Đọc truyện Quân Tâm – Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc – Chương 15: Sắc phong
Ngày hai mươi lăm.
Ân Vương Hoàn Nhan Vô Hạ cử hành đại lễ lên ngôi cửu ngũ chí tôn, đường đường chính chính trở thành Đương kim Hoàng thượng, lấy niên hiệu Vĩnh Nguyên.
Bắt đầu từ năm sau, đổi thành năm Vĩnh Nguyên thứ nhất.
Hoàng đế ngụ tại Càn Thanh cung như quy chế của tổ tông. Hậu cung cũng vì vậy mà bắt đầu sắc phong dồn dập.
Ân Vương phi Vương Trường Nhạc danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng Hậu, ngụ Khôn Ninh.
Tương Huyện Chúa Tương Uyển Nhu – quý nữ của Tương Liêu hầu được sắc phong thành Hoàng Quý phi, ngụ Trường Xuân cung, không ban phong hào.
Ngọc Trắc phi được phong làm Quý phi, ngụ ở Vĩnh Thọ cung, không ban phong hào.
La Huyện chúa, thân muội La Đại Tướng quân, sau khi tiến cung, sắc phong Thục phi, ngụ Chung Túy cung.
Đông Phu nhân Đông Hiền Anh vì đang mang thai nên được sắc phong thành Lệ phi ngụ Diên Hi cung.
Vương Khuynh Thành chỉ được ban tước Quý Tần, phong hào Hoa, điều này tuy đặc biệt, nhưng không gây chấn động, ngược lại còn có mấy kẻ chê cười. Ở vương phủ, nàng cùng phẩm cấp với Đông Hiền Anh, hiện tại nàng ta đã là phi vị, nàng vẫn còn nằm ở tần vị. Khuynh Thành ngụ tại Cảnh Dương cung.
Ngọc di nương cư nhiên ưu ái phong Tần ở Tuy Thọ điện thuộc Trường Xuân cung, chủ cung của nàng ta là Tương Hoàng Quý phi.
Một vòng Vương phủ ngày trước cao thấp đều đã tạm thời phân định.
Thiên lao Đại Quốc.
Chu quân sư đầu bù tóc rối co ro trong một góc.
Hoàn Nhan Vô Hạ cởi áo khoác ngoài, nhìn ông, đôi mắt ngập nước:
– Chu quân sư, La thủ vệ không còn rồi!
Chu quân sư thơ thẩn hồi lâu, rồi quỳ xuống:
– Vương gia, thần chưa bao giờ bán đứng người. Thần chưa bao giờ có ý định phản bội. Chỉ vì… chỉ vì…
– Ta biết, ông và Kim Thái hậu từ bé là thanh mai trúc mã, nhưng Kim Thái hậu trúng tuyển tú, sau khi Hoàng hậu đầu tiên của Tiên đế mất, bà ta được lên làm kế Hoàng Hậu. Ông vẫn si tâm vọng tưởng bà ta còn tình cảm với ông? Ông không biết bao nhiêu tháng năm trong cung cấm, tấm chân tình của ông đã bị bào mòn sạch sẽ không còn mảnh nào?
Chu quân sư khóc rưng rức. Có lẽ ông đang nhớ về một thời hoa mộng tuổi trẻ. Hồi lâu ông mới hỏi:
– Vương gia, làm sao người biết thần sẽ vào cung tìm Thái hậu?
Hoàn Nhan Vô Hạ cười nhạt:
– Lần đầu tiên ta nghi ngờ có nội gián khi kho sắt của ta bị phát hiện ở Linh San Tự kia. Sau này nghiệm ra ta mới hiểu, ông thường lén lút đến thăm Thái Hậu, đôi khi áo ông bụi sắt không sạch vẫn còn trên người. Điều này khiến Thái hậu nghi ngờ nên đã cho Hoàn Nhan Vô Tôn điều tra.
Lần thứ hai ta nghi ngờ ông khi ta hỏi về Bạch Thái Quý nhân, ông rõ chuyện cung cấm như chuyện nhà, thậm chí chuyện Tam Hoàng huynh năm đó bị tội thế nào chính ta còn mù mờ mà ông hiểu rõ. Bởi vì Thái hậu là người thiết kế hãm hại Tam Hoàng huynh, nên chính bà ta rõ nhất.
