Đọc truyện Quân Tâm – Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc – Chương 2: Đích Nữ, Thứ Nữ (hạ)
Lã thị trên đường về thì ghé ngang nơi ở của Khuynh Thành. Trong viện vắng tanh, trước sân có một cây hoa lê, dưới có bàn đá, trông cũng thanh nhã. Thanh Anh lấy khăn tay lau qua rồi mời phu nhân ngồi xuống. Bên kia, Trần ma ma lúng túng đứng nhìn.
Lã thị ghé mắt sang:
– Trần ma ma, ngươi qua đây, ta có chút việc cần hỏi.
Trần ma ma dập đầu, Vương phu nhân vẫy tay cho đứng dậy:
– Nhị tiểu thư dạo này thế nào?
Trần ma ma cảm thấy quái lạ, năm năm nay, có bao giờ phu nhân để ý đến tiểu thư. Đồ ăn thức uống hạn hẹp, tiền tiêu vặt không đưa, vải vóc quần áo hạ đẳng, lại bị khi dễ, không hề có tì nữ thiếp thân nào.
Trần ma ma hít một hơi sâu:
– Nhị tiểu thư vẫn ổn thưa phu nhân!
Lã thị qua loa gật đầu:
– Thế thì tốt! Trong phủ vốn người đông nhiều việc, ta không quan tâm hết được, thời gian qua có chút sơ sót với Nhị tiểu thư. Gọi Nhị tỉ nhi ra đây!
Khuynh Thành đứng nép sau cửa từ đầu tới giờ, nghe gọi đến tên mới rón rén đi ra, phúc thân thi lễ, tuy mới năm tuổi, nhưng làn da nàng trắng nõn, gương mặt thập phần đáng yêu, ánh mắt lại nhu thuận.
Lã thị nhìn ngũ quan có nhiều phần giống với Tú di nương, lòng liền không vui, nhưng nghĩ về kế hoạch của mình, vẫn thấy có nhan sắc là tốt hơn hết:
– Dù gì cũng là tiểu thư Tể phủ, không thể để mất mặt. Hồng Anh, đến chỗ quản gia phân ba tì nữ tam đẳng, hai tì nữ nhị đẳng, thêm hai ma ma chuyên làm việc nặng đến hầu hạ Nhị tiểu thư.
Trần ma ma có chút hoảng sợ:
– Phu nhân, nô tì không cần nhiều người như vậy…
Lã thị thản nhiên:
– Ngươi không cần nhưng Nhị tiểu thư cần!
Dứt lời, Lã thị bước vào nội viện, căn phòng u ám, bình phong cũ kĩ, rèm cửa ố vàng, cảm giác mỗi hơi thở đều có thể ho ra bụi, liền nói:
– Thanh Anh, chuẩn bị cho Nhị tiểu thư năm khúc gấm đủ màu, năm khúc tơ lụa thêu hoa. Lại thêm một đôi vòng ngọc mã não, một đôi vòng bạch ngọc, một đôi hoa tai vàng khảm phỉ thúy, một đôi hoa tai hồng ngọc, một trâm hải đường song hỉ, một bộ diêu hồ điệp, một lược khảm trân châu!
Thanh Anh định dợm bước đi thì lại nghe chủ nhân tiếp tục nói:
– Còn nữa, từ ngày mai, đi mời ma ma giáo tập về dạy quy củ cho hai vị tiểu thư!
Chỉ sau mấy hôm, nơi ở của Khuynh Thành thay da đổi thịt, căn viện sáng sủa hơn, giấy dán cửa trắng tinh còn thơm mùi hồ, rèm lụa màu hồng nhạt, bình phong gỗ lê thêu hoa hải đường, mà trong phòng, từ bàn ghế đến giường ngủ cũng đều thập phần tinh xảo.
Chủ nhân viện này, Khuynh Thành, ăn mặc lăng la tơ lụa, ngày đầu tiên ma ma giáo tập đến, thấy thứ nữ nhà Tể tướng không khỏi ngạc nhiên. Nàng mặc váy màu trắng thêu hoa đào rũ xuống, thắt lưng màu hồng mà áo ngoài đỏ tươi cực kì tươi mới, trên đầu cài trâm bạc, lại đeo hoa tai trân châu và vòng bạch ngọc. Ma ma thầm nghĩ, thứ nữ phủ này còn hơn đích nữ nhiều phủ khác.
