạ nghiến răng, gằng từng tiếng một:
– Tra!
Vương Trường Nhạc lấm tấm mồ hôi, nàng bấm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, cảm giác nhấp nhổm không yên. Nàng càng nhìn Hổ Phách tì nữ bên cạnh Đông Hiền Anh, càng thấy nham hiểm. Vương Trường Nhạc giằng xé khăn tay, nàng thoáng nhận ra Đông Hiền Anh không hiền lành như vẻ bề ngoài, sợ rằng nàng ta đã từ lâu đào một cái bẫy, chỉ đợi hàng nhảy xuống.
Quang Từ quản gia sau mấy canh giờ thì cho hai nhân áp giải Thu Cúc đến. Vương Trường Nhạc hít một hơi lạnh, tính toán lời nói trong đầu.
Quang Từ quản gia bẩm báo:
– Điện hạ, nô tài vô dụng, không tra ra gì, bất quá, Thu Cúc là người cuối cùng chạm vào món trái cây tráng miệng chứa Hồng hoa tán mà Đông phu nhân đã dùng!
Vương Trường Nhạc điệu bộ bình tĩnh, môi đỏ khẽ mở:
– Thu Cúc, em có gì oan khuất cứ nói, em theo bản phi từ nhỏ, bản phi sẽ không để em bị giá họa!
Một câu của Vương Trường Nhạc đã đẩy mọi tội trạng sạch sẽ về phía Thu Cúc, lại thuận tiện giải oan hộ nàng ta. Chuyện này nếu truy đến cũng chỉ là do Thu Cúc, không can hệ chính thê nàng.
Thu Cúc bò dưới sàn lạnh, khóc lóc đến thương tâm liệt phế:
– Vương phi, người phải tin nô tì, nô tì hôm nay được cử phụ trách phòng bếp, đang trông coi thì thấy một tì nữ lạ mặt vụng trộm đến bên mấy mâm hoa quả. Nô tì đi đến xem thì nàng ta chạy mất, sợ có sai sót, nô tì mới tự mình kiểm tra lại đồ tráng miệng. Không ngờ…không ngờ…Quang Từ quản gia đến nói nô tì hạ độc…hạ độc này kia! Nô tì vô tội!
Vương Trường Nhạc lấy khăn thấm lệ, ẩn ẩn nước mắt, làm ra điệu bộ đau lòng:
– Sao có thể, trong Vương phủ không thể có người lạ mặt được?
Thu Cúc được dịp càng thêm nháo, còn muốn lấy cái chết minh oan. Ầm ĩ một tối, cuối cùng, Ân Vương gia chỉ phạt Vương Trường Nhạc tội thất trách, giam lỏng trong viện một tháng. Còn Thu Cúc thì bị đánh ba mươi trượng, so với tội trạng xe em ra đều nhẹ.
Ân Vương phủ chìm trong đông hàn lạnh lẽo mà im hơi lặng tiếng.
Nguyên tiêu.
Cấm Thành, đại triều đầu năm.
Hoàn Nhan Vô Hạ khoác thân Vương lễ phục, vạt áo đen thêu một đôi bạch long không vuốt, không râu, đứng giữa Thái Hòa điện. Hắn cau hẹp ánh nhìn kẻ đang ngự trên ngai vàng kia, hoàng bào vàng nhạt, nổi rõ họa tiết kim tuyến cửu long vờn mây sống động, tâm không ngừng rung lên.
Chín chín tám mốt tiếng trống vang vọng trầm đục, tùng sinh ly loạn.
Giữa sân rồng, quần thần cửu bái:
– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Đầu năm, phần lớn là tấu chương vấn an, không có gì nhiều. Hoàn Nhan Vô Tôn nhìn quan viên đại thần, lòng nhàn nhạt tư vị tự mãn, đây chính là giang sơn của hắn.
Thông tri tiểu quan bên ngoài quy củ đi vào, khẽ bẩm báo:
– Hoàng thượng, Tương Liêu Hầu một người một ngựa từ Liêu Châu hồi kinh, hiện giờ đang trước Ngọ môn cẩn xin cầu kiến!
Hoàn Nhan Vô Tôn khẽ nhăn mặt:
– Truyền!
Tương Liêu Hầu dáng người oai vệ, râu hùm hàm én mày ngài, tuổi đã ngũ tuần, nhưng vẫn uy nghiêm vô cùng, hai bên sườn hông mang đại đao, cả thân giáp phục sáng hoắc mà đai lưng đỏ rực đúc đồng:
– Thần Tương Liêu Hầu tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hoàn Nhan Vô Tôn nhìn vị nguyên lão tam triều này, đây là thân tín của Tiên đế, đã từng vì Tiên đế mà vào sinh ra tử, sinh mạng không tiếc. Trên người Tương Liêu Hầu có ba vết chém sâu, một vì hộ giá Tiên đế, một vì chính chiến tám năm dẹp loạn Nam Ô, vết cuối cùng, vào ngày Tiên đế mất, liền tự tay chém xuống tế máu quanh mộ phần.