Lần thứ ba, ta đã nói tin giả giờ xuất quân, ta rất mong phán đoán của ta là sai lầm, nhưng không, ông quả thật vào cung mà nói với Thái Hậu. Nếu vì chuyện gì mà binh lực ta không vào kịp, để Hoàng thượng phản công được, có lẽ người trong đại lao này là ta rồi.
Ngừng một chút, Hoàn Nhan Vô Hạ lại nói:
– Ta đã cho người đưa gia quyến ông vào kinh thành!
Chu quân sư bám lấy cửa tù:
– Vương gia, chuyện ai làm nấy chịu, thần xin chịu mọi tội trạng, đừng liên lụy đến người nhà thần. Người phải tin thần, thần chưa bao giờ là nội gián, chưa bao giờ bán đứng người. Chỉ vì chút bất cẩn…
Hoàn Nhan Vô Hạ lãnh đạm:
– Chu quân sư, bản Vương muốn cho ông biết, cái gì trước mắt nên trân trọng, chuyện của ông và Thái hậu năm xưa không quan trọng bằng người nhà ông, thê tử ông, con cái ông. Bản Vương đã mất một La thủ vệ, không muốn mất thêm một Chu quân sư. Hôm nay bản Vương sẽ thả ông ra, để ông đoàn tụ cùng gia quyến. Tiếp tục đi theo bản Vương coi như lấy công chuộc tội.
Chu quân sư gần như không tin vào tai mình, sững sờ hồi lâu, ông giập đầu lia lịa:
– Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương gia. Thần nguyện một lòng trung thành với người, thề chết không thay đổi.
Hoàn Nhan Vô Hạ quay đi, tiện thể nói:
– Bản Vương giờ đã là Hoàng thượng, từ ngày mai, ra khỏi đây, đổi cách xưng hô đi!
Sau khi hậu cung yên ổn thì đến tiền triều dậy sóng.
Tương Liêu Hầu công cao át chủ, Hoàn Nhan Vô Hạ suy tính gia phong ông thành Tương Quốc Công. Tước vị được tập ấm về sau.
Vương Tể Tướng, bây giờ là Quốc Trượng Hoàng thượng, liền được ban tước Hầu, lại ban đất phong ở Kỳ Châu, trở thành Kỳ Hầu. Cả nhà họ Vương một bước trở thành Hoàng thân quốc thích, chuyển đến Kỳ Châu sinh sống.
Trưởng tử của Vương Kỳ hầu chính là Vương Phong, thăng phẩm thành Tam phẩm Tướng quân, tạm thời vẫn là Thống lĩnh Cấm quân Thị nội, phụ trách an nguy Hoàng cung. Thêm vào đó được ban tước Thọ Xương bá, ban phủ đệ ở Kinh Thành.
Chu Lạc – Chu quân sư được phong thành Tể Tướng.
Đích nữ Chu Lạc Chu Hữu Mai ngay lập tức tiến cung, trở thành Chu Quý nhân! Nàng ta ngụ thiên điện Diên Hi cung, chủ cung là Đông Lệ phi.
Trong triều ổn định, thưởng đã thưởng, bây giờ là phạt, các quan viên bè cánh Hoàn Nhan Vô Tôn năm đó tham gia phò tá hắn đều bị triệt để điều tra.
Đến tháng tám, Hoàng cung cử hành đại lễ đón Lan Thái Tần – sinh mẫu của Hoàng đế – từ Tông miếu trở về, được tôn thành Ninh Thọ cung Thái Hậu. Về phần Kim Thái hậu, sau nhiều lần suy tính, để tránh bị tội bất hiếu, Hoàng thượng vẫn giữ nguyên là Thọ Khang cung Thái Hậu. Có điều Kim Thái Hậu sống một mình trong Thọ Khang cung không khác gì giam lỏng.
Cuối tháng tám năm Vĩnh Nguyên thứ nhất. Đông Lệ phi hạ sinh một Nhị Hoàng tử. Bấy giờ ngôi vị Thái tử còn bỏ trống, trong cung đã có Đại Hoàng tử đích tử Vương Hoàng hậu và Nhị Hoàng tử của Đông Lệ phi.
Nhị Hoàng tử sinh vào thời điểm đổi ngôi, nên không có thời gian để làm tổ chức lễ tắm ba ngày và lễ đầy tháng long trọng, tất cả đều làm gọn nhẹ không phô trương. Tuy vậy Hoàng thượng lại vô cùng yêu thích hài tử này, đích thân chọn tên gọi là Hoàn Nhan Viên Thuyết.