Từ đó, mỗi ngày, tuy mới năm tuổi nhưng Khuynh Thành đều phải học lễ nghi quy củ trong cung. Ma ma cực kì nghiêm khắc, sáng sớm cho đến tối mịt mỗi ngày nàng đều phải luyện chữ, vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ, lại phải học nữ hồng, nữ công, đọc thuộc Nữ huấn Nữ tắc. Mỗi ngày chỉ ngủ ba canh. Còn lại đều phải học, miệt mài từ ngày này qua ngày khác.
Trường Nhạc thì khác hẳn, ma ma đơn giản chỉ dạy nàng đánh đàn và thêu hoa, học thêm quản gia trong nhà. Còn lại thời gian rảnh, đều là tùy ý nàng. Chỉ là, Trường Nhạc hơn hẳn Khuynh Thành ở một điểm, nàng có mẫu thân bên cạnh, những loại ám chiêu hậu viện, không có ma ma nào dạy, chỉ có mẫu thân truyền lại cho nữ nhi.
Mười năm trôi qua, ba vạn sáu trăm ngày dài.
Tú di nương cũng đã mất. Mỗi ngày đều phải uống thuốc pha độc dược từ chính thê, duy trì mười năm chỉ vì muốn tìm được hài tử mà không thành. Chết cũng chẳng nhắm mắt.
Khuynh Thành đã trở thành thiếu nữ, sau khi nương mất, nàng được lệnh của phụ thân nhận hai tì nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi làm tì nữ tâm phúc, đây là quy chuẩn mọi tiểu thư đều có từ bé, riêng nàng phải đợi đến tận bây giờ.
Cả hai đều mồ côi cha mẹ, thân nhân trong sạch, vốn dĩ chuyện này là việc của Lã thị, nhưng không rõ vì sao, đích thân Vương lão gia lại ra mặt, giao giấy bán thân của hai người này cho nàng, còn ám chỉ nàng phải dạy dỗ họ tốt. Dù nàng là đích hay thứ, nếu một bước lên mây trong chốn thâm cung, thì Vương Tể phủ vẫn nhận được rất nhiều lợi lộc.
Nàng đặt tên cho hai tì nữ là Ngọc Thư và Ngọc Họa. Hằng ngày theo nàng học quy củ.
Năm nay Khuynh Thành và Trường Nhạc đều còn nhỏ tuổi. Các nàng không hiểu nhiều về biến động chính trị.
Một sáng mùa thu, Lã thị gặp riêng ma ma giáo tập của Khuynh Thành:
– Hoàng đế sắp tuyển tú lần thứ hai, Nhị tỉ nhi khi nào mới trở thành tài nữ kinh thành?
– Hiện tại, coi như nàng cũng đã có chút kỹ xảo đoạt lòng người!
Ma ma giáo miệng trả lời nhưng lòng thấy quái lạ, phủ Tể tướng còn coi trọng thứ nữ hơn cả đích nữ sao.
Lã thị vừa bước đi, mắt vừa nhìn xuống mũi giày thêu hoa, Vương Khuynh Thành phải nổi danh tài nữ, khiến Hoàng Thượng ấn tượng mà tự hạ chỉ tiến cung, như vậy Trường Nhạc mới thong thả làm một Vương phi, mà Vương Tể phủ cũng không đắc tội bậc quân vương.
Mối lương duyên của Thiên kim Đại tiểu thư, đích nữ phủ Vương Tể tướng đính ước cùng với Thất Vương gia – Ân Vương khiến cả kinh thành xôn xao.Thiên kim Tể tướng cao quý xinh đẹp, hiền thục dịu dàng, đích thực là hiền thê mà ai ai cũng mong cưới được về.
Ân Vương kia tuổi trẻ tài cao, phong lưu tiêu sái, dung mạo Phan An, tài hoa hơn người, chín tuổi biết làm câu đối, mười hai tuổi biết làm thơ. Nổi tiếng cả kinh kì này.
Mùng mười tháng tám, sinh thần của Vương Thành Đại công chúa.
