Đọc truyện Quân Tâm – Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc – Chương 4: Linh San Đại Tự
Xe ngựa của Khuynh Thành sau một ngày dài đi chậm cũng đến được ngôi chùa đặt bài vị Tú di nương. Khuynh Thành vén rèm cửa nhìn lên, đập vào mắt là ba chữ “Linh San Tự” khảm vàng ròng hoa lệ. Người dâng hương vẫn đông tấp nập, dù bây giờ mặt trời đã sắp lặn, chỉ còn mấy tia sáng leo lét phía xa.
Một chú tiểu chừng mười tuổi chấp tay chào, lại mời nàng vào trong phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn, sau khi nàng rửa qua mặt mũi, liền đưa đường nàng đến nơi đặt bài vị.
Khuynh Thành thay thiền phục, đốt trầm hương, thong thả viếng sinh mẫu.
Trời đã nhạt nắng nhưng vẫn hanh hao và lặng gió.
Hoàng cung Đại Quốc, còn gọi là Cấm Thành, ngụ ở Thần Đô cũng là kinh sư, lúc này, trong Ngự thư phòng.
Hoàn Nhan Vô Tôn hiện là Đương kim Thánh thượng, năm xưa một đường từ Thái tử đi lên, quang minh chính đại. Dù trời đã tối, hắn vẫn miệt mài bên chồng tấu sớ. Ánh đèn vàng vọt chiếu bóng người rung rung trên tường. Tô Tổng quản, công công tâm phúc hầu hạ ngự tiền kính cẩn bẩm báo:
– Người đã tới, thưa bệ hạ.
Hoàn Nhan Vô Tôn ngừng bút, nét mặt u ám hẳn:
– Truyền!
Không khí trong điện im lặng như tờ, có thể nghe được tiếng ngọn nến cháy phừng phừng.
Ám vệ Hoàng đế khoác hắc y nhanh nhẹn tiến vào:
– Hồi Hoàng thượng, thần đã điều tra, phía sau Linh San Tự, quả thật nơi đó có một mỏ sắt lậu. Mỗi ngày đều có gỉ sắt và nước đục thải ra ngoài con suối sau núi Linh San.
Hoàn Nhan Vô Tôn đáy mắt âm lãnh đến đáng sợ:
– Nói xem, là ai to gan vậy?
Ám vệ ngần ngừ giây lát, giọng nói có chút lạc đi:
– Bẩm, là Ân Vương! Cứ mỗi tháng vào mùng năm và hai mươi, Ân Vương điện hạ lại lên Linh San Tự dâng hương!
Hoàn Nhan Vô Tôn đập bàn, mặt tối sầm lại, đây là thứ hắn muốn nghe, nhưng cũng là thứ hắn không muốn nghe nhất:
– Khá lắm! Khá lắm! Mẫu hậu thật dự đoán không lầm!
Ám vệ lui rồi, Tô công công mới nhẹ nhàng dâng lên ly trà gừng, mặc dù vẫn còn run lẩy bẩy, sợ bị vạ vào thân.
Đột ngột ông nghe Hoàng thượng yếu ớt hỏi:
– Ngươi xem, Tiên đế đã làm gì mà bây giờ tôn tử của người lại tương tàn như vậy?
Tô công công không dám đáp, đây là việc mà ông không thể xen vào:
– Hoàng thượng, người uống trà…
Hoàn Nhan Vô Tôn nhấp môi:
– Phụ hoàng có mười một người con trai, bây giờ chỉ có bốn người còn sống. Tam đệ vì bất kính mà bị đày ra biên ải, Thập đệ thân mình trúng độc mà bị liệt đôi chân, bây giờ Thất đệ lại có ý mưu phản…
Ngừng một chút, Hoàn Nhan Vô Tôn lại nói:
– Truyền ý chỉ của trẫm, ngày hai mươi tháng bảy tới, trẫm muốn tận hiếu với Thái hậu, đi Linh San Tự bái phật cầu phúc.
Sáng sớm.