Bên kia, Ngọc Tần đã hoài thai hơn bốn tháng, do chính sự bận rộn, bây giờ nàng mới bẩm báo, bụng đã lộ rõ. Nàng ta kiêng khem kĩ, không ra ngoài, không chẩn mạch bình an, chỉ uống thuốc dưỡng thai. Giữa sự vụ bận bịu, cái thai của nàng ta cũng ít bị ai lưu tâm.
Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng liền tổ chức một buổi gia yến, cốt yếu vẫn để thăm dò lòng người. Tham dự gia yến lần này có sự xuất hiện của vị Thập Vương luôn luôn đau bệnh, phải ngồi trên xe đẩy kia. Thập Vương gia dáng người cao gầy, da trắng như con gái, mắt mơ màng, mang vẻ sầu não.
Thập Vương quanh năm chỉ sống trong phủ, yêu văn chương thi phú, thỉnh thoảng làm thơ, thỉnh thoảng gảy đàn, lại học cả xướng ca, Tiên đế thương hắn tàn tật nên không trách cứ chuyện đó bao giờ. Hắn đúng là loại người không màng thế sự, đến nỗi Tiên đế ban phủ không ban phong hiệu, hắn cũng chẳng một lời cầu xin, để mặc người đời gọi bằng Thập Vương theo thứ tự Hoàng tử.
Gia yến náo nhiệt vô cùng, Hoàng đế vừa mới đăng cơ, chỉ có kẻ ngốc mới dám tỏ ra không vui.
Khuynh Thành ăn mấy miếng bánh dẻo bánh nướng được Ngự thiện phòng đưa đến, bánh dẻo mỗi loại một màu sắc, thơm một mùi hương khác nhau, mùi hoa lan, hoa quế, hoa sen. Bánh nướng vỏ giòn ngọt, bên trong có các loại nhân hạt sen, bào ngư, vi cá, tổ yến, cũng coi như nhân gian mỹ vị.
Giữa muôn tía nghìn hồng, Tương Hoàng quý phi xin dâng một khúc đàn, tiếng đàn lảnh lót, đây là một khúc nàng ta tự soạn, miêu tả lại trận binh biến vừa rồi, có tiếng binh đao ào ạt, có tiếng bi thảm thê lương, lại có tiếng hân hoan vui mừng. Không chê vào đâu được. Nàng ta được đích thân Hoàng thượng uống cùng một ly rượu lại được ban nhiều trân bảo.
Theo gương Tương Hoàng Quý phi, ngoại trừ Đông Lệ phi vừa sinh hạ Nhị Hoàng tử chưa ra ngoài, Ngọc Tần đang mang thai không đến, thì ai nấy đều dâng lên tài nghệ của mình. Chu Quý nhân xin hiến vũ, nàng ta múa một điệu chúc mừng, thân thể có uyển chuyển có sinh động nhưng không thực sự quá xuất sắc.
Nàng ta vừa hoàn thành, Ngọc Quý phi vô tình mà nói:
– Luận về múa, không phải Hoa Quý Tần chính là đệ nhất tài nữ kinh thành một thời sao! Ta nhớ mới mấy năm trước, một điệu Họa Vũ của muội làm khuynh đảo thiên hạ, khiến muội cùng Hoàng thượng nảy sinh một đoạn giai thoại giai nhân tài tử!
Một câu của Ngọc Quý phi kéo bao nhiêu ánh nhìn về phía Khuynh Thành, Chu Quý nhân ngượng ngùng cúi mặt, nhưng căm phẫn vẫn hiện rõ giữa hai hàng mày.
Khuynh Thành chưa kịp đáp lời, đã nghe Hoàng đế lên tiếng:
– Cũng đã mấy năm rồi Trẫm chưa được xem nàng biểu diễn!
Khuynh Thành mím môi, ngay lập tức trưng ra điệu cười thanh lệ, nhẹ nhàng thi lễ:
– Tần thiếp hôm nay trong người không khỏe, sợ rằng không thể…
Hoàng đế có chút không hài lòng:
– Đây là nàng khước từ Trẫm!
Khuynh Thành thở nhẹ một hơi, siết ống tay áo:
– Tần thiếp nào dám, tần thiếp tuy rằng không hiến vũ nhưng vẫn chuẩn bị tiết mục dâng lên bệ hạ.
Hoàn Nhan Vô Hạ gật đầu cười, phất tay cho nàng lui xuống chuẩn bị.
Không có gì đặc sắc, Khuynh Thành vẽ một bức tranh. Chỉ khác là nàng không đặt lụa lên bàn mà treo lên. Vẽ tranh trong cung không hiếm, tuy nhiên để siêu việt lại không nhiều.