Nữ quyến quan lại từ Tam phẩm trở lên đều được mời vào phủ nàng. Lã thị lấy cớ là Vương Trường Nhạc nhiễm phong hàn mà đưa Vương Khuynh Thành theo.
Khi tiệc bắt đầu hơn phân nửa, Đại công chúa mới mời các vị tiểu thư hiến tài nghệ. Hôm nay có nhiều Vương gia, Thế tử,… nếu làm tốt, hẳn sẽ được một mối hôn nhân tốt. Huống chi sắp đến tuyển tú. Nếu không nguyện ý vào cung, thì hẳn cũng đến lúc phải gả đi rồi, mà nếu thật sự muốn tạo ấn tượng với Hoàng đế, đây là dịp không thể tốt hơn.
Lã thị ý vị thưởng thức tài nghệ của các giai nhân kinh thành. Đến cuối cùng, mới cho Khuynh Thành tiến lên trước. Đại công chúa thấy nàng lạ mắt liền hỏi:
– Đây là vị tiểu thư nào? Sao bản công chúa chưa từng thấy qua?
Lã thị thập phần tươi cười nhìn Vương Khuynh Thành phúc thân trả lời:
– Gia phụ nữ nhi là Vương Tể Tướng.
Đây là lần đầu tiên thứ nữ của Tể tướng lộ diện, lại nhớ mười mấy năm trước Minh Huệ Hoàng hậu khi còn sống đã ban tên cho nàng, cũng là thứ nữ duy nhất được ban tên, ai nấy đều muốn xem nàng có tài năng gì.
– Thần nữ xin hiến vũ!
Là nhảy múa? Có mấy tiểu thư cười trộm, cảm thấy tài nghệ này có chút tầm thường.
Khuynh Thành thay váy áo, trước mặt nàng là một khung vải trắng, tay phải nằng cầm bút lông, tay trái ôm nghiêng mực. Tiếng nhạc vang lên, Khuynh Thành vừa múa theo giai điệu vừa họa tranh trên nền vải.
Nam nhân say mê nhìn theo vòng eo uyển chuyển, thân người nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, nữ tử thì ngược lại, ánh mắt từ khinh thường chuyển dần đến đố kị. Hơn thế, sau khi nhạc dừng lại, trên khung vải kia là hình ảnh cây tùng chim hạc, ý nghĩa cầu chúc công chúa trường thọ.
Đại Công chúa vỗ tay khen ngợi, tự đặt điệu múa ấy là Họa Vũ.
Sau ngày hôm đó, Vương Khuynh Thành nổi tiếng khắp kinh thành. Hoàng Thượng truyền nàng vào cung múa lại một lần nữa, lại ban thưởng hậu hĩnh. Vương phu nhân đắc ý kế hoạch chín phần đã thành.
Thêm một năm nữa trôi qua, mùa đông thê lương kéo tuyết trắng xóa từng cơn một.
Khuynh Thành một mình ngồi trong viện, nàng nhớ tới mẹ ruột. Khi Tú Di nương mất, phu nhân không cho mộ phần bà vào trong mộ tộc của họ Vương, cũng không đưa bài vị vào từ đường, mà đem lên chùa gởi. Một năm qua không hương không khói, Khuynh Thành đáy lòng dâng lên bi ai.
Trần ma ma biết được nàng buồn bã. Bà thêm than vào lò sưởi, Ngọc Thư pha trà hoa mai cho nàng, Ngọc Họa thấy vậy, đưa ra ý kiến:
– Tiểu thư, sau khi trúng tuyển tú, tiểu thư có thể xin lão gia ân sủng cho người lên chùa thăm viếng di nương trước khi vào cung?
Khuynh Thành thở dài, nắm lấy tay Ngọc Họa, lo lắng:
– Liệu ta có trúng tuyển? Phu nhân cho ta ăn mặc, cho trâm vàng vòng ngọc, cho cả vinh dự gặp Hoàng Thượng, ta thật không muốn xa người.
Trần ma ma buồn lòng, bà biết ý tứ của Vương phu nhân, nhưng bây giờ, có nói ra tiểu thư cũng không hiểu. Vả lại nếu không vào cung, tiểu thư làm gì còn đường đi nào tốt hơn. Bà nhìn ánh mắt mong manh mơ hồ có chút hi vọng của Khuynh Thành, lòng nén tiếng thở dài.