Ân Vương lên đường cùng mười thị vệ hộ tống. Người ngựa một mạch hơn nửa ngày đường mới đến nơi.
Trụ trì chùa Linh San tự mình ra tiếp đón, khi đã yên vị trong phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ mới lấy ra chuỗi hạt:
– Trụ trì, phiền người có thể xem hộ bản Vương xuất xứ của loại ngọc này?
Linh San Trụ trì đưa lên mũi ngửi, lại nhìn từng viên một, chuỗi ngọc mười hai viên to trò đều đặn, mang một màu vàng như hổ phách, óng ánh tươi đẹp, lại thơm hương thảo dược, không phải vật tầm thường:
– Vương gia, theo như bần tăng thấy, chuỗi này là bích dược, chỉ một nơi mới có thể giám định cho người!
Hoàn Nhan Vô Hạ trong lòng khấp khởi mừng thầm:
– Trụ trì cứ nói?
– Ngọc gia trang.
Ngọc gia trang chính là phường buôn ngọc tốt nhất ngàn dặm quanh kinh thành. Hằng năm một nửa số ngọc được dùng trong cung cấm đều từ Ngọc gia trang tuyển chọn. Bất quá, Ngọc gia kia là họ ngoại của Liên Từ Thái hậu Kim thị, sinh mẫu Đương kim Thánh Thượng, cho nên không thể dùng tiền, càng không được dùng quyền mà ép hỏi.
Tuy vậy, Ân Vương vẫn từ tốn:
– Tạ đại sư chỉ điểm!
Quá trưa, Hoàn Nhan Vô Hạ bắt tay vào làm việc chính, hắn đổi sang y phục thường dân, tự mình cùng thủ vệ thân tín La Hữu đi vào mỏ sắt. Bên trong mỏ, hơn hai trăm nô dịch đang hì hục rèn sắt thành thép, chế tạo vũ khí, từng mẻ thương, kiếm, chùy, đao,… lần lượt ra lò.
Mỏ sắt nóng hầm hập, một tên sai phái nhận thấy người đến, liền bước ra bái kiến:
– Chủ nhân!
– Tiến độ thế nào rồi?
– Một tháng nữa, thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành!
Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn tên sai phái trước mặt, hắn đã trên bốn mươi tuổi, sẹo mới sẹo cũ chằng chịt đầy người, thuận miệng hỏi:
– Ngươi lăn lộn giang hồ nhiều năm, có biết Ngọc gia trang?
– Chủ nhân, trăm năm trước Ngọc gia nổi tiếng dụng độc trong giới, ai lại không biết, chỉ là khoảng vài chục năm nay, Ngọc gia chuyển qua kinh thương, với giới giang hồ không còn qua lại.
Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày, nội tâm liền dâng lên suy nghĩ:
– Độc?
Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn sang thân tín bên cạnh. Hai thân tín của hắn, một là vị Chu Quân sư, nổi tiếng trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Còn người hiện tại đang cùng đi chính là là Ngự tiền Thị vệ dưới trướng Tiên đế, võ công cao cường. Sau sự biến Đương kim Thánh thượng lên ngôi diệt khẩu toàn bộ người cũ, được ân cứu mạng của hắn mà theo phục tùng, là La Hữu.
Đêm đã khuya. Trong phòng nghỉ nằm khuất sau rừng đào Linh San Tự. Hoàn Nhan Vô Hạ trầm ngâm hồi lâu:
– Bản vương muốn xem xét tình hình trong Ngọc gia trang, nếu đã biết dụng độc, thì bài thuốc năm đó phụ hoàng dùng hằng ngày có thể xuất phát từ nơi này!
La Hữu không cho là phải:
– Vương gia cẩn trọng. Chuyện này quá mức trở ngại, không thể mạo hiểm!
– Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Cứ nghe theo ta, tối ngày mai xuất phát!
Phía bên kia rừng đào, trong một căn phòng khác, Vương Khuynh Thành thẫn thờ một mình, bóng dáng cô độc in trên vách gỗ, nàng len lén lau nước mắt.
Ngọc Thư đỡ tay nàng:
– Tiểu thư, người định khi nào hồi phủ?