Hoàn Nhan Vô Tôn đương nhiên kính nể:
– Hầu gia không cần đa lễ. Khanh hôm nay không quản xa xôi mà hầu triều, ắt là có việc khẩn?
Tương Liêu Hầu ồm ồm giọng nói:
– Bẩm Hoàng thượng, mùa đông năm trước khắc nghiệt, băng tuyết trên núi liền đóng một lớp dày, bây giờ tuy vừa vào xuân, nhưng trời lại chuyển đột ngột, nắng to dần lên, băng tuyết tan nhanh, hiện đang hình thành lũ quét. Thần đã đệ tấu chương dâng lên Hoàng thượng, nhưng trên đường đến kinh, người chuyển tấu đã gặp lở tuyết mà chết, thi thể còn chưa tìm thấy!
Quần thần xôn xao, bàn ra tán vào. Tương Liêu Hầu liền nói tiếp:
– Hôm nay thần ngàn dặm đến đây, cúi xin Hoàng thượng cắt cử thêm nhân lực và lương thực để thứ nhất tu sửa đê điều, thứ hai là cứu trợ nạn dân!
Cả sảnh triều đang ồn ào bỗng im lặng như tờ, ai đâu lại muốn phải đến nơi đầu sóng ngọn gió, nếu làm tốt chưa chắc được thưởng, nếu làm xấu, lại bị phạt. Mà chưa kể sạt lở lũ quét mất mạng lúc nào không hay.
Hoàn Nhan Vô Tôn quét mắt xuống lần lượt, ai nấy đều thập phần lo sợ, chỉ có Ân Vương một bộ dáng điềm nhiên không mảy may lo lắng, nhắm mắt định tâm, Hoàn Nhan Vô Tôn nhạt môi cười:
– Để cứu tế nạn dân Liêu Châu, trẫm quyết định mở quốc khố, lấy năm ngàn lượng hoàng kim, năm tấn lương thực. Lại truyền hai trăm vệ binh hộ tống. Trên đường đi, qua mỗi châu, Tri châu phải góp một tấn lương thực, một trăm phu sai!
Tương Liêu Hầu vừa dợm bước định tạ ơn thì lại nghe Hoàng thượng nói tiếp:
– Tuyên Ân Vương đảm nhiệm chức vụ Khâm sai Đại thần, ra sức cứu tế nạn nhân Liêu Châu, không được sơ xuất. Hai ngày nữa khởi hành rời kinh!
Hoàn Nhan Vô Hạ tuy đã đoán biết được, nhưng trong lòng vẫn dâng lên khinh bỉ, thở dài chán nản. Vừa hồi phủ, hắn hết nhìn Chu quân sư lại nhìn đến La thủ vệ:
– Lần này Hoàng thượng là có ý gì?
La thủ vệ quắc mắt:
– Hoàng thượng giết Tiên đế được, thì giết người cũng được, lần này chỉ sợ Vương gia đi dễ khó về!
Hoàn Nhan Vô Hạ thật muốn mắng tên thuộc hạ lỗ mãng này:
– Bản Vương không màng sinh tử, nhưng nghiệp lớn chưa thành, liền không cam tâm, cũng không muốn các vị thê thiếp kia thành quả phụ!
Chu quân sư ý tứ mỉm cười:
– Hoàng đế muốn hạ thủ với người, cũng phải xem sắc mặt Liêu Hầu gia nữa. Liêu Hầu gia khi xưa từng là Nguyên soái Đại Quốc, dẫn quân trăm trận trăm thắng, là thân tín thủ túc của Tiên đế. Liêu Hầu sẽ không để tôn tử của Tiên đế bị sát hại!
Hoàn Nhan Vô Hạ thoáng chút suy tính, hồi lâu mới phân phó:
– Được rồi, chuẩn bị hành trang lên đường. Bản Vương tự có tính toán. Đường đi xa xôi, cẩn thận vẫn hơn!
Ân Vương sắp rời phủ, đương nhiên tất cả hậu viện đều được báo qua. Khuynh Thành gượng người ngồi dậy, trong lòng một chút tâm trạng cũng không có. Nàng chải đầu trang điểm, khi thấy mình trong gương tươi tắn dung nhan, mới bước chân ra ngoài. Đã nửa tháng từ ngày đứa nhỏ mất đi, nàng vẫn không ngừng nghe ngóng, tin tức tựu lại cũng chỉ có thể mơ hồ đoán rằng Hồng hoa tán khi đó là can hệ đến Vương Trường Nhạc.
Mùa đông sắp qua, nhưng băng tuyết vẫn còn, sương khí thê lương lạnh lẽo.
Khuynh Thành nhìn huyết mai nở đỏ vườn, tự cười, màu hoa đỏ như chính màu máu nàng trúng độc đêm giao thừa. Nàng sờ sờ bụng, hài tử thật sự đã không còn, đã không còn nữa…