Trong lúc Hoa phi đang họa, từ ngoài cửa, tiếng công công truyền vào thông báo Hoàn Nhan Vô Triệt và Tương Quốc Công đến. Hoàn Nhan Vô Triệt vì có công với Hoàng đế mà được mà được ở lại kinh đô, trong phủ đệ mới ban của Tương Quốc Công, để chờ lật lại bản án năm xưa. Tuy thân phận vẫn là một thứ dân nhưng vẫn chung huyết thống, Hoàng đế liền coi trọng nhưng hắn hôm nay lại cố ý đi trễ!
Sau mấy màn lễ nghi cả hai liền ngồi vào vị trí đã chuẩn bị sẵn. Hoàng thượng tươi cười nâng rượu:
– Tam Hoàng huynh, hôm nay đễn trễ, phải phạt rượu.
Hoàn Nhan Vô Triệt kính một ly liền nói:
– Thần nào dám trễ nãi, chỉ vì mẫu thân không khỏe, vừa mới mời đại phu nên có chút sơ sót, mong Hoàng thượng lượng thứ.
Hoàng thượng hiểu đây là Hoàn Nhan Vô Triệt nhắc khéo đòi quyền lợi:
– Bạch Thái Quý Nhân thân mình có vấn đề? Trẫm trách lầm rồi! Tam Hoàng huynh yên tâm, Trẫm đã hứa sẽ giữ lời, sự việc năm xưa sau khi chứng minh trong sạch, sẽ ban hoàng huynh phủ đệ, khôi phục Vương tước, để Bạch Thái Quý Nhân an hưởng tuổi già.
Hoàn Nhan Vô Triệt vội hành lễ:
– Thần cảm tạ long ân!
Người im lặng từ đầu buổi đến bây giờ là Thập Vương gia đột nhiên lên tiếng:
– Hoàng thượng, thần đệ có một lễ vật muốn dâng lên người.
Hoàn Nhan Vô Hạ cười ẩn ý, gật đầu.
Thập Vương gia dâng lên một cây cung tên, thoạt nhìn cũng biết là bảo vật trăm nghìn trân quý. Thập Vương gia biết ai nấy đều tò mò liền lên tiếng:
– Cây cung này là di vật của phụ hoàng để lại cho đệ, rất tiếc thần đệ đây chỉ biết đọc sách, không biết luyện tiễn, sợ phí bảo vật, liền hôm nay dâng lên Hoàng huynh!
Hoàn Nhan Vô Hạ làm sao không biết, Thập Vương gia đây làm vậy là muốn bảo toàn tính mạng, thể hiện sự vô tranh với đời, nhưng một kẻ tàn tật mấy ai cần đề phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ nhíu mày:
– Thập đệ, Trẫm biết đây là vật phụ hoàng để lại nên càng không thể lấy. Đệ cứ giữ làm kỉ niệm, không luyện được tên vậy cứ để ngắm.
– Thần đệ quả thật có sự muốn cầu!
– Vậy sao? Nói đi?
– Thần đệ bị phế đôi chân này đã gần mười năm, rất bất tiện, đến Vương phi còn chưa nạp. Thật sự lo lắng. Thần đệ khẩn cầu Hoàng huynh ban một thánh chỉ tìm thần y trong thiên hạ, giúp thần đệ chữa lành đôi chân.
Từ khi Tiên đế còn sống, đã nhiều lần tìm danh y cứu chữa đôi chân Thập Vương gia nhưng đều bất thành, Hoàn Nhan Vô Hạ suy xét đôi chút liền gật đầu:
– Vậy Trẫm sẽ nhận cây cung này, cũng như giúp hoàng đệ tìm danh y thiên hạ!
Khuynh Thành nàng đã vẽ xong, nàng kính cẩn dâng lên cho Hoàng thượng. Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn tranh treo trên giá họa hình mỹ nhân đứng chơi vơi nhỏ bé bên cạnh một cây tùng liền thấy vô vị.
Phía dưới có tiếng cười của mấy nàng khúc khích. Ngọc Quý phi giả vờ ngây thơ hỏi:
– Tranh của Hoa Quý Tần có ý gì đây?
Chu Quý nhân bĩu môi:
– Không khác mấy bản vẽ ngoài đường rao bán ba xu!
Tiếng cười cợt chê bôi kẻ tung người hứng cứ thế ồn ào cả đại điện.