– Đây đã là đêm thứ hai ta ở lại Linh San Tự rồi à?
Ngọc Thư gật đầu, tính toán thời thần:
– Thưa tiểu thư, nếu sáng sớm ngày mai bắt đầu đi, trước tối mai, sẽ về tới phủ.
Khuynh Thành thở dài, còn chưa tiến cung, làm sao biết ngày về, đời này nàng có thể thắp hương sinh mẫu lần sau không, khó có thể nói trước:
– Em sắp xếp đi, ngày mai hồi phủ!
Sáng hôm sau, Khuynh Thành trở mình dậy trong tiếng sấm sét đì đùng, vừa mở cửa sổ, hơi lạnh ùa vào khiến nàng rụt tay lại. Bên ngoài, mưa như nước trút
Ngọc Họa lo lắng:
– Tiểu thư…
Khuynh Thành cau mày, thêm một ngày cũng tốt:
– Không vội, nếu trời không chuyển. Thì ngày mai hãy đi!
Nhưng may sao, đến trưa, trời hửng nắng, Ngọc Thư, Ngọc Họa hí hửng sắp xếp hành lý, dìu Khuynh Thành lên xe.
Đoàn người nàng đi gồm hai chiếc xe ngựa, chiếc thứ nhất chở nàng, xe gấp ba lần xe ngựa bình thường, trước xe có cửa đóng kín, lại phủ rèm ngăn ánh sáng. Xe rộng dài, nàng có thể nằm thoải mái. Nhìn hai nàng hầu chen chúc trong xe ngựa nhỏ hẹp phía sau, Khuynh Thành tự nhủ sinh ra trong gia đình giàu có thật tốt.
Sau cơn mưa, đường xuống núi lầy lội, xe nhích dần từng quãng một. Đến tối, mới đi được hơn nửa đoạn đường, phu xe đành tìm cho nàng một khách điếm, tạm thời ngủ qua đêm.
Trong đêm, bóng tối mịt mờ bao phủ, mây đen che kín nguyệt quang, rất thích hợp làm chuyện mờ ám.
Ân Vương Hoàn Nhan Vô Hạ một thân hắc y cẩn thận.
– Vương gia!
Tiếng Chu quân sư lo lắng.
Hoàn Nhan Vô Hạ liều mình lần này không phải lần đầu, hắn cười nhạt:
– Giang sơn không dành cho kẻ hèn nhát!
Nói xong, liền xốc áo đi cùng La thủ vệ.
Đầu canh ba.
Địa thế Ngọc gia trang không hiểm trở, lại bình thường như những gia đình phú hộ khác. Thoạt nhìn không có nghi ngờ gì, Hoàn Nhan Vô Hạ nhẹ bước như mèo đêm, cuối cùng cũng tìm được phòng chế tác ngọc.
Bên trong là hơn mười bồn dược lớn ngâm ngọc, mỗi bồn một hương, bồn hoa hồng, bồn hoa mai, bồn ngọc lan,… Hoàn Nhan Vô Hạ dạo quanh một vòng, không có gì đáng kể. Bèn rời đi, tìm đến Thư phòng.
Thư phòng có nhiều đơn thuốc tạo ngọc. Trên bàn làm việc, Hoàn Nhan Vô Hạ tìm thấy một ấn tín Ngọc gia, dưới ấn tín ấy, là nhiều khế ước do nhiều người viết khác nhau.
Hắn lẩm nhẩm:
– Thuốc bỏ thai của Hàn phu nhân đặt, thuốc thúc sinh của Trần phu nhân, thuốc hạ độc lâu năm của Vương phu nhân,…
Đến đây, Hoàn Nhan Vô Hạ mơ hồ hiểu, để tránh bị họa diệt môn, Ngọc gia luôn bắt buộc người mua thuốc tự tay viết đơn thuốc, rồi ấn tín, chỉ tay cả hai bên. Lấy nó như một thứ uy hiếp tránh bị diệt khẩu. Như vậy, nếu Thái hậu hoặc Hoàng đế mua đơn thuốc hạ độc lâu dài Tiên đế, ắt hẳn phải có đơn lưu trữ. Chỉ là đơn này quá hệ trọng, chắc chắn đã được cất giấu rất kĩ càng.
Một tốp tuần đêm đi ngang qua hành lang, đúng lúc đó, La Hữu làm làm đổ giá bút, tiếng loảng xoảng vang vang trong đêm tối nghe rõ mồn một.
Tốp tuần đêm nghi hoặc:
– Ai đó?
Hoàn Nhan Vô Hạ nghiến kẽ răng, nhìn La Hữu:
– Rút thôi!
La thủ vệ lùi lại sau bảo vệ để chủ nhân đi trước.
Tuy nhiên vừa ra khỏi hành lang thứ hai, Hoàn Nhan Vô Hạ bị phát hiện, buộc phải giao chiến trực diện. Nhìn bên kia, La thủ vệ cũng đang rối rắm xoay xở. Tẩu vi thượng sách, Ân Vương nổi tiếng phong lưu không thể chết như một tên trộm vặt được. Cả hai sau mấy hiệp đánh trả, liền tách ra làm hai hướng, giao hẹn gặp nhau ở bìa rừng.
Hoàn Nhan Vô Hạ sau khi thoát khỏi Ngọc gia trang, thì dừng lại bên một con suối rửa mặt, hắn chợt thấy dòng máu kỳ lạ từ đâu nhỏ xuống nước, Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn vào lòng bàn tay, bất ngờ phát hiện hàng loạt những chấm li ti như đầu kim hiện lên. Hắn vén tay áo, gân máu đỏ nổi từng mạch từng mạch đập nhanh liên hồi:
– Chủ nhân! Người không sao chứ?
Tiếng La thủ vệ từ đằng sau.
Hoàn Nhan Vô Hạ vẫy hắn đến:
– Ngươi nhìn xem?
La thủ vệ liền biến sắc:
– Tố nữ châm! Độc này phát tác sau một ngày, sẽ khiến mạch máu dần phì đại đến vỡ ra mà chết!
– Tố nữ châm? Thứ này có giải dược không?
La Thủ vệ hơi bối rối, không dám nói rõ:
– Chủ nhân, giải dược này… thật rất… rất… kì dị.
Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày khó hiểu:
– Ngươi nói đi.
La thủ vệ vẫn ấp úng:
– Máu trinh nữ!
Hoàn Nhan Vô Hạ bật cười:
– Giải dược này đơn giản quá thể, kiếm một trinh nữ làm nàng ta bị thương lấy chút máu về đây!
La thủ vệ ngập ngừng:
– Chủ nhân, đây là máu…à không…xử nữ màng…à… của…trinh nữ!
Vô Hạ trừng mắt, lần này đến lượt hắn bối rối, liền gay gắt che giấu xấu hổ:
– Cái gì? Ngươi bảo bản Vương phải uống…à..không…phải dùng thứ đó sao?
La thủ vệ không dám ngẩng mặt lên, bảo một nam nhi cao quý như Ân Vương làm loại chuyện bại hoại đó, thì thà để hắn chết đi cho xong:
– Chủ nhân, người phải dùng thứ đó, và phải cùng nàng ta ân ái mới giải được độc!
Vô Hạ nhìn hừng đông hồng hồng phía chân trời xa, thở dài ngao ngán:
– Người về trước đi, bản Vương sẽ tự liệu!
La Hữu nhăn mặt:
– Chủ nhân, thuộc hạ làm sao để người ở đây một mình!
Hoàn Nhan Vô Hạ trấn an hắn:
– Về đi, đem sự việc đêm qua nói với Chu Quân sư, bảo Quân sư nghĩ cách hộ!
La Hữu tuân mệnh quay về, trong tâm vẫn không ngừng lo lắng cho tính mạng chủ nhân.
Hoàn Nhan Vô Hạ đi về phía đường lớn, liền phát hiện một cỗ xe ngựa rèm hồng sang trọng trước một khách điếm nhỏ.